Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 253: 253: Chiến Đội Siêu Cấp Vip- Pro




Bất chợt khi Trần Lâm còn đang ngâm cứu chuyện về số phận hẩm hiu của hai vũ khí cam kia thì Yên Nhi vội vàng chạy vào nói.

- Đại nhân Liễu Mộng Điệp đến rồi, chúng ta có thể xuất phát.

Nghe thấy boss tỷ Liễu Mộng Điệp đã đến gọi hồn.

Trần Lâm khẽ mỉm cười nói.

- Bà này linh thật, đến cũng đúng lúc lắm.

- Văn Cơ nàng tạm thời ở lại đây, mọi chuyện nhất định phải cẩn thận chờ ta về.

Khẽ mỉm cười, Thái Văn Cơ như không có việc gì nói.

- Ngài cũng đi đường cẩn thận.

- Tố Nga tỷ, Thiên Lam, Mỵ Nương các ngươi phải nghe lời đại nhân.

Nghe Thái Văn Cơ dặn dò, Trương Tố Nga thì không có việc gì gật gật đầu, chỉ có hai người Hàn Thiên Lam và Phó Mỵ Nương là cảm thấy là lạ. Tuy nhiên, đằng nào cũng phải đi theo Trần Lâm, hai người cũng không có ý kiến gì đặc biệt khẽ gật gật đầu.

Cứ thế để lại hai người Thái Văn Cơ và Thu Thảo ở lại trông nhà.

Nhóm người gồm Trần Lâm dẫn đầu, theo sau mà Yên Nhi, hai chị em Phương Tuyết, Trương Tố Nga, Hàn Thiên Lâm và Phó Mỵ Nương bắt đầu xuất phát.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy đội ngũ vô cùng hùng hổ, khí thế ngất trời của Trần Lâm.

Liễu Mộng Điệp đang đứng đợi phía xa không nhịn được tiếng lên hỏi.

- Bộ các ngươi đang đi picnic sao?

Quả thật đội ngũ có đến 90% là nữ của Trần Lâm nhìn từ gốc độ nào cũng thấy giống đi chơi hơn là đi săn giết thây ma.

Huống chi, không tính Trần Lâm thì ba ngươi Yến Nhi, Phương Tuyết và Phương Ngân còn đỡ có thể xem như gà chiến, nhưng ba người Hàn Thiên Lam, Phó Mỵ Nương và Trương Tố Nga lại không hề ra dáng biết đánh nhau chút nào.

Hai người Hàn Thiên Lam và Phó Mỵ Nương còn biết sợ, cũng cố ngụy trang đối chút cầm theo đao kiếm thể hiện mình đi giết thây ma, chỉ là ở đây toàn dân thợ săn trong nghề chút nghị trang của hai người làm sao qua mặt được họ.

Ngược lại, Tương Tố Nga mới là máu nhất khi mang theo cả... nồi niêu, xoong chảo sẵn sàng phục vụ Trần Lâm bất cứ lúc nào, khiến bất kỳ ai trông thấy đều không khỏi chết lặng đây là đi chơi chứ còn gì nữa...

Chỉ có đương sự Trần Lâm là không nghĩ như vậy.

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp nghi ngờ chiến đội của mình, Trần Lâm có chút hậm hực nói.

- Liễu tỷ ngươi đang nghi ngờ đôi săn “Những Bông Hoa Nhỏ” của ta sao?

- Ta nó cho tỷ biết đây là đội săn siêu cấp vip-pro, không cần đến ta ra tay chỉ ba người thôi đủ sức chơi với thi đàn kia rồi.

Thấy Trần Lâm lại phát bệnh, Liễu Mộng Điệp chỉ có thể tiếc hận thở dài.

Ông trời đúng là không cho ai tất cả, cho tên kia chút bản lĩnh nhưng đầu óc lại có vấn đề.

Bất chợt Liễu Mộng Điệp ý thức được gì đó liếc nhìn Trần Lâm nói.

- Ngươi... ngươi vừa nói những bông cái gì...

- Đm đừng làm lão nương sợ, nói đội săn của ngươi tên gì?

Nghe Liễu Mộng Điệp hỏi, Trần Lâm như được gãi đúng chỗ ngứa, ánh mắt sáng lên như đèn pha nói.

- He... he... tỷ hỏi câu này rất đúng lúc.

