Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 491





Nghe tên Trần Lâm nói muốn tìm cách để đàn chim kia phát hiện nhóm nhân loại không ai khác chính là nhóm Vương Triều đang trốn bên dưới!
Đến cả hai chị em Phương Tuyết cũng không nhịn được thầm mắng một câu khốn nạn.

Nhóm nhân loại kia không chỉ là người quen mà còn khổ như chó phải trốn chui trốn nhủi rồi, vậy mà Trần Lâm còn muốn chơi người ta mà không phải chơi bình thường, để đàn chim kia phát hiện nhóm người Vương Triều không chết cũng trọng thương, kết cuộc chắc chắn là không mấy tốt đẹp gì!
Đây rõ ràng là Trần Lâm đang muốn mạng của đám người kia, sống chó như thế thảo nào trời cao trả báo cho không còn cộng lông nào trên người, luật hoa quả đúng là không chừa một ai!
Tuy nhiên dù lòng khinh bỉ là thế nhưng Phương Ngân vẫn vô cùng nhiệt tình hồ hởi nói:
- Thế làm sao để đàn chim ngu kia phát hiện ra đây???
- Làm không kéo lại ảnh hưởng đến chúng ta.

Khác với Hắc Lang tộc đám chim ngu kia không hề nhận ra sự tồn tại của đại quan Viễn Đông, có lẽ trong mắt chúng cái gò đất kia chỉ đơn thuần là một cái gò mối không đáng bận tâm đến.

Thế nên đám người Trần Lâm muốn để đám chim kia phát hiện đại quân Viễn Đông ắt hẳn phải kích động đám chim này để chúng nhận thấy cái gò đất kia không đơn giản như chúng nghĩ, tứ đó phát sinh tấn công loại trừ nguy hiểm!
Việc này nói dễ thì không dễ nói khó cũng không khó, vấn đề mấu chốt chính là làm sao để vừa làm được việc kia vừa không rước lấy phiền phức vào thân.

- Không sao, bắn rơi vài con xuống đó là được thôi mà!
Tuy nhiên Trần Lâm vốn đã có chủ ý từ trước cười lạnh nói.

Nghe thấy thế hai chị em Phương Tuyết lẫn Hắc Dạ Lang Vương đều không nhịn được liếc nhìn nhau.

Chủ ý này đúng là độc!
Dù bọn chim kia có ngu cách mấy nhưng vẫn có tính bảo vệ đồng loại, nếu Trần Lâm âm thầm bắn hạ vài con sao cho chúng rơi xuống đúng ngay nơi đại quân Viễn Đông đang trú ẩn, như thế với tập tính bảo vệ đồng loại đám chim này ắt hẳn sẽ bay xuống tìm hiểu tại sao bọn này lại cấm đầu xuống đất!
Đến lúc đó bọn chúng rất có thể sẽ phát hiện đại quân đang trốn bên dưới, đôi bên chắc chắn sẽ phát sinh xung đột và Trần Lâm một lần nữa sẽ có thể ngồi xem người thú đánh nhau.

Tuy nhiên một vẫn đề khác lại phát sinh đó chính là đội thị nữ và cả Hắc Lang tộc tuy pháp sư, sát thủ hay đấu sỉ đều đó nhưng lại không có xạ thủ lấy ai ra bắn chim đây.

Rất may Trần Lâm một lần nữa đã sớm có dự tính trong đầu cười hì hì nói:
- He! he! các ngươi chờ ta một chút ta đi lấy đồ chơi!
Nói xong bạch quang lập tức lóe lên bao phủ thấy người Trần Lâm rồi cứ thế biến mất trước mặt hai người một sói Phương Tuyết, Phương Ngân và Hắc Da Lang Vương.

Hiển nhiên với phương châm chuyện gì khó thì có Huyết tộc lo của Huyết tổ đại nhân, Trần Lâm đã vào trong Thánh Thành tìm sự trợ giúp từ người thân.


Ngược lại nhìn nơi Trần Lâm vừa biến mất, Hắc Dạ Lang Vương không nhịn được lắc đầu nói:
- Ta thấy Huyết tổ đại nhân của các ngươi hình như hơi bị nhiệt tâm quá mức cần thiết!
- Không phải thường ngày hắn lười biếng lắm hay sao?
- Không lẽ bên trong đám nhân loại kia có kẻ thù của hắn?
Với sự hiểu biết của Hắc Dạ Lang Vương về Trần Lâm, vị Huyết tổ đại nhân của Huyết tộc này có thể tóm gọn bằng ba từ điên, ngu và lười.

