Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 664





Nơi hải vực yên bình trong tâm bão không chút bình yên...
Trên hòn đảo hoang đầy cát vàng và sóng biển xinh đẹp thơ mộng đến lạ thường nổi bật ngay trung tâm hải vực, ấy vậy mà ngay khi đặt chân lên hòn đảo này Trần Lâm vào hai chị em Phương Tuyết kinh ngạc nhận ra cái nơi xinh đẹp đó lại là một hòn đảo chết khi không tồn tại bất kỳ một sinh vật sống nào khác ngoài những vị khách không mời là họ.
Cả không gian không hề có bất kỳ thanh âm nào của sự sống ngoài những tiếng sóng vỗ dần dần hiện lên một loại âm diện đáng sợ một cách kỳ lạ khiến cho cường giả cấp 30 như Trần Lâm cũng phải cẩn thận cảnh giới xung quanh chầm chậm khám phá hòn đảo kỳ lạ này.
.
Dù muốn dù không kể từ lúc đột phá cấp 30 trở thành số ít tồn tại bá đạo trên tinh cầu này Trần Lâm cũng có đôi chút ảo tưởng sức mạnh nhất là cảm giác chưởng khống tất cả từ Tàn Phá Chiến Giáp mang đến, tuy nhiên khi tiến vào cấm vực phong bạo này nhất là khi ăn một lôi kích khủng bố kia xuýt chút nữa thành heo quay Trần Lâm đã cay đắng nhận ra mình không bá được như mình nghĩ và Tàn Phá Chiến Giáp cũng không phải toàn năng.
Đương nhiên cũng không thể quy hết trách nhiệm cho Tàn Phá Chiến Giáp được, không phải nó không đủ bá đạo cùng không phải bản thân Trần Lâm quá gà yếu mà không gian quỷ dị này rất có thể đã vượt ngoài sức chống trả của nó và Trần Lâm.
Rất có thể nơi đây vốn không phải nơi kẻ cấp 30 có thể đặt chân đến được...
Rất may Trần Lâm đã toàn thây vượt qua tử vực dông bão thập phần hung hiển kia, không chỉ thế nằm ngoài sự lo lắng của Trần Lâm hòn đảo không một sự sống này cũng không tồn tại bất kỳ nguy hiểm nào khác, nhóm người Trần Lâm an ổn không chút trở ngại tiến đến trung tâm hòn đảo nhỏ nơi có thể bao quát nhìn cảnh vật xung quanh.
Tuy nhiên đập vào mắt Trần Lâm và hai chị em Phương Tuyết lại không phải những gò cát vàng nữa mà là một tế đàn bằng đá đen kịt đặt gần như ngay trung tâm hòn đảo tản mác ra khí tức trầm trọng quỷ dị vô cùng.
Thật không thể ngờ trên hòn đảo cát vàng này lại tồn tại một tế đàn trông vô cùng cổ xưa, về tổng thể cả tế đàn có hình tròn đồng tâm với những bậc thang đi lên cao khi nhìn từ trên xuống trông như một con mắt đang trừng lớn với gần 7 con người chồng lên nhau trong vô cùng quỷ dị những cũng vô cùng quen thuộc, chính xác là giống như song đồng quỷ nhãn trên mắt Trần Lâm với 2 con ngươi nằm chồng lên nhau.
Về chất liệu cả tòa tế đàn từ những bậc thang thấp nhất đến những bậc thang trên cao đều được làm từ một loại đá đen không biết tên tỏa ra khí tử thần bí đáng sợ nổi bật trên nền cát vàng, ấy vậy mà từ xa Trần Lâm lại không thể nào thấy rõ được một màu đen nổi bật này phải khi đến gần mới phát hiện được đúng là kỳ lại vô cùng.
Tuy nhiên dường như đã trải qua một thời gian dài không được tu sửa tế đàn trong khá là rách nát cũ kỹ nhuộm màu tang thương của thời gian...
Ngước nhìn lên từng bậc thang lớn dẫn lên đỉnh tế đàn màu đen quỷ dị, Trần Lâm dường như cảm nhận được mình đã đến đúng nơi thoáng trầm ngâm một lúc rồi nhìn sang hai chi em Phương Tuyết nói:
- Các ngươi ở đây đợi ta...
- Ta lên đó xem sao...

