Chương 59: Chiến đấu kết thúc
Mặc cho hai con tọa kị đang chiến đấu với nhau cùng với chiến trường đang huyên náo cả hai người thì tạm dừng chiến đấu đứng ở nơi đó trừng nhau.
Cả hai đều đang xúc thế chờ phát động, chiến đấu đến lúc này đã đến giai đoạn kịch liệt nhất. Tinh linh kia cũng đã biết với thực lực của hắn không thể đơn giản thắng được Hoàng.
Hoàng cũng đã biết thực lực của tên kia cũng không tầm thường nếu như không xuất ra chân chính bản lĩnh cũng không dễ dàng chiến thắng được hắn ta.
“Quang Chi Nhận”
Chiến đấu lại bắt đầu, tinh linh kia vừa bắt đầu đã phát đại chiêu. Chỉ thấy hắn chém ra một kiếm, từ lưỡi kiếm bắn ra một luồng quang nhân sáng loáng bắn về phía Hoàng.
Hoàng thấy đối phương bắt đầu vận đại chiêu cũng không hoảng hốt. Hắn vu·ng t·hương, một hỏa cầu từ đầu thương bắn ra v·a c·hạm với quang nhận kia.
Tai ách thương của hắn không những là v·ũ k·hí đơn thuần mà còn có thể coi như một cây pháp trượng sử dụng, mà hắn bản thân lại là một pháp sư nên phương thức chiến đấu của hắn hết sức đặc thù, có thể nói là chiến đấu pháp sư.
Hỏa cầu cùng quang nhận v·a c·hạm phát ra ba động kịch liệt, triệt tiêu lẫn nhau. Tinh linh kia cũng theo đó xông tới bắt đầu tiếp tục triển khai cận chiến.
Kiếm cùng với thương v·a c·hạm càng kịch liệt hơn, tinh linh thi thoảng lại phát ra một chiêu cường kích, quang nhận bay vùn vụt.
Hoàng cũng không chịu yếu thế bắt đầu vận dụng ma pháp q·uấy n·hiễu thế t·ấn c·ông của đối phương. Cùng với quá trình chiến đấu hắn vận dụng ma pháp vào trong chiến đấu càng ngày càng thuần thục.
Tinh linh kia cũng đã phát hiện ra mình đang là vật bồi luyện của đối phương cũng hết sức phiền muộn nhưng lại không biết phải làm sao vì thực lực của đối phương lại không yếu hơn mình mà lại càng đánh càng mạnh.
Nhân cơ hội sau một cú v·a c·hạm mạnh cả hai tách nhau ra một đoạn tinh linh kia chợt hai tay giơ lên kiếm, chỉ thấy thanh kiếm sáng lên ánh sáng rực rỡ như có năng lượng cực đại hội tụ trong đó.
“Quang diệu Trảm”
Một đạo quang nhận cực đại ẩn chứa năng lượng cực đại phóng thẳng về phía Hoàng, đây mới thực sự là đại chiêu.
Hoàng cũng không hoảng hốt lập tức vận chuyển kỹ năng ‘Nộ kim thuật’.
Nộ kim thuật cũng không phải kỹ năng của hắn mà là kĩ năng của Kim Cang tinh phụ thể trên người hắn, kỹ năng này cho phép hắn tăng lên trên diện rộng tất cả chiến lực, tiêu hao càng nhiều ma năng tăng phúc càng nhiều.
Không có ánh sáng lòe loẹt chỉ vung một thương đơn giản đã đánh tan quang nhận cực đại kia, quang năng lượng tiêu tán trong không khí.
Không dừng lại ở đó Hoàng thừa thắng xông lên cũng phát ra đại chiêu. ‘Kim linh hiển hóa’ lại một kỹ năng của Kim cang tinh; chỉ thấy một bóng thương vàng óng từ Tai Ách thương phóng thẳng về hướng tinh linh kia.
