Lãng Tử Khuynh Quốc

CHƯƠNG 8-3




Vương Tường nhẹ nhàng thở ra, yếu ớt kháng nghị﹕ "Mới không phải!" nữ vương Nữ Nhi quốc từ trước đến nay sinh ra đều là con gái kiên cường.

"Tốt lắm, đừng tranh luận với ta." Hắn hôn môi nàng, "Nàng vừa tỉnh lại, thân mình còn rất yếu, ta đi mời Vương ma ma tới thăm nàng một chút."

"Đợi một chút." Vương Tường ôm cổ của hắn, hiếm khi nàng chủ động làm nũng, "Ta muốn chàng ở lại với ta chút." Nhìn trong mắt Phương Vũ là thân thiết cùng dịu dàng, nàng trong lòng dâng lên vô hạn nhu tình. Cho tới bây giờ, nàng mới hiểu được hắn yêu nàng cỡ nào, mà nàng cũng rốt cục hiểu được tâm ý của mình.

"Ta yêu chàng." Nàng chớp động yêu kiều hai mắt, nhẹ nói ra ý nghĩ trong lòng.

"Nàng nói cái gì?" Chợt nghe những lời này, Phương Vũ không dám tin những lời này là chính miệng Vương Tường nói. Hắn sung sướng như muốn bay lên.

"Chàng thật đáng ghét." Vương Tường thẹn thùng trốn vào trong lồng ngực hắn, không dám nhìn thẳng vào hắn.

"Ta cũng yêu nàng." Đợi tinh thần phục hồi lại, Phương Vũ bắt được đôi tay nhỏ bé của nàng, đáp lại chân tình của nàng. Khi ánh mắt hai người giao nhau, Phương Vũ hôn thật sâu lên môi nàng.

Hắn vốn chỉ muốn dịu dàng hôn nàng một chút, nhưng khi đôi môi ấm áp của hai người vừa chạm nhau, thì liền kích động lửa dục. Lưỡi của hắn linh xảo quen thuộc liếm môi của nàng, khẽ chạm răng ngọc.

Vương Tường không nhịn được ôm lấy cổ của hắn, nhỏ giọng rên rỉ, vươn đầu lưỡi bắt chước hắn, ngây ngô đáp lại.

Toàn thân Phương Vũ vụt qua một tia rung động, hắn gầm nhẹ một tiếng, mãnh liệt đẩy nàng ra, khống chế bản thân mình rời khỏi người nàng.

"Nữ nhân này, nàng học quá nhanh." Hắn thô lỗ nói.

"Ai bảo ta có thầy giỏi chứ." Vương Tường cười xinh đẹp, đối với việc mình có thể trêu chọc hắn như vậy hết sức hài lòng.

Phương Vũ liếc nàng, thất vọng nói﹕ "Nàng bây giờ cái gì cũng không thể làm, an phận chút!" Lời này không giống như nói với nàng, mà là cảnh cáo chính mình.

Nói xong, hắn cấp tốc xoay người, chạy như chạy nạn ra khỏi phòng, lại không cẩn thận đụng vào cột cửa.

"Đáng chết!" Hắn nén xuống đau đớn nơi sống mũi nhỏ giọng nguyền rủa. "Cột cửa đáng chết! Nữ nhân đáng chết!"

Nghe thấy giọng nói của hắn thô lỗ vì chưa thỏa mãn dục vọng biến mất ở ngoài cửa, Vương Tường không nhịn được cười ra tiếng. ********** Dưới sự chăm sóc hết lòng của Phương Vũ và Vương ma ma, Vương Tường khôi phục rất nhanh. Chỉ là Phương Vũ không cho phép nàng đi lại, cũng không cho nàng xử lý chính vụ, luôn tìm mọi cách cột nàng vào giường. Thỉnh thoảng hắn bị nàng làm phiền không chịu được thì mới ôm nàng đến lương đình bên ngoài tẩm cung xem phong cảnh một chút, hóng gió một chút, nhưng không quá nửa canh giờ liền vội vàng ôm nàng vào nhà, nói là sẽ làm đứa bé lạnh ... Tóm lại, nàng buồn đến chết được.

"Phương Vũ?" Vương Tường nằm ở trên giường, cẩn thận liếc Phương Vũ đang ngồi bên cạnh, ý đồ hấp dẫn sự chú ý của hắn.