...
.
- Không được...
- Tế đàn kia chắc chắn có vấn đề chúng ta sao có thể để ngài một mình lên đó được...
Nghe Trần Lâm muốn một mình lên quỷ dị tế đàn kia, hai chị em Phương Tuyết lập tức phản đối đồng thanh đáp.
Mặc dù hơi phế đôi lúc còn báo đời nhưng Huyết tổ đại nhân vẫn là kẻ quan trọng nhất Huyết tộc, huống chi hai chị em Phương Tuyết còn là thành viên của hội thị nữ bên cạnh Huyết tổ đại nhân sao có thể để hắn một mình bước vào nơi quỷ dị như thế được.
Tuy nhiên trước sự phản đối của hai chị em Phương Tuyết, Trần Lâm lại hết sức cương quyết lắc đầu cười nói:
- Các nàng không cần phải lo...
- Đừng quên ta là cường giả cấp 30 đó nha, có chuyện gì ta đều có thể ứng phó được...
...
.
Mặc dù khá là hổ báo và được xem như thiếp thân thị vệ nhưng thật ra các thành viên của hội thị nữ đều yếu hơn chủ nhân của các nàng Huyết tổ đại nhân một bật, dù sao Trần Lâm cũng là cường giả cấp 30 rồi còn các nàng Phương Tuyết vẫn chỉ dừng lại ở cấp 28 còn một đoạn nữa mới đến được ngưỡng cửa kia.
Trong những ngày đầu thành lập Trần Lâm vần đã và đang là người gánh chính cho cả đội thị nữ của mình tạm thời chưa ăn được quả ngọt gì mà chỉ toàn là đắng cay...
Thế nên về lý tính hai người Phương Tuyết và Phương Ngân lo sợ Trần Lâm gặp nguy hiểm thật sự rất dư thừa, thậm chí nghĩ xa hơn nếu Trần Lâm có thật sự gặp nguy hiểm không thể giải quyết được thì nói một câu khó nghe các nàng cũng không giúp được gì nhiều.
Tuy nhiên về chữ tình, bản thân là thành viên chính thức đời đầu hội thị nữ các nàng không thể để Trần Lâm cứ như vậy một mình đi vào tế đàn quỷ dị kia còn bản thân lại đứng sau nhìn cho được, chức trách cùng lương tâm nghề nghiệp không cho phép cách nàng làm thế.

Cũng vì lẽ đó dù biết bản thân không thể làm được gì nhiều nhưng hai chị em Phương Tuyết vẫn hết sức cương quyết lắc đầu nói:
- Như vậy...!cũng không ổn...
- Chúng ta không thể ngồi đây nhìn ngài đi một mình được...!có đi chúng ta cùng đi không thì miễn bàn...
...
.
Cảm nhận được quyết tâm không thể lấy chuyển của hai bà cô này, Trần Lâm hết sức là bất lực thở dài đành gật đầu nói:
- Haizzz...nữ nhân thật là động vật cứng đầu...
- Thôi được rồi chúng ta cùng lên đó xem sao...!các nàng nhất định phải cẩn thận theo sát ta...
...
.
Nhận được sự chấp thuận của Trần Lâm hai chị em Phương Tuyết cũng không nhiều lời khẽ gật đầu một cái rồi chầm chậm rút kiếm cẩn thận hộ vệ hai bên cho Trần Lâm, ba người cứ thế bước từng bước lên bậc thang đá đen từ từ tiến lên đỉnh tế đàn...
Tuy nhiên một lần nữa không có bất kỳ chuyện kỳ quái gì diễn ra cho đến khi ba người an ổn bước lên đỉnh tế đàn, ngay lập tức đập vào mắt ba người Trần Lâm nơi đỉnh tế đàn thoảng đản là một đóa hoa sen kim sắc đang lặng lẽ nằm trên chiếc bàn đá đặt ngay trung tâm tế đàn tựa như cả tế đàn này được xây dựng là dành cho nó, ánh sáng màu vàng nhạt từ đóa kim liên nhẹ nhàng tỏa ra xung quanh khiến người nhìn vô thức lạnh sống lưng.
Phải là lạnh sống lưng, mặc dù màu vàng luôn đại diện cho cái gì đó rất thần thánh và bản thân ánh vàng kim cũng khó lòng nào dính đến cái gì đó xấu xa được, nhưng ánh sáng vàng kim từ đóa kim liên kia không hiểu tại sao lại tỏa ra một sự âm u đáng sợ không hề có bất kỳ một chút liên quan gì đến hai từ thần thánh.
Một màu vàng của tà vật không lẫn vào đâu được hết sức kỳ lạ...
Nếu không phải một bảng thông báo đột nhiên hiện lên ngay sau khi nhìn vào đóa hoa sen kia chứng minh nó không phải một sinh vật sống mà đơn giản chỉ là một trang bị của hệ thống, Trần Lâm đã thật sự nghĩ bản thân đụng phải một tà vật của vị Hắc Ám Như Lai nào đó để lại.