Chiêu thức đã qua cường hóa cực đại bởi Nộ Kim thuật tạo ra một đòn đánh cực kì mạnh mẽ. Tinh linh kia cũng không ngờ đại chiêu của mình lại dễ dàng b·ị đ·ánh tan như vậy.
Không những vậy đối phương còn đánh ra một đòn càng cực đại, càng mạnh. Hắn cũng không dám khinh thường vội vàng sử dụng ra kỹ năng phòng hộ mạnh nhất của mình.
“Thiên Thần thủ hộ”
Sau lưng hắn hiện lên một hư ảnh, hư ảnh này có phần giống với thiên sứ nhưng lại có chút không quá giống. Đạo hư ảnh kia duỗi ra đôi cánh lớn bao bọc lấy tinh linh kia chống lại bóng thương kinh khủng kia.
Nhưng rất nhanh sắc mặt của hắn liền tái rồi, hư ảnh thiên thần kia rất nhanh liền không chịu nổi từ từ vỡ nát. Bóng thương nhanh chóng xông về phía hắn.
Tinh linh chỉ kịp giơ lên kiếm đón đỡ nhưng cũng không thay đổi được gì. Kiếm nhanh chóng b·ị đ·ánh nát áo giáp cũng nhanh chóng b·ị đ·ánh vỡ, bóng thương nhanh chóng đánh xuyên qua người hắn.
Tinh linh vẫn giữ nguyên tư thế phòng thủ lúc trước, hắn từ từ đưa tay sờ lên ngực mình, lúc này trên ngực hắn có một lỗ hổng to lớn có thể nhìn thấy phía sau.
Hắn chỉ kịp làm ra động tác như vậy liền gục xuống. Bên kia con Hươu của hắn thấy một màn này cũng thét lên thống khổ lập tực bức ra Độc giác thú lao về hướng chủ nhân.
Con Hươu đi về phía chủ nhân của nó ngửi ngửi lay lay nhưng sau một lúc không thấy có hồi đáp liền ngửa mặt lên trời kêu lên một tiếng thể lương rồi từ trên người nó tán phát ra năng lượng nồng đậm.
Khi Hoàng đang nghĩ rằng nó sẽ t·ấn c·ông mình thì năng lượng chợt tiêu tán, con Hươu cũng khí tuyệt bỏ mình, nằm gục trên người chủ nhân của nó cứ thế c·hết đi.
“Thật là chủ tớ tình thâm a”
Hoàng sau khi cảm khái liền tại chỗ quan sát chiến trường, thủ lĩnh c·hết cũng không thể làm cho các tinh linh mất đi tinh thần chiến đấu, có thể nói là phấn chiến đến người cuối cùng.
Tinh thần chiến đấu thông thường cũng không thường thấy nếu như không phải là đặc điểm chủng tộc thì sẽ là do thiên phú lãng chúa đem lại cho binh lính tinh thần chiến đấu như vậy.
Nghĩ tới lãnh chúa thiên phú hắn lại nhìn sang xác tên thủ lĩnh, lúc này phía trên xác của tinh linh kia đã có một tinh thể ánh sáng đang lơ lửng, Hoàng liền nhận ra đây chính là anh hùng chi tâm.
Như vậy có nghĩa là lãnh chúa của bọn họ vẫn còn sống. Hắn liền lập tức ra lệnh cho tất cả binh lính nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ tiến công nhanh chóng tiêu diệt những tinh linh này.
Nếu như đã phấn chiến đến c·hết thì chỉ có thể thống khoái g·iết hết, biết đâu trong số những tinh linh này có lãnh chúa của bọn họ đang ẩn nấp.
Chiến đấu nhanh chóng lại triển khái ngày một kịch liệt hơn, các tinh linh anh dũng không s·ợ c·hết liều mạng chiến đấu nhưng rất nhanh họ đã bị tàn sát không còn một mống.