- Ta đã dành cả đêm hôm qua mới nghĩ ra được một cái vô cùng bá khí cho đôi săn của mình đó.

- Đội săn của ta có tên là Chiến đôi Những Bông Hoa Nhỏ...

- He... he... thế nào nghe thôi đã thấy rất là bá khí rồi đúng không.

- Những... Những... Bông... Hoa... Nhỏ...

Liễu Mộng Điệp không nhịn được lập lại lần nữa, lòng cầu mong mình nghe lầm.

Tuy nhiên, Trần Lâm lại vô cùng vui vẽ gật đầu xát nhận nói.

- Phải, Chiến Đội Những Bông Hoa Nhỏ nghe rất là bá khí đúng không... he... he...

Thấy khuôn mặt mỉm cười như thằng ngu của Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp không nhịn được khé miệng co giật.

Lúc này, trời đất trước mặt Liễu Mộng Điệp như quay cuồng, người nàng như bay bổng giữa những tầng mây, cần một điểm tự nếu không sẽ thật sự bay mất.

Một cái tên khiến Liễu Mộng Điệp cảm thấy nhân sinh quan của mình bị méo mó.

Ý thức được việc ở gần tên này sẽ có nguy cơ mắc bệnh tim mạch, Liễu Mộng Điệp vô cùng khôn ngoan không nói một lời nào quay người bỏ đi, xem như đôi ta chưa hề quen biết.

Thấy thế Trần Lâm thoáng khó hiểu liếc nhìn Phương Tuyết hỏi.

- Nàng ta có chuyện gì vậy, không nói không rằng đã bỏ rồi.

Nghe Trần Lâm hỏi, Phương Tuyết vô cũng dối lòng nói.

- Ta cũng không biết... chắc là... tới ngày thôi.

Nghe Phương Tuyết nói thế, Trần Lâm cũng khẽ gật đầu, ánh mắt đầy thông cảm nhìn về phía Liễu Mộng Điệp, nữ nhân đúng là khổ...

Chỉ là khi nghe hai người không có chút lương tâm kia nói chuyện, hai người Hàn Thiên Lam không khỏi chết lặng, đột nhiên cẩm thấy tội cho Liễu Mộng Diệp vô cùng.

Tuy nhiên, rất nhanh hai nàng đã không còn thấy tội cho Liễu Mộng Điệp nữa mà ngược lại thấy tội cho bản thân.

Trần Lâm vô cùng chịu chơi lệnh cho hai chị em Phương Tuyết lấm một tắm bảng lớn màu trắng với dòng chử “chiến đôi những bông hoa nhỏ” màu đỏ cự kỳ nổ bật rồi không khác gì diễu hành nghênh ngang đi theo Liễu Mộng Điệp tiến đến cổng ngoại thành.

Trên đường đi vô số người qua lại đều không nhịn được quay lại nhìn đồi săn có một không hai kia.

Dĩ nhiên, không phải hoàn toàn chỉ vì đội săn này có nhiều nữ nhân, mà vì chính cái tên vô cùng độc lạ của nó.

Đi phía trước, Liễu Mộng Điệp cũng cảm nhận được sự “náo nhiệt” bất thường của tổ đội phía sau không nhịn được quay đầu nhìn lại.

Nhưng khi thấy được cảnh Trần Lâm không chút khách khí phô trương cái tên vô cùng độc lạ kia ra, nàng triệt để chết lặng vô vàng quay người bỏ chạy như muốn nói.

Ta không hề có liên quan gì đến đám người kia.

Chỉ khổ cho hai người Hàn Thiên Lam và Phó Mỵ Nương tự dưng lại phải đi theo một đám người đầu óc có vấn đề, khiến các nàng cũng cảm nhận được mình dừng như cũng có vấn đề.

Rất nhanh đoàn người cũng đến được cổng ngoại thành trước ánh mắt “hâm mộ” của mọi người.

Bất chợt một đoàn người khoảng gần chục người tiến đến, một nam nhân trong đó bức ra cười nói với Liễu Mộng Điệp.

- Chào buổi sáng, Liễu phu nhân.

Người đến là người quen, hắn không ai khác chính là thanh niên Vương Thiết mà Trần Lâm đã gặp tại phủ thành chủ.

Hiển nhiên lần xuất động này đôi săn của Vương Thiết cũng tham gia.

