Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 687




Hai mắt nhiễm hồng tơ máu tỏa tràn ngập điện cuồng không lẫn vào đâu được, Lôi Thành khí thế biến hóa nghiên trời lệch đất tựa như một ngọn hỏa diễm hừng hực bùng cháy điên cuồng mà mạnh mẽ lập tức khiến Lôi Uyển Nhi đang nhìn chằm chằm phải kinh ngạc trong mơ hồ cảm nhận gì đó không ổn...

Trong lúc đại quân Vũng Hải đại bại kéo theo đó là cả Vũng Hải có nguy cơ trở thành miến mồi ngon trước miệng Huyết tộc, Lôi Thành dường như đã tìm ra được lựa chọn mà bản thân cho là đúng nhất, gánh nặng trong lòng theo đó được trút xuống cả người thanh thoát trầm giọng gầm lên:

- Rút quân...

...

.

Tiếng thét đơn giản mà thô bạo vang lên cả ngọn đồi nhỏ...

Lôi Thành đã làm ra quyết định mà không ai ngờ đến kết thúc cuộc thảm sát này quyết định hiệu lệnh cho đại quân Vũng Hải rút lui, hay đơn giảm hơn là bỏ chạy...

Mặc dù hết sức bất ngờ nhưng rất nhanh dưới mệnh lệnh của Lôi Thành và nhất là sức mạnh của Huyết tộc, đại quân Vũng Hải không chút dị nghị đồng loạt rút lui kéo nhau bỏ chạy.

Rất may đại quân Vũng Hải hoàn toàn được trang bị bằng xe tăng và xe bộc thép vô cùng gọn và cơ động bắt đầu phát huy giá trị của mình bằng tốc độ nhanh nhất kéo nhau bỏ chạy vô cùng tiện lợi. Có lẽ chính Lôi Thành cũng đã nghĩ đến chuyện này nên mới chọn phương tiên tác chiến gọn nhẹ cơ động như thế thay vì nặng nề tốn công tháo lắp như đại pháp hay tường bao.

.

Ngược lại trên ngọn đồi cao nơi trận chiến của những cường giả...

Ngô Bình mơ hồ cũng cảm nhận được gì đó không ổn bất chấp thương thế muốn chạy lên chất vấn Lôi Thành, đáng tiếc lão chưa kịp làm gì đã bị số ít cường giả Vũng Hải còn lại kéo đi dưới sự hộ tống của hai thạch cự nhân bằng tốc độ nhất chạy xuống chân đồi theo đại quân rời đi.

Cả đại quân Vũng Hải bất kể là đại lão hay lính quèn đều như chó nhà có tang bỏ chạy trốn chết.

May thay cường giả Huyết tộc cùng không nhắm đến nhóm người Ngô Bình, bởi lẽ Huyết tộc đã nắm được chủ soái còn tốt hơn trong tay, kẻ đó không ai khác chính là Lôi Thành hoàng để Vũng Hải.

Dưới cái nhìn chằm chằm của Lôi Uyển Nhi, Kỳ Kỳ, Tiểu Hắc và Tiểu Tuyết bốn cường giả cao cấp Huyết tộc, Lôi Thành hoàn toàn không có cơ hội bỏ chạy vẫn kẹt lại trên đỉnh ngọn đồi như một con chó hoang bị dồn vào chân tường. Đương nhiên cũng vì đại lão không đuổi theo, đại quân Huyết tộc cũng không dám đuổi tận giết tuyệt đành kết thúc trận chiến không truy sát đối thủ nữa mà chiếm núi làm vương thủ hộ mảnh đất vừa đánh hạ được của Huyết tộc.

Có lẽ một lần nữa Lôi Thành đã tính được chuyện này nên không hề có ý định bỏ chạy xem như tạo cơ hội sống cho những quân nhân Vũng Hải, một ý nghĩ mà có lẽ không ai nghĩ ra được người như Lôi Thành sẽ làm, nhưng không Lôi Thành đã ở lại và Huyết tộc chọn lão thay vì đại quân kia.

Cả ngọn đồi cao từng là tuyến phòng thủ của Vũng Hải thoáng chóc biến thành lồng giam của Lôi Thành mà cho là có thể bay lão cũng chưa chắc thoát được.

...

.

- Bắt hắn...

Nhìn Lôi Thành một mình đứng trên đỉnh ngọn đồi dưới ánh chiều tà thoáng hiện lên chút thê lương, Lôi Uyển Nhi mặt không chút cảm xúc lạnh lùng ra lệnh.

Lôi Thành vẫn là một cường giả có số có má trong không chỉ là Vũng Hải mà là cả nhân loại, huống chi lại còn đang bị dồn vào chân tường có thể cắn trả bất cứ lúc nào, muốn bắt lão tốt nhất nên để người có chuyên môn ra tay phòng khi có biến.

