Lãnh Đế Độc Y

Chương 17: Cùng tử giao lão




Editor : A Hoàng

Vừa xoay người lại, đập vào mắt là một thân áo trắng có giá trị xa hoa, vải vóc bằng tơ lụa khiến người khác nhìn vào có cảm giác rất thoải mái,trên áo khoác trắng phác họa vài đám mây trắng. Nàng cùng hắn dựa sátvào nhau, mùi hương trên người hắn bay vào mũi nàng rất dễ chịu, khônggiống với hương thơm thoang thoảng của nữ nhi. Ngẩng đầu lên trên liềnthấy một mái tóc đen như mực xõa tán loạn trước ngực, lên trên một chútnữa là khuôn mặt khôi ngô tuấn tú khiến người ta nhìn một lần sẽ nhớ mãi không quên

Gương mặt cương nghị nhưng không thiếu nét tuấntú, ngũ quan sâu sắc như mảnh điêu khắc tinh tế do đất trời tạo nên,lông mày sắc như kiếm, ánh mắt thâm thúy như giếng sâu không đáy, mũicao thẳng, môi mỏng hơi mím lại, ngũ quan xuất sắc phối hợp với dáng vẻcương nghị, làm người ta muốn ngắm thật lâu mà vẫn không có cách nàobình tĩnh lại…..

Nàng ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt ẩn chứasự kinh ngạc khó hiểu. Đây là người có đẹp nhất mà nàng từng thấy, nhưng nàng chưa từng thấy hắn, núi Lăng Phong ít khi có người ngoài đến, vậyhắn là ai? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Còn chỉ dạy nàng múa kiếm?

“Nhớ kĩ chưa?” Thanh âm thiếu niên lần nữa truyền đến, so với lúc trước thìấm áp hơn một chút, đôi mắt nhìn về phía nàng cũng có vài phần nhu hòa.Thấy nàng dựa vào trong lòng ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn hắn, bộ dạngcủa nàng làm cho thiếu niên lộ ra tia vui vẻ không dễ dàng phát giác.Khi hắn mỉm cười khiến cả người hắn càng có thêm vài phần chân thật.

Nghe âm thanh của hắn truyền đến, Tử Tình lúc này mới hoàn hồn lại, thấymình dựa vào trong lòng hắn, vội vàng lui về phía sau, nhẹ nhàng nói:"Đã nhớ kĩ." Âm thanh non nớt không nghe ra một tia cảm xúc, đôi mắttrong veo nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt: " Ngươi là ai?"

" Ở chỗ này đã quen chưa?" Thiếu niên không trả lời nàng, lại hỏi sang vấn đề khác.

Tử Tình nghe được lời này liền sinh ra vài phần nghi ngờ. Thấy đôi mắtthâm sâu của hắn nhìn chằm chằm nàng, lập tức trả lời:"Thời gian qua lâu rồi sẽ quen thôi. Ở chỗ này, sư phụ đối xử với ta cũng rất tốt." Nhìnhắn, nàng lại hỏi:" Ngươi tên gì?"

Thấy nàng cố chấp muốnbiết hắn là ai, trong mắt thiếu niên lại hiện lên vài phần ý cười, đưatay ra sờ sờ đầu nàng, nói:" Tên của ta quan trọng lắm sao?"

Tử Tình gật đầu:" Ừ!"

"Tại sao?"

"Bởi vì ta muốn biết."

"Thần, ngươi có thể gọi ta là Thần." Thiếu niên nói xong, chỉ vì lời nói của nàng mà khóe môi khẽ nhếch lên.

Vì lấy được đáp án mà khóe môi nàng bất giác mỉm cười:" Ta tên là TửTình." Nàng không phát hiện ra từ khi nàng đến đây, hắn là người đầutiên khiến nàng mỉm cười…

"Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão,Tử Tình, ta sẽ nhớ kĩ." Hắn nói xong, từ trong người lấy ra một sợi dâychuyền hình giọt nước:"Đẹp không?"

"Ừ " Nàng nhẹ nhàng lêntiếng, ở chính giữa sợi dây chuyền có khảm một viên đá hình giọt nướcmàu tím, nhìn tựa như ngọc hoặc là thủy tinh, lấp lánh trong suốt rất là xinh đẹp.

"Tặng cho ngươi." Hắn nói, trong lúc nàng đanggiật mình, hắn đã giúp nàng đeo lên cổ: "Không được tháo xuống, cũngkhông thể cho người khác nhìn thấy." Đây là ngọc thủy tinh tím, có côngdụng giúp thân thể khoẻ mạnh, lại có thể giải được tất cả các loại độctrên thế gian, đông ấm hạ mát, là trân bảo quý hiếm nhất trên đời.

"Nhưng mà ta không có gì để tặng cho ngươi." Mẫu thân từng nói không thể tùytiện nhận lễ vật của người khác, đã nhận lễ vật là phải tặng lại, mà bây giờ, nàng không có gì có thể tặng lại cho hắn.

"Không sao cả, ngươi chỉ cần đồng ý với ta, đừng tháo nó xuống là được."

