Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 520





Song phương đều thuộc dạng không dễ chọc, một kẻ thì sở hữu chiến lực cực mạnh Trương Thiết đánh không lại, kẻ còn lại thì có thể lực lớn chống lưng Trương Thiết cũng không dám đụng đến...
Đứng giữ hai ông lớn, Trương Thiết vô cùng khôn ngoan tránh nặng tìm nhẹ quyết định để cấp trên chính xác hơn là Lôi Minh đứng ra giải quyết mâu thuẫn giữa Trần Đại Kê và Mạnh Lương.
Không chỉ thế có thể nói là vô cùng may mắn cho Trương Thiết khi đôi bên đều thuộc dạng máu chiến không chút kiêng kỵ chấp nhận đi theo hắn về tổng bộ Viễn Đông để lão Lôi Minh chủ trì công đạo.
Nhờ thế Trương Thiết đánh thương rốt cuộc cũng thở ra một hơi nhẹ lòng...
Cái chuyện khốn khổ khốn nạn này xem như được giải quyết, ít nhất trong phạm vị của Trương Thiết đã xong, việc trước mắt chỉ là hộ tống hai cha này đi gặp Lôi Minh...
Cứ như thế dưới sự hộ tống của các cảnh vệ quân và thanh niên xấu số vừa lên chức...
Đoàn người bao gồm hai đường sự Trần Lâm và Mạnh Lương cùng những người có liên quan đều vui vẻ lên đường thẳng tiến bắc thành tổng bộ của Viễn Đông…
Tuy nhiên dị biến luôn phát sinh ở những lúc người ta tưởng như mọi chuyện đã êm đẹp...
Khi đang thong thả vui vẻ đi trên đường thẳng tiến khu phía bắc nội thành nhìn xem bản mặt Lôi Minh trông tròn béo thế nào, Trần Lâm đột nhiên dừng lại nhíu mày nhìn về phía xa.
Như cảm nhận được gì đó Trần Lâm ánh mắt dần dần chuyển lạnh mặc kệ tất cả mạnh mẽ xông ra ngoài.
Trước sức mạnh của Trần Lâm, những cảnh vệ quân đang cảnh giới xung quanh gần như không sức hoàn thủ cũng như không kịp phản ứng gì bị đánh cho tan tác, Trần Lâm nhờ thế thành công phát tang vòng vây bỏ chạy.
Sự việc diễn ra quá nhanh, đến khi mọi người kịp phát ứng thì Trần Lâm chỉ còn là một cái bóng đen thấp thoáng phía xa.
Rất may Trần Lâm chỉ muốn đi không muốn giết chóc nên không ai mất mạng, nhưng phiền phức không vì thế mà ít đi...
- Còn đứng đó làm gì không mau đuổi theo bắn lấy hắn ta...
Mạnh Lương là phản ứng nhanh nhất gầm lên một tiếng rồi nhanh chân đuổi theo Trần Lâm.
Tên đầu trọc này đánh trọng thương Lôi Cường còn giết một người của Mạnh gia, Mạnh Lương tuyệt đối không thể để tên này chạy thoát trước mũi của mình được...
Ngược lại Trương Thiết vừa nếm mùi vui mừng lại ăn một quả đắng thật là đắng ngay sau đó, những giọt nước mắt không nhịn được cứ thế tuôn rơi.
Đáng tiếc tình hình lúc này không phải đứng đó khóc một trận là có thể giải quyết được, Trương Thiết dù lòng đau như cắt những vẫn phải cắn răng đuổi theo Trần Lâm.
Dù nguyên nhân là gì nhưng Trương Thiết cũng phải bắt cho bằng được Trần Lâm về quy án.
...
Tuy nhiên khác với suy nghĩ của mọi người, Trần Lâm không hề trốn chạy gì cả mà chỉ đi đến một nơi...
Đó không gì khác chính là quán trọ Bò Sữa của Chu Lên Đình, nhưng ngặt nổi hôm này lại không lấy Chu Lệ Đình đâu.
Do đường đến bắc nội thành cũng không quá xa quá trọ Bò Sữa, nhờ thế dưới tác dụng của quỷ nhãn Trần Lâm vô tình phát hiện không hề thấy sự xuất hiện của Chu Lệ Đình đâu.