Xét về sức mạnh tên Huyết tổ kia có thể không phải kẻ mạnh nhất, nhưng hắn tuyệt đối là kẻ điên nhất, thích gì làm nấy bất chấp hậu quả đó chính là kiểu điên độc lạ của vị Huyết tổ đại nhân này khiến hắn trở thành một trong những đại lão khó đoán nhất Thiên Lam tinh!
Chả ai có thể biết được vị Huyết tổ đại nhân này sẽ nổi điên lúc nào và làm gì.

Tuy nhiên độ ngu của hắn cũng không kém!
Lâu lâu vị Huyết tổ đại nhân này lại nổi hứng làm những pha chơi ngu lấy số khẳng định tên tuổi, cánh tay đang bó bột của hắn chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Cuối cùng ít nổi trội nhất và bị hai thứ kia che mờ chính là lười biếng!
Trần Lâm thật sự rất lười không đến phút tối hậu hắn sẽ không tự thân vận động, mặc dù không phải lười biếng nằm chờ chết những cũng thuộc dạng không đói chết sẽ không đi làm hay deadline không dí sát đít sẽ không ngồi làm việc!
Trần Lâm nhường lại hết Huyết tộc cho đám nữ quản lý ngoài chuyện trọng dụng nhân tài ra còn lại cũng chính là do làm biếng không muốn ôm hết công việc.

Thế nên không bao giờ có chuyện Trần Lâm nhiệt tình nhiệt tâm với một đám nhân loại như vậy, tên này chắc chắn có mưu đồ.

Theo suy đoán của Hắc Dạ Lang Vương khá năng cao là Trần Lâm có thù với tên nhân loại nào đó trong đám lính kia nên mới muốn chơi chết chúng.

Tuy nhiên hai chị em Phương Tuyết lại không cho là vậy khẽ nhìn nhau một cái rồi lắc đầu cười nói:
- Hắc Dạ Lang Vương lại lầm rồi!
- Ngoài cái âm hộ ra chả thứ gì có thể khiến tên kia nhiệt tình như thế!
!
Bên trong Thánh Thành nơi có thể xem như trung tâm của cả Thiên Lam tinh khi gần như là cầu nói của tất cả các sinh vật.

Chính vì thế nơi đây trở thành nơi buôn bán trao đổi hàng hóa giữa các đại tộc, nơi hội họp của các thành viên trong cùng một chủng tộc khi chẳng may ở quá xa nhau.

Dĩ nhiên cũng không thể nào thiếu được nơi để các đại tộc tìm hiểu thông tin của đối thủ!
Thế nên bên trong ngôi nhà của Huyết tộc tại Thánh Thành, khác với cuộc sống vui vẻ không nghĩ gì nhiều của tên nào đó nơi đây vẫn đang tất bật công việc!
Không ít tinh linh thiếu nữ và các nữ lang vệ đi đi lại lại, một số khác lại ngồi ghi chép gì đó.


Hiển nhiên dù đại sự kiện của hệ thống đã kết thúc nhưng nhiệm vụ tìm hiểu thông tin của tổ tình báo vẫn còn, thậm chí khối lượng công việc còn nhiều hơn khi vừa phải xem xét lại những ghi chép trước đó vừa phải tổng hợp lại những gì đang diễn ra, khối lượng công việc khá là lớn.

Rất may bốn cái đầu chuyện về quản lý của Huyết tộc cũng đã tề tự đông đủ.

Lãnh đạo không ai khác chính là Nguyệt Dạ Nữ Vương Lý Minh Nguyệt vị nữ hoàng chân chính của Huyết tộc.

Ba phụ tá của nàng không ai khác chính là tổ trưởng tổ tình báo Liễu Mộng Điệp, bộ trưởng bộ giáo dục Thu Thảo và cuối cùng đệ nhất nội chính đại thân chuyên quản lý buôn bán ngoại giao xuất nhập khẩu các thứ Thái Văn Cơ rốt cuộc cũng đã ra sân.

Hiển nhiên nhờ sự trợ lực cực mạnh của Hồng Ánh, thuần quan văn không biết võ là gì như Thái Văn Cơ cũng đã lên đến cấp 20 như người ta.