"Được, ta sẽ không bao giờ tháo nó xuống!" Thanh âm non nớt mang theo tia kiên định, đôi mắt trong veo ngước lên nhìn thiếu niên trước mặt, trong đầulại suy nghĩ, theo như lời hắn nói, hắn muốn cùng nàng " chấp tử chi thủ , dữ tử giai lão " theo lời hắn nói rốt cuộc là có ý gì?

"Ừm, thế mới ngoan." Khóe môi hắn khẽ nhếch, lộ ra ý cười. Ánh mắt nhìn sang thân cây nàng mới chặt được một nửa, liền hỏi: "Ngươi chặt cây này đểlàm gì?”

"Trong căn nhà tranh của ta chỉ có một cái bàn,chặt cây để làm một số thứ." Nhìn cây đại thụ kia chặt cả nửa ngày cũng không đổ, nàng nói:" Cái cây này quá lớn, ta chặt mãi không xong."

Thiếu niên cười , nói:" Không sao, ta giúp ngươi." Thanh âm ôn hòa mang theo ý cười nhẹ nhàng rơi xuống. Cầm lấy kiếm gỗ trong tay nàng rồi nói:" Chota mượn kiếm gỗ của ngươi một lát." Nói xong, cất bước đi về phía câyđại thụ, vốn là một cây kiếm gỗ bình thường không làm nên tích sự gì,nhưng khi nằm trong tay hắn nó lại dần dần bị che phủ bởi một tầng ánhsáng màu xanh, một cỗ kiếm khí mờ mờ ảo ảo xuất hiện phát ra bốn phía

Đứng ở một bên, Tử Tình đứng ở kinh ngạc nhìn hắn, huyền khí màu xanh sao?Hắn là một Võ Thánh? Vậy sau khi vận dụng huyền khí thì có thể đem thanh kiếm gỗ nho nhỏ chém đứt đại thụ kia sao?

Chỉ thấy thiếuniên áo trắng bay lên, trong tay thiếu niên cầm thanh kiếm gỗ được baophủ bởi cỗ huyền khí màu xanh bất chợt giơ lên hướng cây đại thụ kiachém xuống, VÍU….. UU! Một tiếng xoẹt qua, một đạo ánh sáng màu xanh từthanh kiếm bắn ra, xẹt ngang qua cây đại thụ. Một tiếng răng rắc vanglên, cả cây đại thụ bị chém đứt ngã xuống, bóng dáng màu trắng nhảy lênphía trên thân cây ngã đổ, kiếm gỗ trong tay vung lên giữa không trung,mấy đạo ánh sáng màu xanh bay xẹt qua , cùng lúc đó mấy khổi gỗ đồngloạt rơi xuống xếp chỉnh tề một chỗ.

“Rầm …. Rầm … rầm…”

Thiếu niên đi đến bên cạnh, cầm kiếm gỗ trả cho nàng :"Ngươi có thể tự mình đem về được không?”

"Có thể! " Tử Tình gật đầu nói

"Ừ, vậy thì tốt, ta phải đi rồi. Lần sau sẽ trở lại thăm ngươi." Hắn dịudàng nói xong, ánh mắt lóe lên một tia thâm thúy không hiểu rõ, nếu cảngười hắn không có lãnh ý thì sẽ giống với một người nho nhã lễ độ.

"Được." Tử Tình khẽ đáp, nghe thấy hắn nói sẽ trở lại thăm nàng, khiến lòngnàng có chút vui sướng chờ mong. Nhưng nàng lại không biết, từ biệt lầnnày, gặp lại nhau lần nữa đã là chuyện của vài năm sau …..

Thiếu niên mỉm cười, liếc nhìn nàng thật lâu, lúc này mới dùng khinh công nhẹ nhàng bay đi. Nhìn bóng dáng phiêu dật tuyệt vời biến mất trước mặtnàng, Tử Tình mới thu hồi ánh mắt, một bên thầm nghĩ, Thần? Hắn cũng ởThanh Sơn sao? Hắn là đệ tử ở trong núi? Huyền khí màu xanh, hắn đã đạttới Võ thánh? Nhìn cọc gỗ ở trên mặt đất, nàng đem kiếm gỗ giắt nganghông rồi đi qua ôm lấy cọc gỗ đi về căn nhà tranh của mình.

Sáng hôm sau,

Lăng Thành nhìn đám đệ tử ở trước mặt, bọn họ ngoại trừ Tử Nghiên, Tử Lậpcùng Tử Tình, mấy người còn lại đều bị ong vò vẽ đốt sưng cả mặt, môikhẽ nhếch lên, sắc mặt trầm xuống, hạ giọng nói:" Các ngươi rốt cuộc làxảy ra chuyện gì? Tại sao lại biến thành như vậy?"

Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một hồi lâu, lúc này Tử Kiệt mới nhỏ giọng nói:"Sư phó, là do chúng ta bất cẩn làm rớt tổ ong vò vẽ ở trên câyxuống ...cho nên... cho nên, …. "

"Hôm nay sư phó muốn dẫncác ngươi đi xem nghi thức triệu hồi ở Thanh Sơn, nhưng các ngươi đềubiến thành như thế này, ta nghĩ là không nên đi, mấy người Tử Nghiên nên đi thôi!" Lang Thành trầm giọng nói xong, ánh mắt đảo qua mấy người bọn họ.