Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 661





Sâu bên trong cấm vực nơi những cơn mưa bão dường như không bao giờ kết thúc...
Cuồng phong gào thét, sấm chớp rền vang không ngừng xẻ đôi bầu trời phát ra những tiếng lôi minh Đùng...!Đùng...!đinh tai nhức óc như một lời cảnh cáo đến những kẻ dám xâm phạm.
Cuồn cuộn mây đen vĩnh hằng bất tận che kín cả thiên không tựa như một màng chắn hắc ám nhìn lên không thấy trời nhìn xuống cũng không thấy biển, ở nơi đây bên trong lớp lớp mây đen bất kể là ngày hay đêm đều là vô tận bão tố liên miên không dứt trút xuống những cơn mưa nặng hạt xuống mặt biển cuồng nộ sóng ngầm bên dưới như muốn xé rách cả biển xanh sâu thẳm.
Mặt biển dưới tác động của dòng hải lưu cùng cuồng phong bão tố gào thét vang trời tạo nên những cơn sóng lớn bất tận sẵn đang nhấn chìm tất cả xuống lòng đại dương chết chóc, nơi đang không ngừng phun lên từng dòng nhiệt khí tựa như đang có một con sông dung nham đang chảy bên dưới.
Bầu trời là cuồng phong bão tố sấm nổ rền vang, mặt biển là cuồn cuộn sóng lớn vô biên vô tận, trong khi cả lòng biển sâu cũng là hàng nghìn đạo xoáy nước sẵn sàng nghiền nát tất cả cùng liệt hỏa từ lòng biển sâu thẳm không ngừng phun trào, hải vực này quả đúng như bé cá chình Ngư Tiểu Thất đã nói là một tử địa chân chính không sinh vật nào có thể tồn tại được.
.
Ấy vậy mà vẫn có một thứ đang đạp lên những cơn sóng lớn chầm chậm tiến về trước…
Đó không gì khác chính là Chiến Hạm Thiên Cung của Huyết tổ đại nhân…
Trước hung uy vô thượng của đại tự nhiên, Chiến Hạm Thiên Cung vẫn bất chấp mưa bão như một cột đá ngầm chống lại thiên uy vô thương mặc cho sóng lớn không ngừng vỗ ầm vào ốc đảo mà mạnh mẽ kiên cường tiến lên phía trước...
Sóng lớn ầm...!ầm...!vỗ vào thân thuyền cuốn trôi không ít đất đá khiến Chiến Hạm Thiên Cung trở nên rách nát vô cùng, không ít huyết thụ không chịu được trước sức mạnh của đại tự nhiên bị đánh gãy rơi xuống đáy biển cuồn cuộn lốc xoáy bên dưới biết mất không chút dấu vết.
Trần Lâm cả người ướt như chuột lột chống lấy Tà Nguyệt Đao ngước mặt lên trời đón lấy từng trận mưa như trút nước tức giận gầm lên:
- Cmn...!nước biển này đúng là đủ mặn...
- Thảo nào Tiểu Thất nói không con cá con chim nào sống được...

.
Theo lời kể của Ngư Tiểu Thất, Trần Lâm đã đoán được phần nào nơi này chắc chắn không dễ ăn nhưng khi chân chính bước vào Trần Lâm mới hiểu được nó “mặn” đến mức nào…