Dĩ nhiên đôi săn kia có cái tên nghe được hơn đội săn của Trần Lâm, gọi là đôi săn Thiết Mộc. Người lãnh đạo không ai khác chính là Vương Thiết và Chu Mộc, sở hữu hai người chơi cấp cao khiến đôi săn Thiết Mộc là một trong những đôi săn khá mạnh trong lần xuất động này.

Thấy đội săn Thiết Mộc đã chờ đợi từ trước...

Liễu Mộng Điệp ánh mắt khẽ sáng lên, như nhìn thấy chân ái của đời mình, trực tiếp bỏ qua “chiến đội những bông hoa nhỏ” gì đó mà đứng chung với đội săn của Vương Thiết.

Liếc nhìn Vương Thiết cùng Chu Mộc cùng gần chục thành viên khác của đôi săn, Liễu Mộng Điệp khẽ cười nói.

- Các vị đến thật là sớm.

- Đi chúng ta cùng ra ngoài.

Nói xong Liễu Mộng Diệp khẽ mỉm cười dẫn theo đôi săn Thiết Mộc đi đến cổng ngoại thành làm công tác kiểm tra.

Hiển nhiên, Thái Trọng chưa tìm được Thái Văn Cơ, chuyện kiểm tra khi ra khỏi ngoại thành vẫn chưa kết thúc, thậm chí với tình hình hiện tại còn có phần nghiêm ngặt hơn.

Chỉ là thấy Liễu Mộng Điệp dường như đã quên luôn mình, Trần Lâm như goá phụ bị bỏ rơi hét lên thảm thiết.

- Liễu tỷ chờ ta với...

Nghe thấy tiếng kêu như heo bị thọc tiết của Trần Lâm.

Liễu Mộng Điệp không nhịn được rùng mình muốn quay đầu bỏ chạy, đáng tiếc Trần Lâm đã nhanh chân dẫn theo đôi săn của mình chạy đến đứng cạnh nàng.

Bên kia trông thấy Trần Lâm, hai người Vương Thiết và Chu Mộc cũng khẽ mỉm cười định tiến lên bắt chuyện.

Tuy nhiên khi trông thấy tấm bảng ghi rõ dòng chử “chiến đội những bông hoa nhỏ” cực kỳ nổi bật, hai người không nhịn được khoé miệng run run khẽ liếc nhìn Liễu Mộng Điệp, ánh mắt chết lặng như muốn nói “củ lạc giòn tan”.

Khẽ ho khan một tiếng, vẫn là Vương Thiết đứng ra cười nói.

- Chào cậu Trần tiểu huynh đệ, chúng ta lại gặp mặt...

- Cậu thật là có bản lĩnh nha, có thể đánh ngang với Lôi đại nhân mà không chết, sau này nhớ chiếu cố lão ca ta nhiều hơn...ha.. ha..

Thấy Vương Thiết chủ động bắt chuyện, Trần Lâm cũng khách sáo mấy câu cười nói với hắn.

- Nào dám... là do Lôi Thành nhường ta thôi...

Nghe thấy Trần Lâm miệng thì khách khí nhưng lại gọi thẳng tên Lôi Thành ra, Vương Thiết khẽ nuốt nước bọt không dám tiếp tục nói về chuyện này nữa.

Khẽ liếc nhìn tổ đôi toàn nữ phía sau Trần Lâm, Vương Thiết khẽ miệng co giật cười nói.

- Đây là đôi săn của Trần tiểu huynh đệ đây sao...

- Ưm... đúng là người thành công luôn có lối đi riêng... tổ đội của cậu đúng là...không giống ai...

- Rất là à... rất có tính giải trí...

Nghe thấy rốt cuộc cùng có người thưởng thức được phẩm chất quý giá của mình.

Trần Lâm vui mừng hớn hở nắm lấy tay Vương Thiết, ánh mắt tựa như thiếu nữ cầu hoang nhìn Vương Thiết khiến hắn không nhịn được hoảng sợ cút hoa siết chặt vội vàng rút tay lại đứng cách xa Trần Lâm.

- Không còn sớm nữa mau ra ngoài thôi.

Đứng một bên, Liễu Mộng Điệp rốt cuộc cũng không nhịn được nữa trầm giọng nói.

Thấy chị đại đã lên tiếng, Trần Lâm cũng không nói nhảm nữa mà ngoan ngoãn xếp hàng chờ đợi...

