"Không xong, không xong, cấm cung cháy rồi!" Từng trận huyên náo ầm ĩ từ ngoài tẩm cung truyền vào, quấy nhiễu mộng đẹp của Trần Tiên Tiên.
"Làm cái quỷ gì! Xảy ra chuyện gì, mà hô to gọi nhỏ?" Nàng ta tức giận rống to. Trăm năm qua trong cấm cung chưa từng xảy ra tình trạng hỗn loạn như thế này, Die nd da nl e q uu ydo n còn đúng ngay lúc này làm hỏng mất giấc ngủ ngon của nàng ta.
"Tiên Tiên bệ hạ" Một tiểu thị nữ thở hồng hộc chạy tới trước mặt nàng, "Cấm cung phát hỏa, tất cả nam nhân đều chạy đi!" Nói xong còn thở gấp không ngừng.
"Cái gì?" Trần Tiên Tiên lập tức nhảy xuống giường, khoác thêm áo, lấy roi sắt trên tường xuống quát﹕ " Kêu tất cả mọi người tập hợp lại cho ta, phái người đi cứu hỏa! Còn nữa, bắt tất cả nam nhân lại! Xong xuôi thì đến đại điện hồi báo!"
"Tuân mệnh!" Thị nữ nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài cửa.
Trần Tiên Tiên đi đến đại điện, nháy mắt đã đi đến cửa, nàng ta nở nụ cười.
Vương Tường, không phải ta muốn giết ngươi, mà là trời muốn diệt ngươi! Lúc này trong đầu nàng ta hiện lên, hình ảnh Vương Tường ở trong biển lửa giãy dụa. Nàng ta không khống chế được thoải mái cười to.
Xem ra không cần nàng ta tự mình động thủ, trời cao đã an bài kết cục hoàn mỹ nhất! Nàng ta vừa lòng nghĩ. Cho dù Vương tường chết, nàng ta cũng có thể dựa vào thực lực của mình để ngồi lên ngôi báu.
"Tiên Tiên bệ hạ!" Một nữ võ tướng chạy thẳng đến đại điện.
"Sao nào, chữa cháy xong rồi sao?" Trần Tiên Tiên nằm nghiên trên vương tọa, thanh thản nhắm hai mắt.
"Không…" nữ võ tướng do dự nói, "Là kho vũ khí của chúng ta đã bị chiếm!"
"Cái gì?" Trần Tiên Tiên thất kinh nhảy dựng lên. "Là ai? Ai cả gan?"
"Là mấy nam nhân trong cấm cung." Nữ võ tướng nói thật, "Hơn nữa…"
"Còn có hơn nữa?" Trần Tiên Tiên không thể tin được chỉ một khắc đồng hồ ngắn ngủi mà phát sinh nhiều chuyện như vậy. Đám nam nhân ngu xuẩn trong cấm cung làm sao có thể đột nhiên phản loạn? Sau lưng nhất định có người chỉ điểm.
"Hiện tại bên ngoài rất hỗn loạn, hỏa hoạn càng ngày càng mạnh, ngựa trong chuồng cũng không biết bị ai thả ra, chạy như điên. Bọn bình lính dang rất hỗn loạn, không biết nên cứu hoả trước, hay tránh ngựa, hay là bắt người"
"Một đám ngu xuẩn!" Trần Tiên Tiên chửi ầm lên, "Mặc kệ ngựa và đám cháy, trước hết bắt đám người quấy rối kia lại cho ta!"
"Vâng!" Nữ võ tướng chạy nhanh ra khỏi đại điện.
Nhìn bộ dạng bối rối của hạ nhân, Trần Tiên Tiên như muốn nổi điên. Đến tột cùng là kẻ nào làm loạn?
Nàng ta chưa tìm ra đáp án, thì ngoài điện lại truyền đến một trận xôn xao.
"Không xong rồi! Cửa thành bị công phá quân, quân Lan Lăng quốc đã vào thành!"
Cái gì? Trần Tiên Tiên há hốc mồm, hơn nữa ngày không có phản ứng.
"Bệ hạ, làm sao bây giờ?"
Hạ thần sợ hãi kêu gọi ý thức của nàng ta trở về, nàng ta vung roi sắt lớn tiếng hạ lệnh, "Triệu hồi tất cả mọi người chuẩn bị chiến tranh!"
Trần Tiên Tiên vừa nói xong, một giọng nói trầm thấp ngạo mạn lại mang theo ý cười từ ngoài đại điện truyền vào, làm cho tất cả xôn xao trong nháy mắt đều yên lặng.
"Không cần phiền toái, Trần thị vệ."
Phương Vũ? Nghe thấy giọng nói này, Trần Tiên Tiên như là bị rút hết khí lực, nặng nề ngã ngồi ở trên vương tọa.
Nàng ta đã sớm biết hắn là tai tinh, ma quỷ! Trần Tiên Tiên tuyệt vọng nhìn về phía giọng nói phát ra.
Phương Vũ một thân quần áo trắng, thần sắc tự nhiên dẫn theo một đám người tiến vào đại điện, Giang Hàn ôm Tiểu Đào, mang theo đại đội nhân mã đứng ở phía sau hắn, còn có Vương Tường và Lý Linh, Vương ma ma.
Vương Tường? Trần Tiên Tiên lúc này mới phát hiện, người mà Phương Vũ đang ôm chặt trong lòng, là Vương Tường mà nàng ta nghĩ là đã vùi thây trong biển lửa! Nàng ta thật hận tại sao mình không có sớm giết Vương Tường!
Phương Vũ nháy mắt, binh lính lập tức tiến lên vây quanh Trần Tiên Tiên cùng đám phản quân, không khí lập tức căng thẳng.
"Trần Tiên Tiên, bỏ vũ khí xuống đi!" Vương Tường mở miệng nói.
"Đừng mơ tưởng! Ta sẽ không để cho các ngươi đoạt vương tọa của ta!" Trần Tiên Tiên cuồng loạn rống to.