Nghe thấy thế Tiểu Hắc và Tiểu Tuyết thoáng mỉm cười liếc nhìn nhau một cái rồi song song tiến lên đỉnh ngọn đồi, hai đại cường giả cấp 30 đồng thời ra tay hoàn toàn không cho Lôi Thành chút cơ hội nào thậm chí là cả chết lưới rách cũng không thể.

Lôi Uyển Nhi đúng là nữ nhân điên nhưng cũng không kém phần cẩn thận.

Tuy nhiên dưới tác động của huyết mạch Huyết tộc Lôi Uyển Nhi vẫn không tránh được lòng cao ngạo khinh thị các chủng tộc khác nhất là nhân loại chủng tộc chỉ đem đến cho nàng nổi đau, dù muốn dù không Lôi Uyển Nhi vẫn đánh giá thấp độ điên cuồng của nhân loại và cả của Lôi Thành.

.

Trước sức ép gần như không thở nổi của hai đại cường giả của Huyết tộc tỏa ra nhắm chằm chằm vào mình, Lôi Thành lại ung dung một cách kỳ lạ cười cười nói:

- Nhân tộc chi hỏa sẽ không bao giờ tắt cũng không phải thứ... ngoại tộc thấp kém... như các ngươi có thể khinh thường...

- Lôi Uyển Nhi à Lôi Uyển Nhi... cha ngươi không dại cho người là nên đề phòng con chó bị dồn vào chân tương sao?

...

.

Nói xong Lôi Thành lập tức lấy từ trong không gian giới ra một khối trụ tròn vô cùng to lớn nặng nè rơi trên mặt đất phát ra một tiếng động lớn, toàn thân đen bóng dưới ánh sáng chiều tà ánh lên tia kim loại lạnh lẽo, thậm chí trong mơ hồ còn thấy được một ấn ký búa liềm màu đỏ trên đó.

Ngay lập tức khi trông thấy vật kia đồng tử Lôi Uyển Nhi đột nhiên co rút lại run sợ gầm lên:

- Nhanh giết hắn...

...

.

Hiển nhiên khối sát tròn tròn ánh lên hàn quang lạnh lẽo vừa được Lôi Thành lấy ra kia là một quả bom, nhưng nó không phải một quả bom bình thường mà là một quả bom nguyên tử, mặc dù trông vô cùng cổ lão và thuộc loại nhỏ như nó đúng là hiện vật của sự hủy diệt khiến vạn tộc phải kiệng kỵ nhân loại một bậc.

Đương nhiên quả bom nguyên tử này của Lôi Thành không phải không có nguồn gốc, tiêu chí màu đỏ trên thân quả bom đã chứng mình nguồn gốc vi diệu của nó.

Trong thời kỳ Việt Long quốc phát sinh chiến tranh, đồng minh đế quốc Đỏ đã “ầm thầm gửi nhầm” không ít bỏ nguyên tử cho Việt Long quốc phòng khi có biến, đương nhiên tư tâm trong đó cũng là để Việt Long quốc cá chết lưới rách, rất may nó chưa một lần được dùng đến mãi mãi được cất giấu trong kho.

Mãi đến sau khi đế quốc Đỏ sụp đổ do số lượng không nhiều và nguồn gốc không chính thống cũng như nội bộ đế quốc Đỏ lúc đó quá nát, cao tầng đế quốc Đỏ lười không thèm thu hồi lại thứ vũ khí đầy tính hủy diệt mà mình đã “gửi nhầm” này.

Ngược lại của đã vào túi lại là quân ác chủ bài dù là bài hơi củ, Việt Long quốc cũng không muốn trả lại thứ này âm thầm cất giữ nó đến ngày, thật không ngờ mạt thế hàng lâm thứ này lại một lần nữa phát huy giá trị chấn hiếp của mình gồng gánh nhân loại Việt Long quốc trước vạn tộc.

Trong đó quân khu 5 của Lôi gia may mắn có được 3 quả làm vốn, cha của Lôi Uyển Nhi lúc sinh thời cũng được xem là đại lão quân khu nên may mắn nghe được chút thông tin về hàng nóng có trong kho của mình, Lôi Uyển Nhi vì thế mà biết được thứ này.

.

Tuy nhiên cũng vì thế Lôi Uyển Nhi ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề...

Lấy thứ này ra Lôi Thành rõ ràng là thấy chơi không lại muốn ôm bom tự sát, dù là loại nhỏ nhất và cũng là củ nhất nhưng bom nguyên tử vẫn là bom nguyên tử, thứ kia mà nổ một phát tất cả mọi thứ ở đây đều sẽ biến mất...