"Lại muốn làm gì?" Phương Vũ để quyển sách xuống, tức giận trả lời. Mấy ngày qua, nàng hành động mờ ám quá nhiều, nếu không phải muốn đi ra ngoài một chút, thì là đòi lên điện xử lý quốc sự. Nữ nhân này đúng là không thể tiếp tục nhàn rỗi.

"Thiếp thấy mình đã khỏe hơn rất nhiều!" Nàng thử thăm dò, chờ đợi đáp án mà nàng muốn.

"Cho nên?" Hắn từ từ đứng dậy, đến gần trước giường. Hắn mới không để nàng như ý.

"Thiếp là nói…" Nàng chần chờ, suy tư muốn dùng phương pháp gì thuyết phục hắn.

"Uh?" Hai tay hắn ôm ngực, ung dung nhìn nàng.

"Thiếp nghĩ thiếp còn có rất nhiều chuyện chưa làm?" Nàng vòng vo hỏi.

"Không cho phép!" Hắn trực tiếp phủ quyết. "Chờ toàn bộ vết thương của nàng lành hẳn rồi nói sau."

"Hừ!" Lại thất bại làm cho nàng bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nằm quay vào tường không thèm để ý đến hắn.

Thấy nàng nhăn mặt ủy khuất, làm cho hắn không khỏi đau lòng. Trải qua sóng gió lớn như vậy, cũng làm cho nàng mất đi sự mỏng manh yếu đuối. Nhưng mà hắn cười cười, cô gái nhỏ này vẫn biết làm nũng.

"Tường nhi?" Hắn ngồi trên giường trêu chọc nàng.

"Tránh ra!" Nàng không nhúc nhích hờn dỗi.

Ta mới không sợ ngươi! Vương Tường tự nghĩ. Vì không đành lòng nhìn thấy hắn lo lắng cho mình, nên nàng mới ngoan ngoãn nghe lời. Ai ngờ hắn càng ngày càng bá đạo, ngay cả xuống giường cũng phải được hắn đồng ý, khi dễ người! Hắn chẳng lẽ không biết nàng lo lắng cho chính sự sao?

Từ sau khi bình loạn tới nay, quốc sự đều là Lý Linh thay nàng quyết sách, Phương Vũ hoàn toàn không cho phép có người lấy quốc sự đến làm phiền nàng, nàng chỉ có thể nghe Phương Vũ nói lại mà biết đại khái. Tuy rằng biết mọi chuyện vẫn ổn, nhưng rất nhiều chuyện nàng vẫn muốn tự mình xử lý mới có thể an tâm, nhưng Phương Vũ không cho nàng bước ra khỏi tẩm cung nửa bước.

"Tường nhi, ngồi dậy." Phương Vũ vỗ nhẹ mông nàng.

"Không cần!" Nàng không để ý tới hắn, muốn làm cho hắn sốt ruột chết mất!

"Nếu nàng không dậy, Vương ma ma sẽ cười nàng." Trong giọng nói lộ vẻ cố nén ý cười.

Vương ma ma? Bà đến đây lúc nào? Vương Tường lập tức xoay người lại, thấy trên mặt Vương ma ma cười như không cười, hai gò má không khỏi ửng hồng.

"Tường nhi, còn chưa tỉnh ngủ à?" Vương ma ma làm như không biết chuyện gì, cười hỏi.

Nàng Tường nhi thật thay đổi! Bà hài lòng cười. Kể từ khi có Phương Vũ làm bạn, Tường nhi rốt cuộc có thể hưởng thụ được tình yêu của một cô gái bình thường, hiểu được biểu đạt hỉ nộ ái ố, mở lòng tiếp nhận cưng chiều của người khác, thậm chí cũng hiểu được nũng nịu.

"Uh!" Vương Tường đỏ mặt, liếc Phương Vũ một cái, vẻ mặt giận dỗi "Đều là chàng làm hại".

Điều này sao có thể trách ta, là nàng tự mình muốn ăn vạ! Phương Vũ vô tội đáp lại.

"Khụ!" Vương ma ma ho nhẹ một tiếng. Tuy rằng bà thật không muốn cản trở vợ chồng son liếc mắt đưa tình, nhưng chính sự quan trọng hơn.

"Tường nhi, để ta xem thương thế của người."

Vương Tường lúc này mới không tình nguyện nằm xuống, trên gò má vẫn còn một mảnh đỏ bừng.

Vương ma ma cởi bỏ xiêm y của nàng, chuẩn bị bôi thuốc cho nàng.

"Đợi chút" Vương Tường đột nhiên lên tiếng ngăn lại, giữ chặt vạt áo.