Hiển nhiên đóa kim liên dường như được chút tạo tự một loại kim thiết không tên tỏa ra ánh sáng vàng âm u đáng sợ kia là một trang bị của hệ thống với một cái tên cũng rất hợp với nó, U Linh Kim Liên.
——————————
Tên: U Linh Kim Liên
Loại: phòng thủ
Phẩm chất: đỏ
Tính năng: loài hoa sen mọc bên bờ sông Hoàng Tuyền trải qua trăm vạn năm nước cuốn đúc lên kim thân bất tử.
——————————
...
.
- Đại...!đại nhân...!đóa hoa kia là một trang bị đỏ...!một trang bị đỏ...
- Vậy mà chúng ta lại gặp được một trang bị đỏ...!không lẽ đây là phần thưởng sau khi vượt ải sao...
- Lần này thật sự phát rồi...!ha...!ha...
Ngay lập tức khi nhìn vào bảng thông tin của đóa hoa kim sắc trên bàn đá kia nhất là dòng phẩm chất đỏ cực kỳ nổi bật của nó, Phương Ngân nhanh miệng nhất không nhịn được kích động kéo lên.
Giá trị của một trang bị đỏ không cần nói bất kỳ ai trong Thiên Lam tinh cầu này đều có thể biết, ấy vậy mà một bảo vật như thế lại xuất hiện ngay trước mặt chỉ cần vươn tay một cái là có thể bắt được như thế thì đừng nói Phương Ngân đến cả Trần Lâm người đã vang đang sở hữu một trang bị đỏ trong tay cũng không khỏi kích động không thôi…
.
Trước sức hút mê người của một trang bị đỏ bảo vật có thể nói là quý giá nhất của hệ thống tính đến thời điểm hiện tại, Trần Lâm ánh mắt lấp lánh hồng quang mê mẩn nhìn đoá hoa sen dường như được kết từ những miếng vàng kia chầm chậm vương tay muốn bắt lấy nó…
Tuy nhiên ngay khi chỉ còn cách một đoạn bàn tay đang vươn tới của Trần Lâm đột nhiên dừng lại, đôi mắt lấp lánh hồng quang dần dần lấy lại được bình tĩnh ánh lên những tia sáng lạnh lẽo nhìn đóa hoa kim sắc âm u trên bàn đá.
Cổ nhân có câu trên đời này mồi ngon mà lại xuất hiện dễ dàng như thế thì chỉ có miếng thịt tươi trong cái bẫy của kẻ thợ săn.

Mặc dù hơi ngu nhưng Trần Lâm tuyệt đối không phải một súc động vật ngu ngốc thấy miếng thịt ngon là nhảy lên đớp ngay, sau một thoáng giật mình kinh ngạc Trần Lâm cũng dần dần cảm nhận được một trang bị đỏ như đóa U Linh Kim Liên kia lại đột nhiên xuất ở đây như thế này rất chi là không bình thường…
Nhanh tay bắt lấy bàn tay cũng đang vươn tới của hai người Phương Tuyết và Phương Ngân, Trần Lâm từ vui mừng chuyển qua trầm trọng nghiêm giọng gầm lên:
- Bình tỉnh lại…
- Thứ kia rất có thể là bẫy không được đến gần nó…

.
- Bẫy???
Nghe tiếng gầm của Trần Lâm vang lên bên tai, hai chị em Phương Tuyết thoáng giật mình như vừa tỉnh giấc trong cơn mê kinh ngạc kêu lên.
Rất nhanh một cảm giác lạnh sống lưng khiến hai chị em Phương Tuyết hoảng sợ đồng loạt lui người ra sau, ánh mắt đầy sự khinh nghị nhìn đóa hoa đang lẳng lặng nằm trên bàn đá…
Không riêng gì trang bị đỏ mà gần như tất cả các trang bị khác đều đến từ hệ thống, thế nên làm sao có chuyện một trang bị đỏ có thể nói là quý giá gần như là bậc nhất của hệ thống lại có thể dễ dàng xuất hiện ở đây được, điều này hoàn toàn là vô lý.
Ấy vậy mà hai chị em Phương Tuyết lại nhất thời bị tham niệm che mờ lý trí gần như không thấy được điều vô lý kia khiến hai người vừa thẹn nhưng cũng vừa sợ, thẹn hiển nhiên là do xuýt chút nữa đã làm một điều hết sức ngu ngốc, còn sợ là do bản thân các nàng cũng không thể hiểu được tại sao bản thân lại có thể mắc một sai lầm sơ đẳng như thế được.
.
- Cmn… thật sự sập bẫy rồi…
Tuy nhiên không đợi hai chị em Phương Tuyết có thời gian cắn rứt lương tâm quá lâu, Trần Lâm dường như đã cảm nhận được gì đó tức giận gầm lên rồi nhanh tay ôm lấy hai chị em cấp phi người ra khỏi tế đàn...
Cùng lúc đó bên dưới thềm đá đen tưởng chừng như vô tri vô giác đột nhiên mọc lên từng đóa kim sắc hoa sen kỳ dị rồi bằng một tốc độ cực nhanh điên cuồng sinh trưởng thoáng chóc đã vây kín cả tế đàn thành, từng cành từng cành sen kim sắc vươn mình mọc lên lúc đầu là nụ hoa rồi dần dần nở rộ biến khu tế đàn đá đen rộng lớn thành một cái ao sen đúng nghĩa.
Trần Lâm dù đã phản ứng rất nhanh song vẫn chậm một bước trước kỹ năng quần công loại lớn thế này bị từng cành kim sắc hoa sen bao phủ vây kín tứ phía, thậm chí trên cả bầu trời cũng bị lá sen kim sắc che lấp nuốt chửng vào trong đầm sen kim sắc quỷ dị.