Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lãnh Chúa Thời Đại: Binh Chủng Của Ta Là Goblin

Chương 59: Chú Tứ.




Chương 59: Chú Tứ.

Nghĩ vậy, hắn nhập id mà Trần Hạ Lam gửi cho hắn. Sau đó, Nam chủ động gửi một tin nhắn rằng:

"Chào chú. Không biết con có thể giúp gì cho chú đây."

Mà về phía bên kia, cũng không lâu lắm liền có tin nhắn gửi tới:

"Được rồi, con cứ thư giãn. Chú cháu mình cũng xem như có chút quan hệ, dù thực tế là chúng ta chưa gặp mặt bao giờ."

Mà Nam, khi thấy tin nhắn này liền nhíu mày một cái. Nói thật thì các mối quan hệ kể từ trước khi vào cái địa ngục kia cơ bản đã phế bỏ, về sau, nó gói gọn trong cái cô nhi viện và những đối tác làm ăn.

Và chính xác hơn, các đối tác làm ăn của hắn cũng không thể là người chính phủ được nên người này hẳn thuộc về cô nhi viện.

Như thế, đích thực làm Nam bỏ đi mấy phần cẩn thận vốn ăn sâu vào máu của hắn.

"Nếu chú từng đóng góp cho cô nhi viện thì không có gì để bàn ở đây. Chú cứ thẳng thắn, con biết thì con sẽ trả lời." Nam viết.

Dĩ nhiên, đó là một bài thử đã diễn ra từ câu đầu tiên cho đến nay. Và điều rõ ràng là cả hai người họ đang điền những đáp án chính xác.

"Ừm...Thực ra thì cũng chẳng có gì để hỏi cả, nếu con là Trần Văn Nam thì ta chẳng cần tra xét về nhân phẩm. Nhớ hồi con hoàn tất bổ túc đại học kinh tế xong, lão già kia còn mặt dày mặt dạng đến tìm ta đầu tư cho con đi nước ngoài đâu.

Hắn còn nói thế này. Nó mất bao nhiêu thời gian để hoàn tất đại học, giờ mình cho nó đi nước ngoài, về sau ta c·hết thì cô nhi viện cũng có người lo." Bên kia nhắn lại.

Còn Nam, không cần đối phương xưng tên, hắn lúc này cũng biết người đang trò chuyện với mình là ai.

"Chú Tứ." Hắn viết chữ mà cứ như thốt lên.

Dù sao thì, một trong những người có đóng góp to lớn nhất để xây dựng cô nhi viện là người này. Cũng như lão cha già, đối phương từng đi lính, nhưng kiêm một ngòi bút trong những năm tháng c·hiến t·ranh đó.

Về sau người này cũng viết truyện đủ các thể loại, nhuận bút thì ngoài trang trải cuộc sống ra thì cơ hồ góp vào tiền quỹ của nơi đây. Hơn nữa, tiền đầu tư cũng là đối phương kéo tới.

Có thể nói rằng, người chú này xem như không phải có chút quan hệ với bản thân hắn ta thôi đâu. Ít nhất là Nam có tiền đi học lại phải kể công đầu cho chú Tứ.



Thế là, trong lúc Nam còn cảm khái vì gặp được người quen. Ở phía bên kia, cũng không biết vì nghe được cái tên rõ ràng là không phải tên thật của mình mà dòng văn gửi tới lại thay đổi xưng hô.

"Thằng cha mày gọi tao vậy, giờ mày cũng gọi tao thế. Và giờ tao nghĩ mình tên Tứ chứ chả phải tên Lý Văn Quần."

Nam bật cười. Rồi hắn viết:

"Ha ha ha. Còn không phải tên chú đẹp quá hay sao? Con thấy tên Tứ vừa nổi bật, vừa dễ nhớ mà."

Nói thế thôi chứ Nam thừa biết vì sao đối phương lại không thích cái tên này. Hồi c·hiến t·ranh, người này vì bé nhất tiểu đội nên bị gọi là tứ, nhưng về sau cả tiểu đội bị c·hết hết nên cha hắn bảo rằng mình quen mình nói được, chứ không quen đảm bảo nói thế ăn chửi ngược lại.

Lão ta còn nói, Chú Tứ luôn bực bội vì bản thân bé nhất, lại biết chữ nên mới được sống. Mà cũng chính vì điều đó nên nó mới khiến ông ta chán ghét tên mình đến vậy.

Nhưng nếu là người quen, vào thời điểm này, không còn là nhân viên chính phủ và lãnh chúa sở hữu anh hùng nữa. Chỉ có Chú Tứ và thằng cháu Trần Văn Nam.

"Đẹp đẹp cái mốc xì." Đối phương nhắn lại.

Nam thì nhắm mắt lại, rồi khi hắn mở mắt ra, tay hắn chỉ viết đơn giản thế này.

"Ta không còn sợ hãi nữa khi chính tay ta chôn vạn đồng bào.

Vết thương của ta đã không đau đớn nữa khi làng mạc cháy bừng bừng trên đất quê hương.

Và ta chẳng thể miêu tả được cơn khao khát lớn lao của ta cho hòa bình khi bom đạn sượt qua tai.

Rồi ngày ta hòa vào cùng với dân tộc ta.