"Làm sao vậy? Còn rất đau sao?" Phương Vũ đứng ở bên giường khẩn trương hỏi.

"Không phải" Vương Tường lầm bầm nói, "Phương Vũ, chàng tránh ra."

Thì ra là Tường nhi ngượng ngùng. Vương ma ma âm thầm cười trộm.

"Vì sao ta phải đi?" Hắn nói như chuyện đương nhiên. "Còn có chỗ nào của nàng mà ta chưa nhìn qua?" Hắn ăn ngay nói thật.

Ba ngày nàng hôn mê, đều là hắn thay thuốc cho nàng, thậm chí hắn còn lau người cho nàng mà. Nàng cũng không biết hắn nhiều lần khổ sở, mỗi đêm đều phải vất vả tắm nước lạnh.

"Chàng…" hắn vậy mà lại nói ra lời như thế trước mặt Vương ma ma! Nàng xấu hổ đến ngay cả gáy đều đỏ.

"Được rồi, Phương Vũ, ngươi đừng trêu nàng nữa." Nhìn Tường nhi xấu hổ không biết chui vào đâu để trốn, Vương ma ma đành phải lên tiếng hoà giải. Chẳng qua là nam tử Trung Nguyên này cũng quá lớn mật, ngay cả bà già nghe xong cũng xấu hổ.

"Được rồi!" Phương Vũ giơ hai tay đầu hàng, "Ta xoay người sang chỗ khác là được." Nói xong quả thực xoay mặt ra ngoài cửa sổ.

Hắn cũng không phải muốn trêu nàng, chỉ là hắn quá quan tâm Tường nhi, không muốn bỏ qua bất kỳ tin tức gì liên quan đến thương thế của nàng.

Vương ma ma thật cẩn thận vạch băng gạc trên miệng vết thương, tỉ mỉ xem xét. "Ư…"

"Thế nào? Tốt hơn một chút rồi phải không?" Mới nghe được một chút động tĩnh, Phương Vũ sốt ruột hỏi.

"Không cho phép nhìn lén!" Vương Tường khẽ nâng ngẩng đầu lên giam thị hắn. Thấy lưng hắn quay về phía giường, mới an tâm nằm xuống.

Nữ nhân này! Phương Vũ khẽ thở dài một tiếng.

"Đúng vậy, miệng vết thương khép lại rất mau." Vương ma ma thả lỏng tinh thần, chậm rãi bôi thuốc cho Vương Tường.

"Thật sự? Khi nào thì ta có thể xuống giường?" Nghe tin tức tốt, Vương Tường ngẩng đầu, tràn ngập chờ mong hỏi.

"Chờ khi nào ta đồng ý." Phương Vũ trả lời trước Vương ma ma.

"Vương ma ma!" Vương Tường quay sang Vương ma ma cầu viện.

Vương ma ma xấu hổ cười cười, "Người nghe lời Phương Vũ đi." bà cũng không muốn bị cuốn vào trận chiến của vợ chồng son.

Tiếng Phương Vũ cười đắc ý từ bên cửa sổ truyền đến.

"Ngay cả ngươi cũng đứng về phía hắn!" Vương Tường một bụng ủy khuất.

Trong mấy ngày nàng chữa thương, không biết Phương Vũ dùng phương pháp gì, mà làm cho mọi người đều là hắn nói gì nghe nấy, có chuyện đều phải có sự đồng ý của hắn mới được, giống như hắn mới là chủ nhân. Nàng càng nghĩ lại càng không phục, đường đường là một nữ vương thế nhưng nói lại không có người nghe? Không được! Nàng thế nào cũng phải nghĩ biện pháp cải thiện tình huống này.

"Không thể nói như vậy, Phương Vũ cũng là vì muốn tốt cho người." Vương ma ma hảo ý khuyên nàng, thuốc cũng đã bôi xong. "Tốt lắm, Phương Vũ, ngươi có thể quay lại."

"Vương ma ma nói rất đúng, Tường nhi chính là thiếu quản giáo." Cấm lệnh vừa giải trừ, Phương Vũ lập tức đến gần bên giường cúi nhìn người yêu, mắt tươi cười phụ họa.

"Chàng nói cái gì?" Cơn tức của Vương Tường lại nổi lên.

Không sai! Có thể tức giận chứng tỏ nàng mau khôi phục. Phương Vũ không để ý tới rống giận của nàng, nói với Vương ma ma﹕ "Tình hình đứa nhỏ thế nào?" Trong giọng nói tràn ngập thân thiết.

