Lãnh Cung Hoàng Hậu

Quyển 3 - Chương 67: Ngoại truyện 27: Hạnh phúc




Chuyện này diễn biến về sau đã không còn là tình cảm của vài người bọn ta, mà là vấn đề vế mạng sống! Ta nghĩ không ra, một người yêu thê tử như hắn sao có thể hành động thế này! Nếu Tam công tử này thật sự nhân cơ hội này mà hưu nàng ta, không phải đã lớn chuyện rồi sao?

Ta vỗ vỗ trái trán đau đớn. Nô nhi ở bên cạnh, vỗ nhẹ vai ta, nhỏ giọng nói “Vấn Thiên, xảy ra chuyện gì? Chàng rốt cuộc là làm sao vậy? Tại sao mặt ủ mày chau như vậy? Có phải đã gây ra chuyện gì bất hảo rồi?”

Ta gật đầu, ôm lấy thắt lưng nàng, nhỏ giọng nói “Nô nhi! Làm sao bây giờ! Ta bảo nữ nhân kia viết thư rời đi, nhưng bây giờ thoạt nhìn thì Vấn Hiên hình như không để ý tói nàng ta! Nếu có gì nguy hiểm đến tính mạng thì làm sao bây giờ?”

Nàng thoáng giật mình, nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay ta “Vậy là đã là rất tốt rồi! Chàng đó biết tại sao năm đó chàng đối xử với ta như vậy mà ta cũng có thể chống chịu không? Là bởi vì có Vấn Hiên bên cạnh! Lúc đó, nếu có người nào đó quan tâm thì quả là niềm an ủi rất lớn! Chàng nói xem, thật tốt!”

Ta chau mi, lớn tiếng nói “Chuyện tình cảm năm đó chỉ có 1 mình ta thương tâm! Nhìn nàng thương tâm như vậy, lòng ta đau đến chết khiếp, bây giờ lão nhân gia nàng lại nói may là có Vấn Hiên bên cạnh? Nữ nhân! Nàng chọc giận ta thành công rồi!”

Khóe miệng nàng cong lên, vùi vào trong lòng ta, nhỏ giọng nói “Đúng vậy! Nghĩ đến chuyện năm đó, ta liền nghĩ nếu cả đời không cho chành danh phận thì tốt rồi! Nếu không thì sẽ thật sự hài người!”

“Này! Vốn là chính nàng cầu hôn! Nàng không nhớ rõ rồi? Cầm đóa tiên hoa, quỳ xuống với ta trước mặt mọi người! ôi! Nghĩ lại, Đường Vấn Thiên ta 1 đời cũng không uổng rồi! Nhớ đến năm đó ta ở trong Tuyên thành cầu hôn, lại bị nàng cự tuyệt trước mặt mọi người, thật sự là thương tâm gần chết! Ta nghĩ, 1 nự nhân ngay cả thể diện mà cũng không giữ cho ngươi, như vậy, ngươi còn muốn nàng sẽ đáp ứng lời cầu hôn của ngươi sao? Hẳn là vốn đã không thương yêu gì ngươi!  Ai ngờ đâu nữ nhân đó lại muốn đích thân cầu hôn! Ôi!” Ta nói ra 1 đống hỗn tạp, mới phát hiện sắc mặt của nàng đã xanh mét

“Ta nói này, Vấn Thiên! Cứ như vậy cũng không phải là biện pháp! Chúng ta phải nghĩ cách!” Dứt lời, nàng liền kéo đầu ta xuống, vừa như vậy vừa nói

Hai người bọn ta vừa nói vừa cười, một hồi lâu hai người mới gật đầu nói “Hảo! cứ làm như vậy!”

Kỳ thật là dùng 1 chiêu của Diệp Thành Hoan [ta là ta chẳng biết bạn này là ai ==] khi đó, chiêu hôn nương tử của Tuyết Tam công tử! Mặc dù có chút buồn cười, bất quá, sự thật chính là sự thật

Tuyết Tam phu nhân tuổi còn trẻ, đang trong quãng thời gian tươi đẹp nhất, gia quyến lại là thương nhân nổi danh! Của hồi môn nhiều đến mức kể không xuể! Mặc dù đã có 1 đời chồng, nhưng là, điều kiện như vậy thì ai mà chẳng muốn

Vì vậy, những người đến cầu thân liền nhiều lên. Lúc Vấn Hiên nghe được Tuyết Tam phu nhân chiêu thân, ta chưa từng thấy sắc mặt hắn như thế này bao giờ! Rất xanh! Rất đen! Rất khó nhìn! Giống như là ác quỷ mới thoát ra từ địa ngục! Ta thầm buồn cười! chỉ là không biết hắn có vẻ mặt này là vì để ý tới nàng hay là bởi vì nàng đã làm mất mặt hắn

