Lãnh Địa Tuyệt Đối

Chương 4




Vì vấn đề sức khỏe nên bác sĩ yêu cầu Thẩm Diễm tránh hút thuốc và uống rượu, y cũng không có thói xấu dính vào mấy cái này nhưng đôi khi có thể tò mò mà thử một chút, hoặc trong một số tình huống cần phải đụng tới thuốc lá và rượu để khách sáo, ngoài ra còn có những lúc mà tâm trạng y cực kì tốt.

Chẳng hạn như bây giờ.

Tửu lượng của Thẩm Diễm không tốt lắm, chỉ với hai ba ngụm cũng có thể say. Tối nay y chỉ uống một ly nhỏ, cố tình kiềm chế nên không say nhưng sự kích thích do rượu mang lại vẫn tê dại ở đầu lưỡi của y, đầu óc cũng có vẻ hưng phấn hơn so với ngày thường. Phương Dĩ Tả đỡ vai hắn, cậu chủ nhỏ vô thức ngã vào người hắn.

“Tôi không có say.” Thẩm Diễm nheo mắt nhìn hắn, “Câu này là nói thật.”

Phương Dĩ Tả có lẽ cảm thấy hiện tại Thẩm Diễm sẽ không để ý quá nhiều đến biểu cảm của hắn, chiếc mặt nạ bình tĩnh thường ngày có chút nứt ra, trở nên u ám rất rõ, cố ý hỏi: “Tại sao tối nay cậu chủ lại uống rượu?”

Hắn cứ thăm dò, hơn nữa trên thực tế kiểm soát rất nhiều chuyện của Thẩm Diễm, chẳng hạn như hướng đi của y, tâm trạng của y tối nay, còn có cái nhìn của y về Tô Đình Ngọc sau hôm nay.

Thẩm Diễm nói: “Bởi vì tôi gặp cậu ấy.”

Những lời này vừa nói ra, cảm xúc của Phương Dĩ Tả rõ ràng đã trở nên khó thể kiềm chế, hắn hạ giọng, lời nói như đang dẫn dắt: “Cậu chủ rất thích người nhà họ Tô đó?”

Hắn có thể hỏi, dù sao Thẩm Diễm đã quen với việc được hắn chăm sóc, có rất nhiều chuyện để hắn phải hỏi, cho nên y sẽ không nghi ngờ hắn có mưu đồ khác đối với mình.

Phương Dĩ Tả mở cửa xe, đỡ Thẩm Diễm ngồi vào, thắt dây an toàn, nghe thấy Thẩm Diễm nhỏ giọng đáp lại: “Cũng được.”

Y nhướn mí mắt nặng trĩu, đáy mắt mờ mịt một đám mây mù, chầm chậm trả lời: “Ông nội cứ bảo tôi tìm người để xem mắt, nếu đã gặp người này thì có thể né được một thời gian ngắn.”

Y nghiêng đầu túm lấy vạt áo vest của Phương Dĩ Tả, “Phương Dĩ Tả, anh có ngửi thấy mùi pheromone trên người cậu ta không? Ngọt chết mất, như là thả ba mươi cân đường phèn vào nấu ra một cây đậu ngọt vậy.”

Trong bóng tối, ánh mắt sắc bén như chim ưng của Phương Dĩ Tả nhìn chằm chằm vào cái cổ lấm tấm mồ hôi của Thẩm Diễm, làm bộ như thường nói: “Không ngửi được, tôi cách cậu ta rất xa.”

“Ồ...” Thẩm Diễm đáp lại, tiếp tục giữ chặt quần áo của hắn không cho hắn rời đi, “Tôi không quá thích mùi đậu đỏ, tuy rất thích đồ ngọt nhưng nếu mỗi ngày đều phải chìm trong vị ngọt này có lẽ tôi sẽ ngất xỉu mất.”

Động tác của Phương Dĩ Tả nhẹ hơn một chút, cầm lấy đốt ngón tay lạnh ngắt của y rồi đặt gọn bàn tay của y qua chỗ khác, “Cậu chủ, ngài không biết uống rượu, lần sau đừng uống được không?”

Thẩm Diễm suy nghĩ trong chốc lát, Phương Dĩ Tả kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của y. Một lúc lâu sau Thẩm Diễm mới trả lời: “Không được.”

Y chỉ chỉ vào vô lăng bên cạnh, ra hiệu cho Phương Dĩ Tả lái xe đưa y về nhà.



“Đừng ra lệnh cho tôi, Phương Dĩ Tả.”

Giọng điệu mang theo chút buồn ngủ.

Phương Dĩ Tả lái xe, có lẽ là biết Thẩm Diễm không nghe thấy nên hiếm thấy mà phản bác một câu.

“Không phải mệnh lệnh, đây là thương lượng.”

Thẩm Diễm ngủ gật trên xe một lát, khi xuống xe rõ ràng đã tỉnh táo hơn rất nhiều, không để Phương Dĩ Tả đỡ, tự đứng thẳng người đi về, cùng lúc đó còn hỏi Phương Dĩ Tả: “Anh chưa ăn gì phải không?”

“Quay về nói quản gia làm đồ ăn cho anh đi.” Thẩm Diễm cúi đầu có vẻ như là đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng lại không nói gì mà đi vào phòng ngủ uống chút nước ấm cho thoáng cổ họng rồi định đi tắm.

