Lãnh Chủ Tận Thế

Chương 32: 32: Kiến Trúc Cấp 2




“Không đánh quái thì kiếm tiền thế nào?” Cô bé lắp bắp hỏi.

“Khoai lang này là chị đào được.” Vân Lăng chỉ vào chỗ bùn đất bị xới lên: "Nguyên liệu nấu ăn có ở khắp bên ngoài, sau khi thu thập thì thử hấp hoặc nấu nướng một chút là ăn được thôi.”

“Đồ ăn thu thập được nhiều, mình ăn không hết còn có thể đem bán cho người chơi khác trong lãnh địa.”

Nghe vậy, cô gái nhỏ vừa mừng vừa ngạc nhiên: “Chuyện này em làm được!”

“Ăn khoai trước đi, lát nữa chúng ta cùng nhau thu thập, đến tối sẽ cùng về doanh.” Vân Lăng vừa nói vừa đưa khoai lang đã nướng chín cho cô bé.

Nước mắt cô bé chực trào, gật đầu thật mạnh rồi nghiêm túc nói: "Em sẽ cố gắng làm việc!”

Khoai lang ngọt bùi thơm ngon, ăn vào có cảm giác rất chắc bụng.

Tiểu Dĩnh ăn hơn nửa củ khoai, cuối cùng bụng cũng không còn kêu réo nữa, cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.
Ăn uống xong, Vân Lăng dìu già dắt trẻ đi đến nơi xa thăm dò.

“Đây là khoai tây, nướng lên là ăn được.”

“Đây là quả mọng, làm thành mứt phết bánh mì ăn ngon lắm.”

“Đây là rau dại, đào ra luộc chín là có thể ăn được.”

“Đây là nấm, nướng lên có thể ăn.”



Vân Lăng một bên phổ cập kiến thức, một bên thu thập nguyên liệu nấu ăn cùng Hộ Vệ Ất.

Tiểu Dĩnh thử tự ra tay.

[ Thu thập thành công, nhận được quả mọng *1. ]

[ Thu thập thất bại, không nhận được vật phẩm. ]

[ Thu thập thành công, nhận được rau dại *1. ]

[ Thu thập thất bại, không nhận được vật phẩm. ]

Lời nhắc nhở luân phiên xuất hiện. Mấy lần sau, nội dung cuối cùng cũng thay đổi, [ Chúc mừng người chơi thành công thu thập 10 lần. ]

[ Bạn đã đạt được 1 điểm kinh nghiệm. ]

[ Bạn đã mở khóa kỹ năng sinh hoạt ‘Thu thập sơ cấp’. ]
[ Chúc mừng bạn đã chính thức trở thành người chơi, cơ thể của bạn sẽ được số hóa. ]

Mình đã có kỹ năng!

Mình trở thành người chơi!

Tiểu Dĩnh vui đến mức suýt khóc.

Đến giữa trưa, ba lô gần như đã đầy, Vân Lăng dẫn đồng đội quay về doanh trại.

“Chỉ cần tìm đại một chỗ bày gian hàng sẽ có người chơi đến chỗ em tìm mua nguyên liệu nấu ăn.” Vân Lăng dặn dò: "Ngoài ra có vài nguyên vật liệu có thể trực tiếp đến nộp ở Đại Sảnh Nhiệm Vụ.”

Ở Đại Sảnh Nhiệm Vụ có tổng cộng 50 nhiệm vụ, mỗi cái có thể hoàn thành 50 lần. Cho dù là người chơi sinh hoạt không có năng lực chiến đấu cũng có thể dựa vào thu thập kiếm tiền nuôi sống bản thân.

“Cảm ơn, thật sự cảm ơn chị.” Tiểu Dĩnh vô cùng cảm kích, liên tục nói cảm ơn cô.

Nói xong cô bé gom hết khoai tây, quả mọng, rau dại, nấm nhét cho Vân Lăng, chỉ chừa lại mấy quả mọng cho mình rồi tức tốc cao chạy xa bay.
“Này―” Vân Lăng vừa không chú ý chút cô bé đã chạy đi mất dạng.

Nhìn đống lớn đống nhỏ rải rác trên đất, cô không nhịn được mà bật cười: "Ý gì đây? Trả tiền cơm à?”

Vân Lăng lắc lắc đầu rồi lần lượt nhặt nguyên vật liệu lên, sau đó cô đi về hướng kho hàng.

**

Vân Lăng đang kiểm kê hàng tồn kho, một thông báo thình lình nhảy ra, [NPC “William” đến thăm, xin hỏi bạn có muốn thuê không? ]

Nhấn vào đây để xem.