Thời gian từng chút một trôi qua. Hắn nhìn bọn nhỏ, trong đôi mắt có lệ, rồi lại trong thể khống chế được, lấy bức thư từ trong lòng ra, rồi lại nhìn đăm đăm vào những dòng chữ trên đó

“Lúc này đi hẳn là còn kịp!” Ta vỗ vỗ vai hắn, nhỏ giọng nói

Hắn trầm mặc 1 hồi lâu, lúc này mới nhanh chân chạy vội ra ngoài. Chỉ trong 1 lát sau liền truyền đến tiếng rời đi của kỵ mã. Bọn nhỏ nói “Phụ thân! Nam nhân đó rất kỳ quái! Một mực nhìn bọn ta không nói, bây giờ lại đột nhiên đào tẩu rồi! Phụ thân rốt cục tìm ở đâu ra 1 người bất thường như vậy?”

Ta giật nhẹ khóe môi, vỗ đầu hài tử, nếu như hắn biết hài tử của hắn nghĩ về hắn như vậy, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào! Kiếp trước của hắn đã kết thúc. Ngay cả 1 chút thân tình phụ tử cũng để lại! Hắn rốt cuộc còn lưu luyến cái gì!

Nói cho cùng, hắn cũng chỉ là 1 cô hôn quyến luyến hồng trần mà thôi! Có thể có được thê tử vài hài tử hắn là rất may mắn mới phải. Nô nhi nói không sai, hai người bọn ta dùng giang sơn 1 quốc gia, dùng vinh hoa phú quý cả đời để đổi lấy cả đời hắn vui sướng! Bọn ta không có lỗi với hắn

Nếu không có bọn ta, hắn cả đời này đã không thể nếm được tư vị của nữ nhân khác, không được nếm tư vị của 1 người chồng, cũng không thể nếm được tư vị của ngươi làm cha! Cũng không thể làm 1 thành chủ. Hết thảy mọi thứ này đều là Nô nhi cho hắn! Bọn ta nợ hắn cái gì? Tại sao bọn ta phải chịu đựng hắn vô lý gây chuyện? Tại sao ta phải đem nữ nhân và hài tử của mình tặng cho hắn

Hắn cả đời này thoạt nhìn thì là người hy sinh rất nhiều, nhưng là làm sao mà thống khổ nhiều năm như bọn ta? Hai người bọn ta vì tâm tình của hắn mà vẫn luôn thoái nhượng, đôi khi nhân từ vơi kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình

Ta rất thích hắn! cũng rất đồng tình với hắn. Nhưng là, ta cũng không thể đem mọi thứ vất vả lắm mới có được bây giờ đưa cho hắn! Đây là việc ta không thể tha thứ!

Trong mắt ta, giang sơn không quan trọng bằng nữ nhân. Cả đời làm hoàng đế là bởi vì nàng mang trong mình truyền thuyết 14 Phượng hoàng. Nếu ta không phải là hoàng đế thì nàng không thể làm hoàng hậu. Nàng chỉ có thể làm hoàng hậu thì mới chính thức thuộc về ta

14 Phượng hoàng sao? Ta không khỏi buồn cười, kỳ thật, ta giải thích cũng không đầy đủ mọi khía cạnh. 14 Phượng hoàng cũng không nhất định phải là hoàng hậu, cũng có thể là vương phi. Nếu không phải chính mắt nhìn thấy có người từ bỏ ngôi vị hoàng đế mà làm vương gia, cũng có người từ bỏ chức vị vương gia mà đi phiêu bạt giang hồ, ta thật sự không biết nguyên lai ý nghĩa của Phương hoàng chính là dục hỏa trùng sinh

Ta và Nô nhi, Sa Hận Thiên và Diệp Tiểu Hạ, còn có nhiều tỷ muội Diệp gia, còn có Thu Mạc Ngôn, 2 huynh đệ Thu Mạc, Diệp Dược Nhi, mọi người mặc dù không có cảnh ngộ giống nhau, nhưng là cũng cho ta nhìn ra được: hạnh phúc của bọn ta sẽ vẫn tiếp tục. Cho đến vĩnh viễn! Sau đó, chuyện của chúng ta sẽ trở thành chuyện của người xưa rồi

A! Nghĩ đến đây, ta không khỏi cảm thán, báo cho thế nhân, quý trọng người trước mắt

Chỉ cần ngươi muốn, hạnh phúc sẽ luôn ở bên cạnh ngươi. Kỳ thật, hạnh phúc có thể vô cùng đơn giản

Không phải vật chất, không phải tiền tài có thể lấy được! Hai người ở bên nhau, 1 ánh mắt chính là hạnh phúc, 1 cử động chính là hạnh phúc. Hạnh phúc có thể ở khắp mọi nơi

-Toàn văn hoàn-