Nhưng làm cho Hoàng thất vọng là trong số những tinh linh kia cũng không có lãnh chúa của bọn họ, xem ra là không có trực tiếp tham gia viễn chinh.
Chiến đấu đã kết thúc hắn lập tức để cho binh lính dọn dẹp chiến trường. Hắn đi đến chỗ tên pháp sư tinh linh bị mình đóng đinh trên mặt đất kia, khi đi còn đặc biệt để cho người mang lấy xác của hai anh hùng kia cũng lại chỗ của mình.
Hắn lấy ra Trấn hồn tháp bắt đầu thu thập linh hồn tử sĩ, trong lúc đó còn để cho người đỡ lấy xác pháp sư kia xuống đặt trên mặt đất cùng với hai anh hùng khác.
Hắn tay trái cầm Trấn Hồn tháp tay phải huy động Tai Ách thương như pháp trượng bắt đầu thi pháp. Âm hỏa bắt đầu đốt lên bao phủ cả ba anh hùng tinh linh.
Hắn trước kia cũng đã căn dặn những người khác không muốn lột bỏ v·ũ k·hí cùng áo giáp của bọn họ, khi chuyển hóa thành khô lâu những trang bị kia cũng có tác dụng.
Không bao lâu từ trong quầng lửa lớn ba thân ảnh đi ra. Cùng với lúc còn sống cũng không có quá nhiều khác biệt chỉ là khí tức biến đổi thành âm u rất nhiều.
Pháp sư sau khi biến đổi trở thành khô lâu cũng không biến đổi nhiều, chỉ khác là trên cánh tay xương cốt của hắn lúc này đang nâng lên một ngọn lửa màu tím có lẽ đây là thuộc tính hỏa diễm mới của hắn.
Tên du hiệp dùng song đao kia là biến đổi ít nhất, cùng với lúc c·hết không có gì khác biệt chỉ là áo giáp của hắn có thêm rất nhiều đường vắn đen nhánh, mái tóc xanh đã không thấy mà là đầu lâu trọc lốc, xem ra sắp tới lại phải chho hắn cái mũ che đầu rồi.
Kị sĩ lúc trước chiến đấu cùng với hắn khi được biến đổi thành khô lâu có thay đổi rất lớn. Chiến giáp vỡ nát loang lổ trên đó không ngừng phát ra khói đen, cây kiếm gãy tan lúc trước đã được nối lại với nhau nhưng vẫn có thể nhìn thấy vất gãy.
Kị sĩ sau khi biến đổi hoàn thành cũng không đứng yên một chỗ mà đi đến chỗ con Hươu tọa kị của hắn. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vươn ra cây kiếm chỉ về phía xác Hươu.
Một tia sét đen nhánh từ kiếm gãy phóng ra thẳng hướng xác Hươu, tia sét từ từ bao khỏa xác Hươu. Từ xác Hươu dần dần bạo phát ra khí túc dữ dội, rồi con Hươu đứng lên, mở mắt, tất cả tia sét thu liễm tập trung lại trên cặp sừng đồ sộ của nó.
Kị sĩ lúc này cũng leo lên lưng tọa kị của mình, đến đây khô lâu hắc ám kị sĩ chính thức sinh ra hắn có thể cảm giác khô lâu kị sĩ này mạnh hơn nhưng khô lâu kị sĩ hắn gặp trong bí cảnh nhiều lắm.
Lần này ba con khô lâu sở dĩ có biến đổi mạnh như vậy là bởi vì trong quá trình biến đổi của chúng nó hắn có cho chúng nó gia nhập thêm rất nhiều linh hồn tử sĩ làm nhiên liệu.
Nhưng chưa dừng lại ở đây hắn lúc này lại lấy ra ba anh hùng chi tâm tung về phía ba khô lâu mới sinh thành này, hắn muốn biết các khô lâu này có thể trở thành anh hùng hay khô.
Dù sao trong các hệ binh củng cũng có vong linh hệ thì đương nhiên cũng có vong linh hệ anh hùng.