Điều kiện thiên nhiên như thế này hoàn toàn không để bất kỳ sinh vật nào có thể tồn tại hay đơn giản là đi qua nó cũng khó khăn vô cùng, ba tấm thẻ bài Địa Sát tương đương với ba trang bị tím động nhất liên thủ vậy mà phải cố gắng lắm mới có thể gia cố cho Chiến Hạm Thiên Cung trụ được trước uy thế của trận bão khủng kiếp kia, nếu không phải là ba đại trang bị tím độc nhất tương ứng với ba nguyên tố phong, thủy và thổ phối hợp Chiến Hạm Thiên Cung chỉ sợ đã sớm bị những cơn sóng lớn đánh cho tan tác rồi.
Chỉ là nơi đây không chỉ có sóng lớn là kẻ thù…
.
Ầm một tiếng…
Từ mặt biển cuồn cuộn bão vũ, một trận sóng thần to lớn bất ngờ ập đến nện mạnh vào thân chiến hạm khiến từng khối đất rung lên kịch liệt, nước biển tràn lên mạn thuyền bắn ra từng bọt biển trắng tinh văng lên tung tóe dường như muốn cuốn trôi tất cả.
Rất may từng thân cây huyết thụ xem như đủ chắc chắn giữ lấy cả khối đất to lớn trước ầm ầm sóng vỗ cũng như che chắn cho những người trên mạng thuyền.
Tuy nhiên tiếp tục chống chọi thế này không phải cách…
Bất chợt một tiếng thét thảm vang lên giữa những tiếng lôi minh ì đùng:
- Đại nhân… tiếp tục thế này Huyết Thiên không ổn…

.
Nghe thấy thế Trần Lâm không khỏi lo lắng nhìn qua cô bé Huyết Thiên lúc này cả người đã bị cháy đen nhiều chỗ trên cơ thể còn bị rách toạc bê bết máu đang nằm trong lồng ngực của Chu Lệ Đình không ngừng hút sữa hồi máu…
Tuy cảnh này hết sức khôi hài nhưng Trần Lâm lại không sau cười nổi nghiến răng nghiến lợi nói:
- Móa nó...
- Tố Nga, Lệ Đình các ngươi tạm thời rút lui dẫn bọn nhóc vào sâu trong chiến hạm...!nơi đây để ta chơi được rồi...
...

.
- Được...!các ngươi cẩn thận...
Nghe được mệnh lệnh của Trần Lâm, Trương Tố Nga tay cầm song đao khí sát phạt vô cùng nhưng vẫn cắn răng gật đầu nói rồi nhanh tay kéo lấy bọn nhóc Đào Nhi chạy đi trốn vào sâu bên trong chiến hạm nơi mưa gió tạm thời không đến được...
Về phần Chu Lệ Đình dù không muốn nhưng cũng cắn răng ôm lấy cô bé Huyết Thiên nhanh chân rời đi tìm nơi thích hợp cho tiểu thương binh này tịnh dưỡng.
Hiển nhiên đã gọi là cấm vực thì chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm, bằng chứng rõ ràng nhất là dùng mạnh như tiểu ma đầu Huyết Thiên cũng ăn không tiêu thụ thương không nhẹ, với thực lực yếu kém việc tốt nhất mà hai người Trương Tố Nga Chu Lệ Đình cùng bọn nhỏ có thể làm chỉ là tránh làm vướng chân đồng bạn mà thôi.
Đương nhiên còn thứ gì đã làm một tồn tại đủ mạnh để kiêu ngạo như Huyết Thiên bị thương đến không sức chiến đấu như vậy thì rất nhanh thôi nó sẽ đến…
.
Đùng…
Ngay lập tức như để chứng minh sự hung hiểm của hải vực này một đạo lôi điện sáng rực một khung trời bất giác hiện lên nhằm thẳng đến Chiến Hạm Thiên Cung đánh xuống, kèm theo đó là một tiếng lôi minh khủng bố như đang cảnh cáo những sinh vật nhỏ bé dám cả gan thách thức sức mạnh của đại tự nhiên bên dưới.
Cảm nhận được nguy hiểm ập đến, Phương Tuyết vô cùng hoảng sợ kêu lên:
- Đại nhân… nó lại đến…

.
Về phần Trần Lâm sao có thể chậm hơn Phương Tuyết được...
Ngay khi Phương Tuyết vừa sợ hãi kêu lên thì Trần Lâm đã động thủ trước vung tay điều động huyết hỏa lao đến đạo lôi điện khủng bố đang đánh xuống kia.