Cái này có thể gọi là con ông cháu cha không ai so sáng được.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại dưới sự trợ giúp rất chi là uy tín của tài nữ Thái Văn Cơ khá nhiều khó khăn do thiếu cấp lãnh đạo của Huyết tộc cũng đã được giải quyết, không uổng công Hồng Ánh đã ra sức kéo cấp cho vị quan văn “trói gà không chặt” này.

Bốn đầu não của Huyết tộc cũng có dịp chân chính được gặp nhau ngồi họp.

!
- Thiên tộc và Liên Minh Cầm Thú đang có chút xung đột!
- Khả năng cao là hai tên này gần nhau và đang có tranh chấp lãnh thổ!
Ngồi chéo chân lộ ra cặp đùi trắng ngần quyến rũ, tổ trưởng tổ tình báo Liễu Mộng Điệp khẽ gõ gõ tẩu thuốc trên tay rồi không nhanh không chậm nói.

Sau đại sự kiện của hệ thống, Huyết tộc cùng đồng minh là Hải Sa tộc đã phát sinh xung đột với Liên Minh Cầm Thú, thế nên cái liên minh này trở thành một trong ba đối tượng được trọng điểm chú ý chỉ sau hai vị hàng xóm thiện lành là Long tộc và Thi tộc.

Chính vì thế dù mọi chuyện phần lớn phát sinh bên ngoài nhưng thông qua những mâu thuần nhỏ của các tộc nhân khi vào Thánh Thành, Liễu Mộng Điệp vẫn có thể đưa ra phán đoán Liên Minh Cầm Thú kia đang có mâu thuẫn với Thiên tộc một trong thập đại tộc.

Người xưa có câu kẻ thù của kẻ thù là bạn, đây là một tình báo vô cùng quý giá!
Ngồi đĩnh đạc trên ghế chủ vị tựa như một nữ hoàng đế trên cao!
Nguyện Dạ Nữ Vương Lý Minh Nguyệt vị hoàng đế chân chính của Huyết tộc, thân mặc một bộ quân trang châu Âu màu đỏ đen có phần kín cổng cao tường ôm lấy cơ thể thành thục mềm người của nàng nhưng lại vô hình chung tỏa ra một sự quyến rũ kỳ lạ, sự quyến rũ đặc biệt của nữ vương tay nắm vạn quân!

Ánh mắt sắc lạnh, Lý Minh Nguyệt không hề lên tiếng chỉ ngồi đó lắng nghe Liễu Mộng Điệp báo cáo rồi khẽ gật gật đầu suy nghĩ, khác với tên nào đó nàng có nhiều thứ phải lo nhiều thứ phải tính toán hơn.

Được một lúc lâu, Lý Minh Nguyệt mới nhìn lại Liễu Mộng Điệp hỏi:
- Tình hình Long tộc thế nào?
Nghe Lý Minh Nguyệt hỏi đến Long tộc!
Liễu Mộng Điệp chỉ lắc đầu thả ra một làn khói trắng rồi thở dài nói:
- Haizzz!.

- Đám Long tộc kia đúng là vô cùng kỳ lạ, sau khi kết thúc sự kiện chúng cũng bốc hơi luôn theo đó không thấy trở lại Thánh Thành!
- Ta cũng không nhận được chút thông tin gì khác về bọn chúng!
- Không tìm được cũng không sao!
- Liên Minh Cầm Thú và Long tộc tạm thời để qua một bên, Thi tộc bên kia đang rất bạo loạn!
- Ngươi cũng nên tranh thủ về tổng bộ đi!
Nghe Liễu Mộng Điệp báo cáo, Lý Minh Nguyệt cũng không quá ngạc nhiên ngược lại lên tiếng phân phó cho nàng.

Thi tộc được xem như là kẻ thù số 1 của Huyết tộc nhưng chân chính đối đầu chỉ có thi đàn của Thi Hoàng.

Tuy nhiên không biết lý do gì mà thi đàn kia lại trở bên vô cùng bạo loạn cần phải được hảo hảo nghiên cứu.

Hiện tại Liễu Mộng Điệp ở đây nhưng thực tế “xác” của nàng đang ở thành phố Thanh Thủy tính ra vẫn có chúng bất tiện nên Lý Minh Nguyệt muốn nàng tranh thủ về Huyết Thành hội họp.

Lần nào muốn hợp kín cũng phải vào Thánh Thành tính ra cũng có chút bất tiện.