Tất cả những kẻ xâm lăng vùng đất này sẽ cảm nhận được vì sao chúng không thể chinh phục dù một tấc đất của chúng ta."

Bầu không khí chợt yên lặng một chút.

Đó không phải văn của Nam, mà là dòng văn của chú Tứ sau một cuộc chiến thảm khốc ngăn cản bước chân địch.



Mà cũng chính vì điều ấy, hồi lâu, đối phương mới nhắn lại.

"Ba mươi năm nhanh thật. Hòa bình rồi.

Giờ thì chúng ta lại trở về rừng xanh, nó vẫn vậy, cái mùi mà khi trước ta cứ ngỡ mình đã quên nó vào mỗi buổi sáng.

Ừ...Ta giờ cảm thấy thật tuyệt vời khi thấy lại con người của mình khi trước."

"Bên chú thế nào." Nam viết.

"Thời gian không đứng về chúng ta. Con biết đấy, sáu ngày nữa, dù lạc quan, nhưng thứ mà chúng ta phải đối mặt không phải là vài con tép nhỏ như ngày thứ bảy." Bên kia đáp lại.

"Vậy thì chính phủ định làm gì?." Nam lại hỏi.

"Đó là cơ mật. Nhưng vì bên con, dù chú thấy hơi lạ là bạn của con. Chính cái con Trần Hạ Lam ấy, lại có thể hành xử lão lạc như thế mà chỉ mới mười sáu tuổi.

Chà, người người như thế thì nước ta lo gì chuyện tương lai.

Ừm...Nói chung là ta có thể tiết lộ một số mục đích chính.

Mà nó cũng không phức tạp, vì chúng ta sẽ tiết lộ nguy cơ cho một nhóm người tin được. Sau đó mở rộng dần lên, rồi khi thời cơ chín muồi, chúng ta có thể thiết lập kinh tế thời chiến để giải quyết mọi vấn đề khi thị trường sụp đổ bằng dư luận từ chính những người đó."

Thấy vậy, Nam nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Nhân loại, nói thẳng ra thì khi sợ hãi họ cũng giống như lũ khủng long ba sừng thôi. Một con bỏ chạy, cả đàn bỏ chạy, và Nam thì ung dung thu hoạch xác của lũ đó.

Nhưng nếu vào thời khắc đó mà một con lao vào biển lửa, rồi nhận ra chúng chả là cái thá gì cả thì sự hy sinh sẽ bị đè thấp hơn cả.

Đó rõ ràng là một chiến thuật vững vàng vào lúc này.

Mặc dù, điều Nam quan tâm bây giờ vẫn là chuyện tụ hợp lại mười anh hùng. Thế nên, hắn viết:



"Con cần chú giúp cho một buổi nói chuyện giữa các anh hùng lại với nhau."

"Ngày mai, giờ không rõ. Thực tế thì, các ' Sinh mệnh kỳ tích' đều yêu cầu được gặp mặt và điều đó là điều mà chúng ta không thể chối từ được." Đối phương đáp lại.

Rồi một tin nhắn khác hiện lên.

"Bên con được mấy hạch năng lượng rồi."

"Bốn. Còn phía chính phủ." Nam đáp lại.

"Mười ba. Chỉ là vì thứ này không giao dịch được nên chỉ bình quân.

Mà, những anh hùng khác gửi lời, rằng nếu như ai đạt được năm viên và kích hoạt thành công công nghệ, hãy giúp bọn họ hoàn thành vài khâu cuối." Chú tứ viết.

Rồi khi Nam đọc xong. Mắt hắn rời khỏi bảng số liệu, lại tập trung vào thân ảnh đang ngồi ôm Hoàng Kim Chủng.

Không biết lúc nào đối phương tới, nhưng Selena khi thấy Nam nhìn mình liền cười nói:

"Thuận lợi chứ? Dù ta nghĩ mình không cần hỏi điều này."

Nam nhún vai. Hắn đáp lại:

"Tin tốt là chúng ta đã thành công gia nhập chính phủ và có thể chính thức hợp tác sâu với các anh hùng bên họ. Tin xấu là họ chỉ mới thu thập được nhiều nhất hai hạch năng lượng cho mỗi anh hùng."

"Vậy sao?." anh hùng goblin thở ra một hơi, trong lúc nàng ta nhét một miếng thịt vào miệng của Hoàng Kim Chủng.

Rồi đối phương lại nói:

"Đó chưa hẳn là tệ đâu. Ngươi biết đấy, hạch năng lượng là một thứ không hề rẻ và ta đã vô địch thế giới ba lần trong bộ môn tìm hạch năng lượng chỉ vì thiếu kha khá kinh phí.

Tuy nói, đấy là một trò chơi nên chẳng chứng minh ta là giỏi nhất. Nhưng đối với đại đa số sinh mệnh kỳ tích phụ thuộc vào máy móc thì ta vượt trội hơn họ về khoản này."

Nói xong. Nhìn dáng vẻ của anh hùng goblin thì thực khó nói là đối phương đang khiêm tốn khi ngực ưỡn lên, môi cong thành một nụ cười.

Mặc dù, Nam sau khi tập trung lại với cuộc trò chuyện của chú tứ thì không để ý đến biểu cảm đáng yêu này của Selena nên đối phương mới có thì giờ thu lại biểu lộ của mình.