[ Họ và tên: William ]

Cấp bậc: 1

Thuộc tính: Sức mạnh 6, nhanh nhẹn 6, thể lực 5, trí lực 5, tinh thần 5.

Kỹ năng chiến đấu: Đâm sau lưng cấp C

Kỹ năng sinh hoạt: Thu thập sơ cấp

Giá thuê: 150 đồng.

Thu thập sơ cấp!

Ánh mắt Vân Lăng sáng lên, lập tức quyết định thuê cậu ta, đặt tên là “Thích Khách Giáp”.

“Sau này nếu có quá nhiều NPC đánh số không đủ thì sẽ đổi tên của Hộ Vệ Ất, Thích Khách Giáp thành Thu Thập Giáp, Thu Thập Ất.” Cô thầm nghĩ.
**

Buổi chiều, Vân Lăng dẫn đội đi thăm dò theo hướng khác.

Đi chưa được bao xa, chỉ thấy rơm rạ, lúa mạch được thu hoạch chất thành một tảng lớn, hơn hai mươi người chơi đang ôm nguyên vật liệu như ôm bảo bối.

Giày rơm sắp phổ biến khắp toàn dân. Vận động à? Vân Lăng bất giác buồn cười. Cô lắc lắc đầu rồi tiếp tục dẫn NPC đi về phía trước.

Đi bộ năm phút, cô phát hiện ra một khu rừng táo. Cô lập tức vẫy vẫy tay ý bảo Hộ Vệ Ất, Thích Khách Giáp tiến lên.

Bỏ hạt táo đi, giã nhuyễn là thu được mứt táo, nếm thử thấy hương vị thơm ngọt mềm mịn, hậu hơi đắng. Thứ này vừa có thể ăn trực tiếp, lại có thể làm nguyên liệu ăn sáng, công dụng đa dạng, tích trữ sẽ không lỗ.

Nhìn thấy bên cạnh có một khu rừng tre, Vân Lăng phân phó Hộ Vệ Giáp, Xạ Thủ Giáp, Pháp Sư Giáp ở lại đợi lệnh, đồng thời cô tự vào rừng trúc quan sát một chút.
Toàn thân cây tre đều là kho báu.

Lá tre có thể làm thuốc, thân tre có thể dùng để đan đồ, măng có thể ăn.

Có một kiến trúc tên là Xưởng Tre còn chưa mở khóa, chính là tận dụng cây tre để chế tác những vũ khí giản dị, cung cấp đồ dùng cho nhà ở.

Vì chức năng của nó tương tự như Xưởng Mộc nên cô không mở khóa.

Trog vô thức Vân Lăng đi sâu vào trong rừng tre, thuận lợi tìm được mụp măng ở trong góc.

Cô vừa định đào măng lên, chợt có tiếng bước chân đang chạy lộn xộn vang lên.

Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người chơi liều mạng lao ra ngoài rừng tre, vừa lớn giọng kêu gọi: "Chạy mau! Có rắn!”

Đây là thiệt thòi của người chơi sinh hoạt.

Ra bên ngoài thu thập tài nguyên sẽ thường xuyên gặp nguy hiểm. Nếu đi khỏi lãnh địa quá xa không ai cứu giúp, chính mình lại không kịp phản ứng sẽ rất dễ mất mạng.
Cô nhìn ra phía sau thấy năm con rắn lục đang truy kích gắt gao, Vân Lăng không chạy trốn, ngược lại cô móc tấm khiên và dao găm ra, chủ động lên trước đỡ đòn.

Dương Vĩnh vừa định hỏi sao cô không chạy đi thì đã thấy rắn lục lần lượt bị đánh chết, trong chốc lát cả bầy đã bị xóa sổ.

Dương Vĩnh nhìn cô gái trẻ tuổi thanh tú, rồi lại nhìn đám tiểu quái bất động trên mặt đất, nhất thời á khẩu.

Vân Lăng nhặt tiền đồng, da rắn, răng nọc, lúc này mới xoay người quan tâm hỏi han: "Anh có sao không?”

“Không sao cả.” Dương Vĩnh lắc lắc đầu.

“Vậy là tốt rồi.”

Bèo nước gặp nhau, giúp đỡ chỉ là tiện tay. Sau khi xác nhận đối phương không bị sao, Vân Lăng muốn tiếp tục đào măng.

Dương Vĩnh thấy vậy chủ động nói: "Tôi giúp cô đào nhé?”

Nói xong anh ta lấy cái xẻng tre ra đào thật nhanh.
Vân Lăng hơi giật mình: "Cái xẻng ở đâu vậy?”