Chỉ nghe Đùng… một tiếng…
Huyết hỏa và khủng bố lôi điện đối đầu nhau phát ra một tiếng nổ khủng bố, nhiệt hỏa bùng cháy chiếu sáng cả một khoảng không trên đầu chiến hạm soi sáng những khuôn mặt đang thở phào nhẹ nhõm bên dưới.
Tuy nhiên không đợi mọi người vui vẻ lâu liên tiếp hai tiếng lôi minh đùng… đùng… đã vang lên báo hiệu nguy hiểm một lần nữa đang trút xuống đầu Chiến Hạm Thiên Cung, tốc độ ánh sáng hiển nhiên là nhanh hơn tốc độ âm thanh thế nên ngay khi vừa nghe được tiếng lôi động thì đạo lôi điện thật ra đã đáng xuống đến nơi...
Rất may trong giây phút nguy cấp đó một thanh ngân thương đã phá không lao đến hứng chịu đạo lôi điện đánh xuống kia, năng lượng khủng bố lập tức nung đỏ ngây thương khiến nó bốc lên khói trắng xèo… xèo… khi những giọt nước mưa rơi trúng trước khi rơi xuống ngay cạnh chủ nhân của mình không ai khác ngoài Lâm Mỹ Anh.
Chỉ là lúc này Lâm Mỹ Anh lại không có thời gian chú ý đến nó đã sớm phát động đến đại chiêu hiện lên ma nhân sáu đầu sáu tay trong ngập khủng bố đứng sau lưng nàng.

Đương nhiên cũng không thể thiếu ba tầng tăng phúc của Bích Ngọc, nếu không Lâm Mỹ Anh cũng không đủ năng lực xuất thủ đúng lúc ngăn cản một đạo lôi kiếp kia.
Tuy nhiên vẫn có một đạo lôi điện thành công đánh xuống Chiến Hạm Thiên Cung, ngay lập tức trước sức mạnh khủng bố của lôi điện một thân cây huyết thụ lập tức bị đánh thành than đen cháy lên những ngọn lửa đỏ rực trước khi bị nước mưa dập tắt…
.
Hiển nhiên sự nguy hiểm của cấm vực này không phải chỉ đến từ cuồn cuộn sóng ngầm dưới lòng biển sâu mà còn đến từ những đạo lôi điện khủng bố dường như không bao giờ kết thúc trên bầu trời… Trong tình trạng mưa bão giật cấp 8 cấp 9 biển động mạnh còn kèm theo mưa dông thế này, lôi điện mới chính là thứ khủng bố nhất thể hiện cái gì là thiên uy vô thượng.
Đó chính là nguyên nhân khiến Trần Lâm chọn con đường đón nhận những cơn sóng lớn không ngừng ập đến mạnh mẽ vỗ vào chiến hạm thay vì điều khiển chiến hạm bay lên bầu trời tránh đi những cơn sóng lớn, trước lôi điện vô cùng vô tận kia lên đó chỉ có nước thành heo quay…
Tuy nhiên ở đây cũng không phải quá tốt, trong trận bão điên cuồng này dù đã cố bay thấp nhất có thể chỉ cao hơn mực nước biển một chút dẫn đến việc ăn không ít sóng gió nhưng cục đất to như thế trên mặt biển vẫn là điểm tập trung của từng đạo lôi điện, rất nhiều thân cây huyết thụ xương sống của cả Chiến Hạm Thiên Cung trở thành mục tiêu của thiên lôi bị lôi điện khủng bố oanh tạc đến cháy đen gãy đổ vô số.
.
Đáng tiếc ngoại trừ việc đón đỡ Trần Lâm và đồng bọn tạm thời không thể tìm ra được phương án nào khả thi trước những đạo lôi điện khủng bố bất bình thường này...
Suy nghĩ đầu tiên của Trần Lâm khi ăn phải không ít lôi điện là cột thu lôi, chỉ là sự thật lập tức chứng minh phương án này không khả thi khi không biết lôi điện này là cái loại điện gì mà sắt thường gần như không thể chịu được sức mạnh khủng bố của nó, chỉ qua nhất kích lôi kiếp đã trực tiếp bị nung chảy thành nước thép.
Thứ khả thi nhất chỉ có trang bị cam là đủ mạnh mẽ để chịu được những đạo lôi điện khủng bố kia, nhưng trang bị cam dài nhất ở đây ngoài ngân thương của Lâm Mỹ Anh ra thì chỉ có thanh thiết côn xấu xí không ai thèm là dùng được.
Đến nước này Trần Lâm cũng không nghĩ nhiều nữa dùng thanh thiết côn không ai thèm kia như cột thu lôi cắm trên đỉnh ngọn đồi lớn phía sau đuôi chiến hạm xem như bảo vệ được một góc chiến hạm, nhưng những đạo lôi điện đáng chết này dường như có mắt dù phần lớn đã bị thanh thiết côn kia thu hút nhưng vẫn có không ít đạo Lôi điện nhắm vào phần còn lại không được bảo vệ trên thân chiến hạm mà không ngừng oanh kích.
Trận này chưa đi đến đâu những Chiến Hạm Thiên Cung đã bị đánh cho không còn manh giáp gì thê thảm vô cùng.
...