"Đứa nhỏ có khỏe không? Ta thật lo lắng vết thương trên người và độc có thể ảnh hưởng đến đứa nhỏ." Nhắc tới đến đứa nhỏ, mẫu tính của Vương Tường lập tức phát huy, hoàn toàn ném tranh chấp vừa rồi lên chín tầng mây.

"Các ngươi yên tâm, đứa nhỏ rất tốt. Theo ta được biết, trong máu Phương Vũ có hồng lam tinh châu dược tính di truyền cho đời sau, tất nhiên có thể giúp đứa nhỏ bách độc bất xâm, cho nên các ngươi cũng đừng lo lắng. Đúng rồi!" Bà chợt nhớ tới, "Có lẽ Tường nhi có thể khôi phục nhanh như vậy, cũng là bởi vì đứa bé."

"Thì ra chúng ta có một đứa nhỏ giỏi như vậy!" Phương Vũ và Vương Tường cùng nói.

Nhìn thấy phản ứng của hai người, Vương ma ma không nhịn được chế nhạo nói﹕"Các ngươi tinh lực tràn đầy, đứa nhỏ làm sao có thể không tốt chứ?"

Vương Tường và Phương Vũ không nhịn được nhìn nhau cười, ánh mắt giao nhau, không muốn rời nhưng lại quên mất có người ngoài ở đây.

"Khụ!" Vương ma ma lại lần nữa ho nhẹ một tiếng. *Dieenn*dkdan*leeequhy*donnn Người trẻ cũng thật là, vừa mới cãi nhau túi bụi, bây giờ lại không buông được.

Bị một tiếng này ho nhẹ bừng tỉnh, hai người lập tức ngượng ngùng thu lại ánh mắt.

"Chỉ là có chuyện ta phải nói cho các ngươi biết." Vương ma ma biểu tình đột nhiên nghiêm túc lên.

Phương Vũ và Vương Tường nhìn đối phương rồi liếc mắt nhau một cái, chuyên tâm nghe.

Bất kể là chuyện gì, chỉ cần bọn họ cùng nhau, nhất định có thể giải quyết. Hai người có chung nhận thức.

"Vết thương Tường nhi tuy phục hồi thật nhanh, nhưng lại để lại vết sẹo." Vương ma ma khổ sở nói. Nghĩ đến thắt lưng Tường nhi có vết sẹo gần năm tấc, khiến cho bà đau lòng không thôi.

Phương Vũ nhẹ nhàng thở ra. Hắn còn tưởng rằng chuyện gì nghiêm trọng.

Hắn yêu Tường nhi, bất kể trên người nàng có bao nhiêu vết sẹo, cũng không ảnh hưởng tình yêu của hắn đối với nàng. Chỉ là, không biết Tường nhi có hiểu tâm ý hắn.

"Vết sẹo kia thật sự không tiêu sao?" Vương Tường nghẹn ngào hỏi.

Đối với một nữ nhân mà nói, trên thân thể không cho phép có chỗ thiếu hụt.

Tuy rằng nàng hiểu được tâm ý Phương Vũ đối với nàng, nhưng vết sẹo xấu xí này, ngay cả chính nàng nhìn còn thấy chán ghét, thì hắn sẽ như thế nào?

"Tường nhi!" Xem nàng nước mắt lưng tròng chực khóc, Phương Vũ xúc động cầm đôi tay nhỏ bé của nàng, "Nàng không cần lo lắng, bất kể nàng trở nên thế nào, ta vẫn yêu nàng, càng không vì vết sẹo mà thay đổi?"

"Nhưng mà nó thật sự rất xấu." Nàng khổ sở nói.

"Không, nó tuyệt không xấu." Hắn nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của nàng, trán chạm trán với nàng. "Nó là ấn ký chứng minh tình yêu của chúng ta, nàng không nên bài xích nó."

"Phương Vũ!" nàng rốt cuộc bị lời nói chân thành của hắn làm cảm động, nhào vào ngực hắn khóc sụt sùi.

Vương ma ma ở bên cạnh lau lệ, cảm tạ ơn trên thay mọi người mang huynh đệ Phương gia đến, làm cho Long nhi và Tường nhi tìm được hạnh phúc chân chính, như vậy bà cũng có thể an tâm.

Vương Tường khóc mệt mỏi, ở trong lòng Phương Vũ ngủ thật say. Phương Vũ nhìn Vương Tường ngủ mà trên mặt còn nước mắt, không nhịn được nhẹ nhàng hôn lên nước mắt nàng.