Trong mắt Trần Lâm con bò sữa Chu Lệ Đình đã là người của Huyết tộc thế nên khi nhận thấy có điềm chẳng lành, Trần Lâm không thèm nghĩ nhiều lập tức lao ra khỏi vòng vây của những cảnh vệ quân chạy đến đây.

Tậm này không gì quan trọng bằng gấu của Huyết tổ đại nhân...
Mạnh mẽ phá nát cánh cửa ra vào của quán trọ xông vào trong khiến không ít khách nhân giật mình hoảng sợ.
Nhưng tất cả chỉ là bắt đầu...
Trần Lâm đang cực kỳ không vui lạnh như băng liếc những toàn trường một vòng rồi rơi trên người một nữ nhân tóc nhuộm vàng óng có phần quý phái, dáng người thành thục gợi tình cùng bộ ngực chứa đầy sữa tươi to tròn đang đứng sau quầy phục vụ của riêng Chu Lệ Đình.
Nhưng đó lại không phải Chu Lệ Đình mà là Tiểu Trúc nữ nhân chanh chua từng ăn hiếp cô bé Đào Nhi.
- Chu Lệ Đình đâu?
Mặc kệ ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh, Trần Lâm chỉ lạnh lùng nhìn Tiểu Trúc lên tiếng hỏi.
Ngược lại bị ánh mắt lạnh như muốn kết băng của Trần Lâm nhìn chằm chằm, Tiểu Trúc sợ đến vỡ mật không ngừng run rẩy.
Rất may cho Tiểu Trúc một hán tử mặt mũi hung ác nhưng lại thích thể hiện trước mặt gái đã bước ra hừ lạnh nói:
- Tiểu tử ngươi muốn...
Đáng tiếc may mắn cho Tiểu Trúc nhưng lại xui xẻo cho chính vị hán tử sĩ gái này...
Ngay khi hán tử đáng thương kia còn chưa kịp nói hết câu, Trần Lâm đã rút kiếm một đường chém xuống, đường kiếm sắc lạnh ngọt lịm mang theo một bụng nộ hỏa của Trần Lâm mạnh mẽ chém đôi hán tử đáng thương kia ra làm hai khiến hắn chết không kịp ngáp, hai nữa cơ thể theo lực hút trái đất tách làm đôi rồi rơi bịch xuống đất, máu tươi, nội tạng cùng xương cốt lẫn lộn theo đó phun ra lênh láng ướt đẫm cả mặt nền bên dưới.
- Con...!Cmn giết người rồi...
- Ahhh...!mau...!mau báo cho cảnh vệ quan...
Ngay lập tức những tiếng hét thảm của những nữ nhân viên quán Bò Sữa không ngừng vang lên...
Những thợ săn đang ngồi ăn nhậu cũng được một bữa tiếc canh miễn phí no đến tháng sau còn chưa hết, cập tốc xoay người bỏ chạy tránh càng xa càng tốt ác ma cầm kiếm mà còn là kiếm lớn kia.
Chỉ đáng thương cho vị hán tử sĩ gái giờ chỉ còn là cái xác kia và Tiểu Trút lúc này mặt đã không còn chút máu trốn sau quầy tiếp khác...
Đánh tiếc cái quầy tiếp khách kia cũng không thọ được lâu đã bị Trần Lâm mạnh mẽ vỗ nát.
Nắm lấy Tiểu Trúc xách lên như xách một con gà...
Trần Lâm ánh mắt chỉ có vô tận sát ý nhìn chằm chằm vào Tiểu Trúc một lần nữa lập lại câu hỏi trước đó:
- Chu Lệ Đình đâu?
Bị Trần Lâm xách lên còn cảm nhận được vô tận sát ý nhắm vào mình, Tiểu Trúc đáng thương lúc này đã trực tiếp phóng uế chảy thành từng dòng run rẩy nói:
- Chu lão bản bị...!bị người của Hắc Phong bang bắt đi rồi...
Nhận được câu trở lời của Tiểu Trúc...

Trần Lâm trên cơ bản cũng hiểu được vấn đề nội tâm chỉ muốn giết người nhưng vẫn cảm thấy không thích hợp nhíu mày hỏi:
- Hắc Phong bang?
- Thảo nào cô bé Đảo Nhi cũng biết mất...
- Nhưng mà không phải Chu Lệ Đình là người của Viễn Đông sao, sao bọn chúng lại dám?