.
- Đại nhân nếu cứ tiếp tục như thế này...!chiến hạm chỉ sợ không trụ được...
- Hay là chúng ta tạm rút lui tìm đối sách khác...
Nhìn tàn phá chiến hạm bị lôi điện trên bầu trời cùng cuồn cuộn sóng lên không ngừng oanh kích không ra hình dáng gì mất đi vẽ uy thế thở ban đầu, Phương Tuyết không nhịn được cắn răng nói.
Mặc dù hiện tại tạm có thể chống đỡ nhưng mưa dầm thấm đất trước sự công kích không ngừng kia không ai có thể biết được Chiến Hạm Thiên Cung sẽ trụ được bao lâu, bên dưới đại dương kia là cuồn cuộn xoáy nước những hàng nghìn máy chém sẵn sàng tiêu diệt bất kỳ thứ gì không may rơi xuống nếu không có chiến hạm chống đỡ để bị rơi xuống đó chắc chắn chỉ có một kết cục là chết mất xác, thực lực lúc này dường như đã không còn giúp được gì nữa.
Trước nguy cơ tử vong vô nghĩa Phương Tuyết và mọi người bắt đầu xuất hiện ý định rút lui đợi ra ngoài chuẩn bị chu đáo rồi lại xông vào trong đây.
Tuy nhiên nhìn lên bầu trời phía xa nơi cuồng phong gào thét lớp lớp mây đen cuồn cuộn như một con thượng cổ ma long ngửa mặt lên bầu trời gầm thét thị uy, Trần Lâm lại không muốn rút lui cắn răng nói:
- Tiểu Thất là nói cấm vực này rộng gần 100 dặm hải vực...
- Chúng ta xông vào đây lâu như vậy chỉ sợ cũng sắp đi được phân nửa cấm vực rồi...
- Đã sắp đến trung tâm đoạn đường quay lại cũng như nhau sao không liều một phen xông lên trước...
...
.
- Được...!nếu đại nhân đã muốn như thế chúng ra sẽ liều cùng ngài...
Nghe Trần Lâm nói thế, Phương Tuyết thoáng trầm ngâm song vẫn không phản bác quyết liều theo Trần Lâm gật đầu nói.
Tuy nhiên ngay khi Phương Tuyết vừa dứt câu thì Đùng...!một tiếng...
Cả chiến hạm khổng lồ như đâm phải cái gì đó rung lên kịch thiệt khiến từng khối đất đã rơi ầm xuống mặt biển đang cuộn trào sóng lớn.
Thấy thế Trần Lâm không nhịn được lo lắng cấp tốc lao đến mũi thuyền xem chiến hạm vừa đụng phải cái gì.