Dương Vĩnh vừa đào vừa đáp: "Tôi tự làm. Tôi là thợ đan tre nứa, trước lúc trò chơi bắt đầu tôi thường làm công việc thủ công.”

Vân Lăng lại hỏi: "Giường tre có làm được không? Ghế tre thì sao?”

“Được.” Dương Vĩnh cũng không ngẩng đầu lên.

“Tôi đặt đơn hàng, anh làm cho tôi được không?” Vân Lăng đề nghị.

Dương Vĩnh ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

“Không muốn làm?” Vân Lăng hiểu lầm ý của Dương Vĩnh.

“Không phải.” Dương Vĩnh dùng từ tế nhị: "Nghề thủ công phải tỉ mỉ, cần có thời gian. Hơn nữa giá cả…”

Anh ta muốn nói rồi lại thôi, không biết nên nói thế nào cho phải.

Ra giá thấp, xin lỗi vì lãng phí thời gian của tôi.

Ra giá cao, xin lỗi ân nhân cứu mạng.

“Anh làm được gia cụ không? Giá cả thế nào?” Vân Lăng chẳng hề để ý.
“Giường tre 50 đồng, ghế tre 20 đồng, xẻng tre 5 đồng…” Suy xét đến ơn cứu mạng, Dương Vĩnh khẽ cắn môi báo cái giá hữu nghị.

“Tôi muốn đặt làm một cái giường tre, hai ghế tre, một xẻng tre, một cái tủ tre.” Vân Lăng nói không chút do dự.

Dương Vĩnh sửng sốt, bèn nhắc nhở theo bản năng: "Làm xong một bộ giá không rẻ lắm đâu.”

“Không sao tôi có tiền mà, anh chỉ cần nói xem có nhận làm hay không.” Vân Lăng nói.

“Làm!” Dương Vĩnh chém đinh chặt sắt.

Sau khi bàn bạc xong các chi tiết, Vân Lăng thêm bạn tốt với anh ta rồi giao tiền đặt cọc.

Từ sau khi thăng cấp, sức mạnh và thể lực đều tăng lên. Dương Vĩnh tính toán, ước chừng khoảng một ngày rưỡi là có thể hoàn thành công việc. Nói thẳng ra anh ta cũng không lỗ.

Ngẫm lại đôi bên coi như quan hệ hợp tác với nhau, anh ta thử thăm dò nói: "Tôi cần phải chặt một ít tre, chờ lát nữa có thể cùng nhau quay về được không?”
“Được chứ.” Vân Lăng sảng khoái đồng ý.

Nghe vậy, Dương Vĩnh như trút được gánh nặng.

**

Chạng vạng tối, nhóm của Vân Lăng trở lại lãnh địa.

Sau khi vào Thôn Lăng Vân thì Dương Vĩnh tạm biệt rồi mang nguyên vật liệu rời đi.

Vân Lăng về trước kho hàng dỡ vật tư xuống.

Hệ thống nhắc nhở, [ NPC "Nicole" đến thăm, xin hỏi bạn có muốn thuê không? ]

Nhấn vào đây để xem.

[ Họ và tên: Nicole ]

Cấp bậc: 0

Thuộc tính: Sức mạnh 4, nhanh nhẹn 4, thể lực 4, trí lực 5, tinh thần 5.

Kỹ năng chiến đấu: 0

Kỹ năng sinh hoạt: Nướng thịt sơ cấp

Giá thuê: 50 đồng.

Là nhân tài sinh hoạt chuyên nghiệp, đáng tiếc không phải loại cô đang cần.

Vân Lăng tiếc nuối nhấp vào“Không”.

Cô xem xét giao diện thuộc tính của lãnh địa.

[ Tên lãnh địa: Lăng Vân ]

[ Cấp bậc: Thôn xóm. (Tổng cộng có 4 cấp độ, từ thấp đến cao là doanh trại, thôn xóm, thị trấn, thành phố.) ]
[ Thu nhập từ thuế: 5%. (0-100%, lãnh chủ có quyền tự điều chỉnh) ]

[ Cư dân có thể cư trú: 1000 ]

[ Cư dân hiện có: 264]

[ Kiến trúc có thể mở khóa: 7 ]

[ Kiến trúc hiện có: 7 ]

[ Chi tiết kiến trúc hiện có:

Kho hàng (cấp 1): Diện tích 200 mét vuông, có thể lưu trữ nhiều loại tài nguyên khác nhau và kéo dài thời gian bảo quản thực phẩm. (Lưu ý: Lãnh chủ có thể đặt một danh sách truy cập để cho phép các nhóm người cụ thể sử dụng nó.)

Đại Sảnh Nhiệm Vụ (cấp 1): Có thể ban bố nhiệm vụ, thu hút, chiêu mộ nhân tài NPC.