Tương dự như tiểu nha đầu Mục Thanh Thanh, cô bé Đào Nhi cũng từng là hàng hóa được Hắc Phong bang nuôi dưỡng chuyên dùng làm công cụ mời chào những người chơi cao cấp hay dâng tặng cho những nhân vậy có chức quyền thích của lạ...
Rất may trong một lần may mắn cô bé Đào Nhi đã trốn thoát khỏi Hắc Phong bang rồi đến nương nhờ Chu Lệ Đình người quên củ của phụ mẫu nàng.
Đáng tiếc chuyện cũng không có gì nếu như trong lúc bỏ chạy Đào Nhi không làm bị thương một đại lão quyền cao chức trọng của Hắc Phong bang.
Không chỉ thế không biết có bé Đào Nhi đã làm cái gì lại khiến trên đại lão kia thù sâu như biển cắn không chịu nhả quyết tâm phải bắt cho bằng được cô bé về, còn bắt về để làm gì thì chắc ai cũng biết...
Rất may cho cô bé Đào Nhi, Chu Lệ Đình rất cứng và còn rất nghĩa khí ra tay bảo bộ cho nàng.
Với thân phận lão bản của quán trọ Bò Sữa một trong những tài sản lớn nhất mạng nhiều lợi ích không chỉ là tiền mà còn là tình báo, Hắc Phong bang dù có lớn cách mấy cũng không dám là gì manh động với cô bé Đào Nhi ngay dưới mi mắt của Chu Lệ Đình.
Đánh tiếc những ngày tháng yên bình xem ra không kéo dài lâu và dường như nó vừa kết thúc...
Chỉ khổ cho Tiểu Trúc đáng thương bị Trần Lâm xách lên như thế có chút khó thở nhưng vẫn cố gắng lắc đầu nói ra từng chữ.
- Cấp...!cấp trên đã ra lệnh đuổi Chu lão bản đi rồi...
- Ta cũng chỉ làm theo mệnh lệnh...!xin...!xin đại nhân tha cho ta...
Một lời nói ra nghe thì rất nhẹ nhàng nhưng nghĩ của nó lại nặng nề vô cùng...
Chu Lệ Đình của quá khứ, Tiểu Trúc của hiện tại hay thậm chí cả Bích Ngọc nhân tài có một không hay gì đó của Viễn Đông tuy phong quang vô hạn sống cuộc sống như trong mơ với rất nhiều nạn dân nhưng thực chất cũng chỉ là những con cờ trong tay kẻ khác và đã là con cờ trên một bàn cờ thì trừ quân vua ra tất cả đều sẽ có lúc trở thành con tốt thí.
Rõ ràng Chu Lệ Đình đã trở thành con tốt thí vì một cái lợi ích hay đúng hơn là một cái giá nào đó.
Chỉ là Hắc Phong bang hay đúng hơn là tên muốn bắt Đào Nhi đã sai, một cái sai lầm vô cùng trí mạng.
Bọn chúng muốn bắt cô bé Đào Nhi đi Trần Lâm thật sự không mấy bận tâm, bọn chúng bày kế đuổi cổ Chu Lệ Đình đi Trần Lâm cũng mặc kệ, nhưng không biết do cay cú hay thù hận riêng bọn người Hắc Phong bang lại dám bắt Chu Lệ Đình.
Việc làm kia chính là chạm đến đại kỵ của đại kỵ trong lòng Trần Lâm, cái giá phải trả của việc làm ngu ngốc kia sẽ không chỉ là sinh mạnh của một vài người.
Dù được xem như đại boss tốt tính nhất mạt thế, ai làm gì cũng không mấy quan tâm đến gần như không đi sâu vào vấn đề gì, nhưng Huyết tổ Trần Lâm vẫn có điểm mấu chốt tuyệt đối không thể chạm đến của riêng mình.
Thứ nhất, đụng đến vong linh phụ mẫu Trần gia của hắn...!giết...
Thứ hai, đụng đến nữ nhân của hắn...!giết...

Thứ ba, đụng đến tộc nhân của hắn...!giết...
Cuối cùng thứ tư mới vừa được thêm vào, chính là những kẻ dám đụng đến quả đầu nhiều tóc của hắn...!hiển nhiên là cũng giết luôn...
Trở lại với Chu Lê Đình...