Khi toàn cơ thể chìm trong nước, y thở một hơi dài, chậm rãi ấn hai cái vào huyệt thái dương. Mặc dù đã dự đoán được hôm nay Lâm Khải Văn sẽ đến gặp mình nhưng y hoàn toàn không dám đảm bảo rằng Vạn Thịnh thật sự có thể bình tĩnh nói chuyện với y rồi rời đi. Dù sao hiện tại Thẩm gia không thể so với khi trước, ông Thẩm cũng đã già rồi, sau khi không còn giữ chức gia chủ thì cũng không hỏi các chuyện quá cụ thể nữa. Cơ nghiệp Thẩm gia to như thế lại bị hủy mất một nửa dưới tay bố y, đưa qua cho anh trai thì lại không tuân theo các quy tắc, vòng đi vòng lại cuối cùng lại rơi vào tay của một kẻ ốm yếu như y, vậy mà lại thực sự có xu hướng phát triển trở lại.

Thực tế là Thẩm Diễm vốn dĩ không có hứng thú với gia nghiệp này, y chỉ cảm thấy mình không nên bị chịu uất ức, tài sản lẽ ra y phải có lại không có, phần tài sản đáng lẽ là của y thế nhưng bị cắt đi bởi vì y là một Beta.

Có chút buồn cười, bố vào lúc y sắp phân hóa nói rằng nếu y là một Omega thì sẽ chia một phần gia sản cho y làm của hồi môn.

Điều kiện tiên quyết là y phải gả được vào nhà tốt.

Đương nhiên, cuối cùng Thẩm Diễm không theo ý muốn của ông ta.

Công bằng hay không công bằng, Thẩm Diễm thật ra không quan tâm nhiều đến thế. Y chỉ nghĩ đơn giảng là nếu các người không muốn đưa cho tôi thì tôi đây tự mình nắm lấy nó, tất cả mọi thứ cuối cùng đều sẽ thuộc về y, như vậy thì y cũng chẳng cần nói với người khác về chuyện có công bằng không.

Dù sao cũng chỉ có mình y mà thôi.

Lúc anh trai sắp chết vẫn còn có sức chửi y, Thẩm Diễm liền quay một đoạn sau đó đưa cho bố xem.

Đêm đó trúng gió nhập viện.

Ngày hôm sau Thẩm Diễm đến gặp ông. Người này vừa đeo máy thở vừa mồm miệng không rõ mà chửi y. Thẩm Diễm có sự kiên nhẫn hiếm thấy, cúi người ghé tai nghe mấy câu ông ta nói, mất hồi lâu mới hiểu được ông ta đang chửi mình cái gì.

“Cái đồ không có trái tim, không màng tình huynh đệ... tàn nhẫn độc ác... thảo nào mà thân thể không được khỏe mạnh...”



Thẩm Diễm phát đi phát lại giọng nói giãy giụa cầu xin của anh trai bên tai ông ta, điện thoại trong tay lắc qua lắc lại. Hai ba giờ chiều của mùa hè là cực kì nắng nóng, dù rèm trong phòng bệnh kéo kín mít nhưng vẫn có tia nắng xuyên qua, chiếu vào chiếc điện thoại đang đong đưa của Thẩm Diễm, tỏa ra một ánh sáng lạnh lẽo.

“Nói gì thì nói, anh ta với tôi có cùng một nửa huyết thống, tình nghĩa huynh đệ tôi cũng chỉ quan tâm một nửa, ít nhất là không phải tôi tự mình làm.”

Thẩm Diễm mặt không biểu tình nói: “Sức khỏe của tôi không tốt lắm, nhưng nhờ phúc của ông nên tôi sẽ sống lâu hơn ông một chút.”

“Bố, sau khi bố chết con sẽ sắp xếp mộ của hai người ở bên nhau.” Thẩm Diễm khẽ nói: “Dù sao thì con cũng luôn luôn rất vui lòng nghe theo lời bố mà.”

Giọng điệu của y vừa ngoan ngoãn vừa ôn hòa, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc mai ướt đẫm mồ hôi bên tai bố mình.

“Cốc cốc cốc-----”

Tiếng gõ cửa khiến Thẩm Diễm suýt chút nữa ngủ quên trong bồn tắm tỉnh lại. Giọng nói cung kính của quản gia mơ hồ vang lên qua tấm kính: “Cậu chủ, đã nửa giờ rồi.”

Thẩm Diễm đáp lại, kéo khăn lên lau đầu hai lần, mặc áo choàng tắm rồi đi ra ngoài.

Người đợi ngoài cửa lại là quản gia, Thẩm Diễm không vui cau mày nói: “Phương Dĩ Tả đâu?”

Đang nói chuyện thì dưới lầu thoáng truyền đến tiếng động cơ ô tô, Thẩm Diễm bước tới cửa sổ nhìn. Phương Dĩ Tả có lẽ sợ làm phiền y nên ngay cả đèn xe cũng không bật, lái xe chạy ra khỏi sân.

Mái tóc ướt dầm dề của Thẩm Diễm nhỏ nước, một giọt nước từ đuôi tóc trước mặt rơi xuống, y lặng lẽ nhìn chiếc xe đã đi xa.

Rất tốt.

Phương Dĩ Tả đi ra ngoài vào giờ này.

Chưa sấy tóc cho y, chưa thấy y uống thuốc, chưa đưa cho y bánh kem nhỏ.

- ------------------

Lời tác giả:

Thẩm Diễm: Không thể tự chăm sóc bản thân.jpg