Chỉ là cái bảng nổi như cồn cực kia gai mắt kia không được cất đi mà chuyển qua cho hai người Hàn Thiên Lam và Phó Mỵ Nương ôm, khiến không ít đội săn khác đang xếp hàng cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn, còn Liễu Mộng Điệp thì xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui.

May thay quá trình kiểm tra cũng không mấy phức tạp, chẳng mấy chóc đã đến lược tổ đôi đi săn của Trần Lâm.

Dĩ nhiên khi nhìn thấy tẩm bảng to lớn kia, những tên quân nhân đang gác cổng cũng không nhịn được khoé miệng co giật liếc nhìn tổ đội của Trần Lâm muốn nói gì đó.

Thấy thế Liễu Mộng Điệp lúc này đã nộ hỏa công tâm lạnh giọng nói.

- Chúng ta phải ra ngoài hội hợp cùng Lôi Thành...

- Ngươi mau nhanh chóng kiểm tra đi.

Nghe thấy giọng nói như muốn kết băng nhưng lại tràng ngập nộ hỏa của Liễu Mộng Điệp.

Những tên quân nhân đang gác cổng đều giật mình hoảng sợ vội vàng kiểm tra.

Một tên quân nhân nhìn có vẻ như chỉ huy đứng ra, ánh mắt khẽ sáng lên những tia sáng màu vàng kim liếc nhìn đoàn người Trần Lâm.

Bất chợt, khi thấy hai người Hàn Thiên Lam cùng Phó Mỵ Nương đang ôm tấm biển lớn cùng mỹ phụ Trương Tố Nga đang đứng sau.

Tên quân nhân kia khẽ dừng lại nhíu mày trầm ngâm, tuy không phải là người mà cấp trên cần tìm nhưng dường như hắn thấy ba người này quen quen...

Bị tên quân nhân kia nhìn chằm chằm, hai người Hàn Thiên Lam, Phó Mỵ Nương hiển nhiên là sợ vỡ mật lo lắng mình bị phát hiện, Trương Tố Nga cũng hoảng sợ núp sau lưng Trần Lâm...

Ngược lại Trần Lâm lại khẽ nhíu mày, chỉ sợ những người có liên quan đến Thái Văn Cơ cũng được Thái Trọng điều tra qua, xem ra muốn đen đám người này ra ngoài không dễ như cậu nghĩ.

- Rốt cuộc có cho qua hay không hay muốn đứng nhìn gái tới chiều.

Bất chợt một giọng nói lạnh lùng vang lên, Liễu Mộng Điệp lạnh lùng nhìn tên quân nhân kia nói.

Thấy ánh mắt lạnh như băng của Liễu Mộng Điệp, tên quân nhân là thoáng hoảng sợ cười nói.

- Dĩ nhiên là có thể cho qua.

- Liễu phu nhân đi thông thả.

Nói xong tên quân nhân kia mỉm cười như không có việc gì làm động tác mời.

Thấy thế Liễu Mộng Điệp khẽ hừ lạnh dẫn theo đội săn Thiết Mộc của Vương Thiết và Chiến Đội Những Bông Hoa Nhỏ của Trần Lâm ra ngoài.

Còn tên quân nhân kia chỉ biết cười khổ lao mồ hôi, đúng là không gì khổ bằng làm culy cho người ta.

Tuy hắn đã phát hiện ba người Hàn Thiên Lam, Phó Mỵ Nương và Trương Tố Nga khá giống những đối tượng mà cấp trên căn dạng cần phải chú ý.

Theo lẽ thông thường sẽ bắt lại điều ra một phen, nhưng Liễu Mộng Điêp hôm nay lại phát khùng, vì chút nghĩ ngờ mà làm bà cô kia không vui thì đến cả sếp của hắn cũng không dám.

Thế nên cách tốt nhất là cứ nhắm mắt cho qua vậy, dù sao Thái Văn Cơ mới là trọng điểm cần kiểm tra, nhưng người khác không mấy quan trọng.

Cứ thế nhờ sự “giúp đỡ” của Liễu Mộng Điệp, ba người Hàn Thiên Lam, Phó Mỵ Nương và Trương Tố Nga thành công đào thoát, bầu trời tự do hiện lên trước mắt họ.

Nhưng đối với Trần Lâm đó lại là bầu trời của huyết tộc.