Mặc dù chưa trích huyết nhưng trong mắt Trần Lâm con bò sữa Chu Lệ Đình đã là người của mình, Hắc Phong bang dám bắt Chu Lệ Đình đi chính là đụng đến giá trị cốt lỗi bất khả xâm phạm của Huyết tổ đại nhân và hiển nhiên cái giá phải trả là cực kỳ đắt.
Khuôn mặt bình thảng như nước hồ mùa thu, lạnh lùng mà chết chóc khiến không chỉ Tiểu Trúc mà bất kỳ cao tầng nào của Huyết tộc trông thấy đều phải vô thức rùng mình sợ hãi...
Trần Lâm giọng nói gần như không còn chút cảm xúc hỏi:
- Chu Lệ Đình bị bắt đi bao lâu rồi?
Cảm nhận được ánh mắt không chút cảm xúc nhưng lại không khác gì độc xà đang nhìn chằm chằm vào mình, Tiểu Trúc nào dám nói láo lí nhí từng câu nói:
- Mới...!mới vừa sáng nay mà thôi...
Nghe thấy thế Trần Lâm rốt cuộc cũng nở ra một nụ cười ấm áp đầu nói:
- Tốt...!xem như người may mắn...
Nói xong Trần Lâm cũng không làm gì khác chỉ nhẹ nhàng buôn Tiểu Trúc ra khiến nàng rời bịch xuống đất một cú đau điếng rồi cứ thế mỉm cười quay người rời đi.
Tuy nhiên nếu có bất kỳ thành viên nào của Huyết tộc có mặt tại đây sẽ hiểu rõ nụ cười mỉm chi vô hại còn có phần ấm ấp kia đại diện cho điều gì...
Huyết tổ đại nhân đang muốn giết người và cái nụ cười hiền hòa kia càng ấm ấp bao nhiêu thì số người chết cũng sẽ lớn bất nhiêu.
Đánh tiếc ngay khi Trần Lâm vừa bước ra khỏi cánh cửa đã đổ nát của quán trọ Bò Sữa đã mất đi con bò sữa đánh giá nhất, một nhóm người đã hùng hổ tiến đến bao vây lấy Trần Lâm.
Đó không ai khác chính là nhóm cảnh về quân của Trương Thiết cùng lão già Mạnh Lương vừa mới đuổi đến.
- Đại Kê mau theo ta về gặp Lôi đại nhân...
- Chuyện đâu còn có đó, ngươi ngẫu hứng bỏ đi như vậy không...!không tốt lăm đâu...
Trông thấy Trần Lâm, Trương Thiết rốt cuộc cũng thở ra một hơi lắc đầu nói.
Nói thật lòng Trương Thiết rất lo vị đại ca đầu trọc này nổi hứng bỏ đi mất, rất may tên này dừng như không có ý bỏ chạy...
- Ta có việc quan trọng cần đi làm trước...
- Cuộc gặp với Lôi Minh tạm thời gác lại, đến khi ta làm xong sẽ tự động đi tìm lão sau...
Tuy nhiên cái mạng của Chu Lệ Đình đang trong tay kẻ khác, Trần Lâm không an tâm cũng không rảnh đi gặp lão Lôi Minh gì đó kia nữa lắc đầu nói.
Chỉ là Trần Lâm dường như đã quên mất bản thân đi gặp Lôi Minh không phải đi chơi mà là để thẩm tra vụ án một xác hai mạng do một tay mình tạo ra.
Ngược lại nghe thấy những lời nói của Trần Lâm...
Mạnh Lương chỉ cảm thấy lời nói kia tràn ngập sự kiêu ngạo bất tuân tức giận hừ lạnh nói:
- Lôi đại nhân là ai mà ngươi muốn gặp thì gặp...
- Tiểu tử đừng cố biện minh vô ích...!lần này ngươi có muốn chạy cũng không thoát được đâu...

Nói xong Mạnh Lương không nghĩ nhiều lập tức tung người lao đến muốn tiên phát chế nhân trừng bị Trần Lâm, chỉ cần Trần Lâm dám xuất thủ chứng tỏ hắn muốn trốn Trương Thiết có muốn bao che cũng không thể...