Ngay từ đầu Lôi Uyển Nhi đã sai phạm phải một sai lầm trí mạng, nàng đã đánh giá thấp độ điên của Lôi Thành không ngờ được lão lại dám chơi lớn như thế còn lấy bản thân ra làm mồi câu và ác ở chỗ Lôi Uyển Nhi nàng đã cắn câu.

.

Rất may dù không hiểu khối sắt Lôi Thành lấy ra có giá trị gì, nhưng nghe được tiếng kêu gập gáp của Lôi Uyển Nhi hai người Tiểu Hắc và Tiểu Tuyết đều hiểu được có chuyện không lành không chút nghĩ ngợi đồng loạt lao người lên muốn trấn áp Lôi Thành.

Không chỉ thế để đề phòng vạn nhất, hai cổ chiến giáp rách nát đến độ không thể rách nát hơn đồng loạt xuất hiện trên người Tiểu Hắc và Tiểu Tuyết, hai cổ khí thế như thái sơn áp đỉnh đồng loạt đè lên người Lôi Thành khiến người đầu tiên vinh hạnh cảm nhận được khí thế trực tiếp của tàn phá chiến giáp lập tức thổ huyết gần như không thở nổi.

.

Cảm nhận được cả thiên địa dường như đang đè lên người mình đến cả hít thở cũng trở nên khó khăn vô cùng...

Tuy nhiên ánh mắt Lôi Thành lại ánh lên vạn đạo tinh quang nhìn chằm chằm vào quả bom nguyên tử ngay trước mặt miệng mồm đầy máu gào lên:

- Chuyện do ta... thì cũng nên để ta kết thúc...

- Lôi Uyển Nhi... xuống địa ngục mà trả thù cho phụ thân của ngươi đi...

...

.


Như được một cổ sức mạnh huyền bí từ sâu trong huyết mạch nhân loại tiếp sức, Lôi Thành ánh mắt hiện lên tia quyết tử chưa từng có mạnh mẽ gồng lên thoát khỏi uy áp của tàn phá chiến giáp, mang theo uy thế chưa từng có dường như muốn xé tan cả thiên địa Lôi Thành không chút nghĩ ngợi vung quyền tràn ngập lôi điện đánh mạnh vào quả bom nguyên tử trước mặt...

Chỉ cần thứ này phát nổ tất cả đều sẽ kết thúc, Lôi Thành lão hiển nhiên cũng sẽ kết thức nhưng Lôi Uyển Nhi và cả đại quân Huyết tộc cũng sẽ chôn cùng, đến lúc đó không có một Lôi Uyển Nhi một lòng muốn trả thù và nhất là Huyết tộc lại mất đi một cánh quân hùng mạnh, Vũng Hải của lão sẽ được bình yên ít nhất là trong một khoảng thời gian dài.

Dĩ nhiên chuyện này cũng chỉ có Lôi Thành làm được, không phải lão Lôi Uyển Nhi chắc chắn sẽ không cắn câu và Lôi Thành lão dám nghĩ dám làm ra quyết định này.

.

Chỉ nghe Đùng... một tiếng...

Dưới một quyền tràn ngập lôi điện nhưng cũng tràn ngập khát vọng quyết tử của Lôi Thành nện mạnh vào quả bom nguyên tử đầy tính thủ công vô cùng thô bạo mà có lẽ chỉ người của thời đại này làm được, lớp vỏ kim loại rắn chắc bên ngoài của quả bom lập tức bị đánh thủng một lổ tỏa những đạo ánh sáng đầy tính hủy diệt.

Ngay lập tức trước ánh mắt kích động đến ngấn lệ của Lôi Thành và đôi mắt ngọc trừng lớn sợ hãi của Lôi Uyển Nhi, quả bom nguyên tử đầu tiên phải chịu tác động vật lý mạnh đến thế lập tức phát nổ gầm vang cả một vùng trời tỏa ra khí tức hủy thiên diệt địa...

Đùng...

Lập tức một tiếng nổ tiếng nổ lớn khinh thiên động địa theo đó vang lên như một hồi chuông tử thần, một cổ sóng nhiệt chết chóc và cũng là “nhân tộc chi hỏa” không lẫn vào đâu được lập tức lan ra bốn phương tám hướng quét sách tất cả mọi thứ trên đường đi của nó, vô tận hủy diệt tất cả đều bị san bằng không hơn không kém...

Lôi Thành gần nhất và cũng là người chết trước nhất bị sóng lửa hủy diệt trực tiếp thiêu cháy thành tro bụi vĩnh viễn biến mất, nhưng lão đã có thể mỉm cười nơi chín suối khi kế hoạch của mình đã thành công mỹ mãn, dưới ngọn lửa của “nhân tộc chi hỏa” không chỉ Lôi Thành mà tất cả đều sẽ là một đống tro tàng.