Không chỉ thế Lý Minh Nguyệt cũng khẽ liếc nhìn qua Thu Thảo và Thái Văn Cơ nói:
- Hai người các ngươi cũng tranh thủ chạy về đi!
- Nhất là Thu Thảo!
- Tình hình này khả năng cao là sẽ đánh một trận lớn với Thi Hoàng!
- Ngươi mau trở về tranh thủ huấn luyện đại quân vừa mới ra đời của Huyết tộc đi.

- Khoảng ba ngày nữa ta sẽ về đến Huyết thành!
Nhận ra được trách nhiệm mà bản thân đang gánh vác, Thu Thảo khẽ gật đầu nói.

Thân từng là giáo viên và còn là hiệu trưởng một trường trung học nên tránh nhiệm lãnh đạo huấn luyện các chiến binh mới vừa ra đời của Huyết tộc không ai thích hợp hơn Thu Thảo và có gái nàng Yến Nhi.

Tuy nhiên khoảng cách từ thành phố Thanh Thủy đến Huyết Thành tổng bộ Huyết tộc là khá xa, Thu Thảo muốn trở về vẫn cần một khoảng thời gian nhất định.


Nếu là bình thường Lý Minh Nguyệt sẽ không gấp, nhưng tình hình hiện tại dừng như có chút không ổn cần chuẩn bị thật chu toàn mọi thứ.

Thế nên Lý Minh Nguyệt mới tức tốc gọi Thu Thảo về như vậy.

Thu Thảo và Liễu Mộng Điệp dù chưa gặp qua thi triều Thi Hoàng nhưng vẫn hiểu được hai từ Thi Hoàng đại diện cho cái gì lập tức gật đầu nói:
- Được rồi vậy thì chúng ta về trước tranh thủ thời gian chạy về Huyết Thành!
Nói xong bạch quang lóe lên Thu Thảo và Liễu Mộng Điệp đều rời khỏi Thánh Thành tiếp tục hành trình xuôi về phương tây chạy đến Huyết Thành của mình.

Cả căn phòng họp giờ chỉ còn lại Lý Minh Nguyệt và Thái Văn Cơ.

Nhìn hai người Thu Thảo và Liễu Mộng Điệp rời đi, Thái Văn Cơ lúc này mới mở miệng nhỏ giọng nói:
- Đám người Nhật quốc và Liên Minh Tây Phương đã liên hệ với ta muốn mua lương!
- Xem ra mùa đông mạt thế không đơn giản, chúng ta có nên bán cho họ không?
Tài nữ Thái Văn Cơ con gái của tộc trưởng Thái gia hiển nhiên không đơn giản, với tài năng của mình khoản nội chính của Huyết tộc đều chuyển qua cho nàng quản lý.

Những chuyện buôn bán với đám người Nhất quốc hay Beclin vương triều trước kia thiếu người nên do Lý Minh Nguyệt ôm hết, nhưng giờ đã đủ người nên cũng chuyển lại cho dân trong nghề như Thái Văn Cơ quản lý.

Tuy nhiên vấn đề lương thực này Thái Văn Cơ vẫn hỏi ý vị Huyết tộc đệ nhất nữ vương này.

Dĩ nhiên không phải do Huyết tộc không đủ lương thực để bán hay do Thái Văn Cơ không đủ năng lực, mà là do vấn đề cốt lỗi ở đây không phải chỉ riêng việc mua hay bán mà còn liên quan đến việc Huyệt tộc muốn đám người kia chết bao nhiêu người.

Đôi khi có những vấn đề không phải cứ có là bán được.

- Ta không muốn thấy ai chết đói nhưng cũng không thể để chúng quá no ấm!
- Ngươi hiểu rồi chứ!
Khẽ gõ gõ ngón tay ngọn lên góc bàn suy nghĩ, mãi một lúc lâu Lý Minh Nguyệt mới thở dài nói.

Đúng ra nên cho chết một ít nhưng nàng thật sự không đành lòng.

Thái Văn Cơ cũng hiểu ý thoáng cười cười gật đầu rồi theo sau hai người Thu Thảo và Liễu Mộng Điệp rồi khỏi Thánh Thành.

Mệnh lệnh này đùng là làm khó người khác, không cho ăn no nhưng cũng không được để thiếu lương mà chết đói, với mệnh lệnh khốn nạn thế kia người khác chắc chắn sẽ từ chức rất may Thái Văn Cơ chơi được!
Huống chi khác với Lý Minh Nguyệt, Thái Văn Cơ lại đành lòng để cho vài trăm thậm chí là vài ngàn người đói chết cũng không sao, mệnh lệnh kia nàng chưa chắc đã làm theo đúng như vậy.

.