Lang Vương Và Bác Sĩ Thỏ Của Hắn

Chương 6




Hoạt động đi chơi được tổ chức vào ba ngày sau.

Thành viên tham dự có Lang Vương, thỏ trắng và già trẻ lớn bé trong bầy sói.

Thỏ trắng ngồi trên lưng Lang Vương, vừa đi vừa giảng giải các loại cây cỏ xung quanh cho mọi người.

Vận may của họ khá tốt, tìm được một bụi mâm xôi.

Thỏ trắng cắn đứt cành mâm xôi, nâng trái cây lên, dùng cái miệng nhỏ cắn.

Mâm xôi chua chua ngọt ngọt, cắn một miếng nước quả tràn vào khoang miệng, thỏ ăn một miếng mà cảm thấy mỹ mãn.

Lang Vương há to miệng kéo cành cây và trái cây xuống cùng một lượt, cho vào miệng nhai nhai, phần quả thì nuốt xuống cành lá thì nhổ ra.

Hắn nhìn tướng ăn lịch sự của thỏ, bỗng cảm thấy ngượng ngùng, cũng bắt chước dáng ăn thong thả ung dung.

Nhưng trái cây thực sự quá nhỏ, một quả cũng chẳng để lại hương vị gì.

Lang Vương chán nản chép miệng.

“Anh có thể ăn một miếng thật to.” Thỏ trắng nhai nhai quả, lông bên miệng bị dính hồng hồng.

Lang Vương hơi há miệng, nhưng vẫn rụt rè ăn.

“Tôi quá thô lỗ.” Hắn rầu rĩ nói.

“Không đâu.” Quai hàm của thỏ phình ra “Tôi cũng muốn ăn một miếng thật lớn nhưng do miệng quá nhỏ nên mới ăn chậm như vậy đấy.”

Lang Vương cẩn thận hỏi: “Cậu không thấy tôi thô lỗ à?”

“Không.”

Lang Vương vui vẻ xoay vòng tại chỗ, lại nằm sấp xuống, cười ha hả nói: “Bên miệng cậu dính nước trái cây kìa.”

Thỏ đỏ mặt, dừng ăn, lau mặt hỏi: “Đã được chưa?”

Nó xoa xoa mặt lại càng khiến nước quả dính đều khắp nơi luôn.

Lang Vương nhịn không được cười ra tiếng, liếm lông của nó nói: “Để tôi liếm giúp cho.”

Thỏ trắng ngồi ngoan ngoãn, nhắm mắt lại, cảm thụ đầu lưỡi của sói đang nhẹ nhàng liếm lông cho mình.

Lang Vương vừa ăn mâm xôi, đầu lưỡi vẫn còn đọng lại vị ngọt của quả. Nhưng xen vào đấy là mùi máu tươi nhàn nhạt, khiến hương vị càng trở nên độc đáo.

Nó nhắm mắt lại chờ, bỗng nhiên cảm thấy bản thân bị bao bọc bởi một nơi ấm áp.

Toàn thân nó cứng đờ, không dám động đậy gì.

Lang Vương thoái mái nheo mắt, ngậm thỏ trong miệng.

Hắn không biết tại sao mình lại làm như thế. Hắn chỉ cảm thấy thỏ thật đáng yêu, muốn ngậm lấy.

Thỏ trắng thật mềm, còn có cả mùi thanh thanh của trái mâm xôi vừa ăn nữa.

Thật đáng yêu.

Hắn ngậm ngậm, bỗng nếm được vị mặn chát, toàn bộ lông hắn dựng đứng lên như bị sét đánh, cuống quít mở miệng ra.

Thỏ trắng ngồi im không rên một tiếng, nước mắt chậm rãi chảy xuống.

“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, tôi dọa cậu rồi à? Tôi… Tôi chỉ ngậm thôi, không có ăn.” Lang Vương cuống quít tay chân giải thích.

Thỏ trắng không nói một lời, xoay người chạy đi rồi.

***

Vì sự việc ngoài ý muốn lúc đi chơi, thỏ trắng không ngủ với Lang Vương nữa.

Lang Vương năn nỉ đau khổ cả một giờ, thỏ vẫn kiên quyết muốn ngủ cùng sói mẹ lớn tuổi.

Cuối cùng Lang Vương chỉ có thể rời đi.

Thỏ nằm bên cạnh bụng sói mẹ, vùi mặt vào lớp lông ấm áp.

Nhưng nó không ngủ được.

Nó không quen mùi của sói mẹ. Thời gian dài như thế nó đã quen ngủ bên cạnh Lang Vương rồi.

Ở bên cạnh Lang Vương, nó chỉ nhắm mắt là ngủ được luôn. Nhưng giờ lăn qua lăn lại vẫn chưa ngủ.

Nó khó chịu xoay người vài lần, lại sợ làm sói mẹ thức giấc chỉ có thể nằm thẳng tắp.

Ánh trăng dần dần treo lên đầu ngọn cây, lại dần dần hạ xuống.

Cuối cùng thỏ trắng không nhịn được.

Nó nhẹ tay nhẹ chân bò dậy chạy đến chỗ của Lang Vương.

Đi hai bước, nó liền ngây dại.

Lang Vương không nằm trong ổ, mà nằm không xa chỗ nó ngủ với sói mẹ.

Dưới ánh trăng, Lang Vương vẫn đang ngủ, phần lưng phập phồng theo nhịp thở.

Thỏ trắng rón ra rón rén lại gần, nằm ở bên cạnh hắn.

Trong lúc ngủ mơ tựa hồ cảm giác được điều gì, Lang Vương cau mày kéo thỏ vào trong ngực, ôm nó tiếp tục ngủ.

Lần này tha thứ cho anh.

Thỏ trắng nghĩ.