.

Trước cái chết ập đến cả không gian trước mặt Lôi Uyển Nhi dường như chậm lại, nhưng nàng cũng chậm lại không kém không thể làm gì ngoài dương mắt nhìn sóng nhiệt chết chóc như muốn phô thiên cải địa dần dần tiến đến...

Chỉ có hai người Tiểu Hắc và Tiểu Tuyết dưới sự tăng phúc của tàn phá chiến giáp là có thể làm ra hàng động lập tức phát động bia đá trấn áp bát hoang của mình biến thành hai tôn người đá khổng lồ cũng với Kỳ Kỳ che chắn cho đại quân Huyết tộc lúc này đang không khác gì những con thiêu thân trong biển lửa trong vô vọng, không ai biết rồi ai sẽ có thể sống sót qua ngọn lửa khủng bố kia nhưng đây là điều duy nhất ba cường giả mạnh nhất của Huyết tộc có mặt tại đây có thể làm.

Có lẽ cho bao giờ những cái đầu cao ngạo của Huyết tộc lại khuất nhục như thế...

...

.

- Cmn... điên... điên mịa nó hết rồi...

Bất chợt một tiếng kêu gào phẫn uất từ thiên không vang lên...

Không biết từ lúc nào trước mặt Lôi Uyển Nhi đã xuất hiện một bóng người cao lớn uy vũ bất phàm với cái đầu trọc lóc bóng loáng như cao tăng đắc đạo, chỉ là trên thân lại mặc một bộ chiến giáp rách nát đen kịt như ác ma địa ngục, trong khi đó nơi hai bàn tay đưa lên trước ngực lại hiện lên một đóa kim liên thần thánh mà lại lạnh lẽo u ám đến đáng sợ tỏa ra vạn đạo kim quang.

Trước ngọn lửa hủy diệt của nhân tộc ập đến, cao tăng chỉ kịp lạnh lùng thốt lên một câu chấn động nhân tâm:

- Moá nó... Sống qua kiếp này... bổn Huyết tổ ăn chay ba tháng...

...

..

ĐÙNGGGG...

Ngay tức một tiếng nổ lớn rung chuyển trời đất vang lên chấn động cả thiên không khiến các cường giả dù cách xa vẫn mơ hồ cảm nhận được...

Uy thế vô thương cũng vô tận hủy diệt ập đến biến cả ngọn đồi nhỏ thoáng chóc thành bình địa, khủng bố chấn động lan ra đến cả Ngô Bình và đại quân Vũng Hải đang bỏ chạy cũng cảm nhận được đại địa rung chuyển đồng loạt kinh nghị nhìn về sau lưng mình nơi ngọn đồi lớn đang bốc lên một cột khói hình nấm khổng lồ.

Nơi đó một biểu tượng của chết chóc vừa được hình thành, đại quân Huyết tộc gì đó cường giả Huyết tộc gì đó vĩnh viễn vùi thây trong biển lửa...

...

.

- Lôi... Lôi Thành... tên khốn nhà ngươi...

- Tại sao... tại sao chứ...

Đến nước này Ngô Bình cũng đã đoán được tất cả không nhịn chạy xuống hai hàng lệ nóng khàn giọng gào lên.

Mặc dù biết rõ Lôi Thành sai đây là nhân quả của lão nhưng là huynh đệ bao năm Ngô Bình hoàn toàn không muốn chứng kiến cảnh này, càng không muốn kết quả này diễn ra, toàn quân Huyết tộc tận diệt nhưng cái giá phải trả là mạng của Lôi Thành một cái giá liệu có đáng không.

Tuy nhiên không đợi Ngô Bình kêu gào bao lâu nhóm cường giả Vũng Hải dường như đã có chuẩn bị từ trước không chút nghĩ ngợi nhanh tay kéo lão đầu này đi bỏ chạy thật nhanh, bởi lẽ phía sau ngọn lửa hủy diệt đang kéo đến.

Thứ Lôi Thành dùng là bom nguyên tử hàng thật giá thật, là kết tinh bởi tinh hoa nhân loại qua hàng vạn năm, thứ này không phải chỉ để hủy diệt một ngọn đồi mà là cả một vùng.

Dù đã sớm bỏ chạy nhưng nếu không nhanh chân đại quân Vũng Hải sợ là cũng khó sống ầm ầm kéo nhau chạy thật xa, bỏ lại cả một vùng đất trời trăm dặm quanh ngọn đồi hoàn toàn bị san bằng triệt để biến thành biển lửa chết chóc.