Xưởng Mộc (cấp 1): Có thể chế tạo vũ khí đơn giản, cung cấp các vật dụng gia đình bằng gỗ.

Tiệm May (cấp 1): Có thể chế tác quần áo, phòng cụ.

Khu Dân Cư (cấp 1): nhà gỗ đơn giản để người chơi cư trú. (Cấp thôn có thể xây tối đa 200 phòng)

Lá Chắn Phòng Hộ (cấp 1): Kiến trúc phòng ngự dùng dùng để ngăn chặn kẻ thù. (Lưu ý: Chỉ có thể mở khóa khi lãnh thổ được nâng cấp từ "thôn" trở lên.)
Tiệm Cơm (cấp 1): Có thể cung cấp các loại đồ ăn. ]

Xưởng Mộc, Tiệm May làm ăn phát đạt, Khu Dân Cư cũng thỉnh thoảng bán được mấy phòng, thu thuế trên lãnh địa tăng vọt, cư dân tạm trú nộp phí qua đêm đúng hạn, người chơi tích cóp tiền mua sắm tư cách cư dân chính thức… Bất tri bất giác đã tích đủ 10000 đồng.

Nhìn giao diện, Vân Lăng trầm tư hồi lâu, cuối cùng lựa chọn thăng cấp “Đại Sảnh Nhiệm Vụ”.

Tiền đồng -10000.

[ Đại Sảnh Nhiệm Vụ đã được nâng cấp lên cấp 2. ]

[ Mỗi ngày sẽ có 3 NPC ghé thăm, thời gian ở lại là 24 giờ. ]

[ Bạn sẽ có nhiều cơ hội đạt được NPC cấp cao hơn và phẩm chất tốt hơn. ]

“Nhân tài nghề mộc, nhân tài may vá, nhân tài nấu nướng, nhân tài thu thập, nhân tài chiến đấu, gì cũng được, cứ việc ghé chơi đi!” Trong lòng Vân Lăng tràn đầy mong đợi NPC tới cửa.
**

Đại Sảnh Nhiệm Vụ.

[ Bạn có vải bố *5, bạn có muốn nộp nhiệm vụ không? ]

Tiểu Dĩnh nhấp vào “Có”.

Giây tiếp theo, vải bố -5, tiền đồng +5.

Tiểu Dĩnh che miệng lại, cố gắng kìm nén ý muốn hét lên xúc động, trái tim cô bé đập loạn xạ. Làm được rồi! Cô bé đã dựa vào bản thân kiếm được 5 đồng! Đêm nay có phí qua đêm rồi!

[ Bạn có khoai lang *2, bạn có muốn nộp nhiệm vụ không? ]

[ Bạn có gạo *1, bạn có muốn nộp nhiệm vụ không? ]

[ Bạn có bột mì *1, bạn có muốn nộp nhiệm vụ không? ]

[ Bạn có bột ngô *1, bạn có muốn nộp nhiệm vụ không? ]

Nghĩ nghĩ một lát, Tiểu Dĩnh giữ khoai lang lại làm bữa tối hôm nay và bữa sáng ngày mai. Còn lại gạo, bột mì, bột ngô cô bé bán đi toàn bộ.

Nhờ đó cô bé đã có 8 đồng tiền. Sau khi trả phí qua đêm vẫn còn dư 3 đồng.

Số tiền tiết kiệm tuy không nhiều nhưng đối với Tiểu Dĩnh đó là sự cổ vũ vô cùng lớn lao.
Đây là lần đầu tiên cô bé dựa vào sức mình để được ở trong khu an toàn.

Điều này nghĩa là ngay cả khi cô bé không có đồng đội, không cần tự đánh quái vẫn có thể sống sót.

Nhất thời tâm tình của Tiểu Dĩnh dâng cao, vui vẻ không biết phải làm sao.

Qua một hồi lâu cô bé mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, “Em hãy ghi nhớ nhiệm vụ thu thập 50 loại nguyên vật liệu ở Đại Sảnh, sau này ưu tiên thu thập chúng trước.”

“Nguyên liệu thu thập đem đổi thành tiền, đồ ăn thu thập được thì giữ lại mình ăn, còn dư có thể tích trữ.”

“Chờ đến khi có đủ tiền thì mua sắm công cụ, hiệu suất thu thập sẽ tăng lên, lại có thể kiếm nhiều hơn!”

Tiểu Dĩnh thúc đẩy trí não, cố gắng nhớ ra biện pháp. Con ngươi cô bé rực rỡ lấp lánh, linh động sáng rọi như thể rốt cuộc cũng tìm thấy hy vọng.