Đáng tiếc Trần Lâm lúc này đang cực kỳ không vui không khác gì một quả bom di động có thể nổ bất cứ lúc nào, Trần Lâm mở miệng trả lời Trương Thiết chỉ đơn giản là do Trương Thiết nói chuyện còn tương đối dễ nghe mà thôi nhưng Mạnh Lương lại không được như vậy.
Ánh mắt dần dần chuyển lạnh Trần Lâm không nói không rằng không chút báo trước đột nhiên rút kiếm chém xuống đầu Mạnh Lương, tốc độ sức mạnh cũng như góc chém đều hoàn toàn dồn lão già Mạnh Lương vào chỗ chết.
Cảm nhận được đường kiếm rõ ràng là muốn mạng của mình, lão Mạnh Lương vừa sợ vừa giận không thể nào tưởng tượng được có kẻ lại dám giết chết ngay chính trên cái mảnh đất Viễn Đông này.
Rất may lão Mạnh Lương xem như có nghề phút tối hậu đã lộn một vòng sang bên trái tránh thoáng một kiếm kia, tuy nhiên một kiếm kia cũng thành công lấy đi một miếng thịt lớn trên vai lão còn lộ cả xương trắng bên trong trông cực kỳ khủng bố.
- Ngươi...!ngươi dám...!ahhh...
Cảm nhận được cơn đau khủng khiếp như lóc xương lóc thịt truyền đến, lão Mạnh Lương mồ hôi chảy đầy mặt tức giận gầm lên.
Nhưng sâu trong ánh mắt tức giận kia của lão Mạnh Lương là sự run sợ tuyệt đối, cơ thể theo đó vô thức lui về phía sau.
Tên đầu trọc trước mặt dám giết lão thật chứ không đùa, kẻ đang đùa ở đây chỉ có Mạnh Lương lão nhưng mà là đang đùa trên chính mạng của mình.
Một kích lấy nhẹ một miếng thịt trên người lão Mạnh Lương như một lời khẳng định ta có thể giết bất kỳ ai dám cản đường...
Trần Lâm tà nhãn hờ hững nhìn một vòng khiến những cảnh về quân gần đó cũng rùng mình lui lại không dám đến gần tên ác ma đầu trọc như hòa thượng này.
Đến cả Mạnh Lương mà ác tăng này cũng dám chém thì nói gì đến những lính quèn như bọn họ, mạng chỉ có một không cảnh vệ quân này ngu dại dám đương đầu với ác ma kia.
Trần Lâm nhờ thế không bị ai ngăn cản cũng không ai dám ngăn cản nữa cứ như thế cất bước rời đi.
Chứng kiến tất cả Trương Thiết vô cùng bất lực thở dài...
Bảo hắn đáng Trương Thiết hắn hiển nhiên là không dám, nhưng cứ thế này để Trần Lâm rời đi hắn làm sau ăn nói với cấp trên đây.
Bất chợt như nghe thấy lời khẩn cầu của Trương Thiết, Trần Lâm đột nhiên dừng lại rồi quay đầu lại nhìn Trương Thiết khẽ nhếch mép mỉm cười.
Trông thấy nụ cười kia, Trương Thiết đáng thương như rơi vào hầm băng lập tức hối hận vì cái suy nghĩ trước đó của mình, giờ đây chỉ cầu mong tên đầu trọc kia biến đi thật nhanh.
Có thể nói lúc này Trương Thiết mới nhận ra một chân lý, việc ăn nói gì đó với cấp trên ít nhất cũng sẽ không chết hay mất miếng thịt nào.
Rất may cho Trương Thiết, Trần Lâm chỉ nhếch mỉm cười thiện chí mục đích là để...!hỏi đường:
- Ngươi biết Hắc Phong bang ở đây không?
- Biết...!biết...!ở phía đông thành...
Trương Thiết ngu ngơ không hiểu gì gật đầu như gã mổ thóc nói.
Ngược lại Trần Lâm chỉ mỉm cười hài lòng gật đầu nói:
- Tốt...!còn không mau dẫn đường...
Nghe thấy thế Trương Thiết đáng thương, Mạnh Lương đang ôm lấy thương thế và cả những cảnh vệ quân đều không nhịn được ngu người nhìn nhau.
Chuyến đi vui vẻ của đoàn người cứ thể vẫn tiếp tục như địa điểm đã chuyển từ tổng bộ Viễn Đông sang tổng bộ Hắc Phong bang và quan trọng hơn mục đích ban đầu cũng đã thay đổi.