Gần tới cuối năm, Phục Việt cuối cùng đã trở về từ Nam Thương.
Bà Phục không tìm thấy Phục Việt trong căn nhà mà hắn đã mua, liền gọi điện thoại hỏi: "Việt Nhi, con lại đi đâu rồi? Sao cả ngày không thấy ở nhà."
"Con còn có thể đi đâu chứ." Phục Việt tiếp tục ra vào phía sau người đang nằm trên giường, thở hổn hển nói: "Con đang ở nhà."
"Con ở nhà nào?" Bà Phục lắc chìa khóa trên tay: "Không ở nhà mình, cũng không ở trong căn nhà con mua, vậy rốt cuộc con còn căn nhà nào?"
"À." Phục Việt làm tình với Trần Cảnh An, tâm trạng sảng khoái, khó có được lúc trêu đùa: "Con không ở nhà."
"Con đừng có dài dòng với mẹ." Bà Phục không có tâm trạng hùa theo: "Ngày mai là tất niên, con nhớ về nhà."
"Vâng." Phục Việt đưa mắt nhìn người nằm bên dưới: "Bác sĩ Trần thì sao mẹ? Con bác ấy có tới ăn Tết cùng bác ấy không?"
Nghe thế, Trần Cảnh An lườm hắn, giơ tay lên định đánh nhưng lại bị Phục Việt bắt lấy, đặt lên cậu nhỏ của mình, rồi hắn xuất tinh luôn trong tay y.
"Sao mẹ biết được." Bà Phục không nhận ra điều khác thường, tiếp tục nói: "Quan tâm bọn họ làm gì, con biết phải về là được rồi."
Tuy nói vậy nhưng bà Phục vẫn nói với ông Trần mấy câu. Ngay ngày hôm sau, Trần Cảnh An đã bị ông Trần gọi về nhà họ Phục.
"Đến đây." Ba Trần vui vẻ khi thấy y, cười nói: "Ba đã dọn dẹp căn phòng trước đây của con, đêm nay con ở lại đây đi."
"Con..." Trần Cảnh An muốn từ chối, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của ba Trần, y không thể nói nên lời, đành đáp: "Dạ."
Buổi tối, y ngồi ăn cơm cùng ba Trần trong góc phòng. Lúc này, bàn ăn nhà họ Phục đang vô cùng náo nhiệt. Mẹ Phục mời bà Phương tới dùng bữa, đối phương còn dẫn theo Omega nhà mình tới.
Phục Việt nhắn tin cho Trần Cảnh An: "Đêm nay đến phòng ngủ của tôi."
"Không."
"Căn phòng ọp ẹp của em thì có gì tốt chứ, đã hai năm không có ai ở."
"Tôi đã nói là không."
"Mấy ngày nay tôi chỉ được chạm em có một lần, mau cho tôi chọt."
Thấy Phục Việt lại bắt đầu nói sảng, Trần Cảnh An không thèm để ý đến hắn nữa.
"Nếu em không đến, tôi sẽ nói ra chuyện của chúng ta." Phục Việt uy hiếp.
"Tôi đến làm gì? Không phải anh có khách rồi sao?"
Mẹ Phục vẫn đang nói chuyện không ngừng với bà Phương, Phục Việt nhếch miệng: "Bọn họ không liên quan gì tới tôi."
"Không liên quan mà đêm cuối năm tới dùng bữa sao?"
Phục Việt cười ra tiếng, Omega bên cạnh nhìn sang, hắn cũng không để ý, tiếp tục nghịch điện thoại: "An An, em thật đáng yêu."
Sau đó lập tức bổ sung: "Nhớ tới, nếu không tôi sẽ nói ra đấy."
Tối muộn, Phục Việt còn bị ông Phục kéo lên phát biểu. Nhân lúc phòng khách không có ai, Trần Cảnh An liền đi tới lầu hai.
Nào ngờ, y vừa vào cửa đã chạm mặt Omega kia.
"Sao anh/ cậu lại ở đây?" Bọn họ lên tiếng cùng một lúc.
Omega nhíu mày nhìn Beta không biết lễ độ đột nhiên xuất hiện trước mắt, hất cằm: "Cô Phục bảo tôi lên đây."
"Anh thì sao?" Cậu ta hỏi.
"À." Trần Cảnh An biết mình nên lập tức xoay người xuống dưới, không nói thêm gì với người đối diện, nhưng y vẫn tiếp tục: "Phục thiếu gia bảo tôi tới."
"Phục thiếu gia?" Omega không hiểu: "Anh ấy gọi anh lên đây làm gì?"
"Cậu tới đây làm gì thì tôi cũng vậy."
"Đồ Beta vô lễ, không tự biết mình là ai sao..." Omega còn chưa nói xong, cửa bỗng được mở ra, Phục Việt đối diện với hai người ở bên trong.
Uầy, copy lại làm sao mà thành chữ in đậm vậy trời!!!!