Lãng Tử Khuynh Quốc

CHƯƠNG 6




Phương Vũ, ngươi có khỏe không?" Tiểu Đào lo lắng hỏi.

Vốn nàng nghe theo lời dặn của Phương Vũ, ở cửa sau Cấm Cung chờ hắn, không ngờ hai người mới tách ra không lâu, Phương Vũ liền sắc mặt tối tăm đi vào phòng ngủ của nàng, đưa nàng ra ngoài cửa thành, hai người cùng cưỡi lên con ngựa Tiểu Tứ do hắn chuẩn bị, giục ngựa chạy khỏi Nữ Nhi quốc.

Từ khi ra khỏi thành tới nay, Phương Vũ chưa nói một chữ, chính là liều mình chạy đi. Ánh mắt của hắn âm u, khuôn mặt vốn là sáng sủa hình như tiều tụy không ít. Nàng không khỏi lo lắng cho hắn, đây không phải là Phương Vũ mà nàng quen thuộc.

Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Sẽ không phải là, có thể làm cho Phương Vũ biến thành như vậy, chỉ có một người là nữ vương.

Phương Vũ cũng không trả lời, Die nd da nl e q uu ydo n trong đầu đều là hai mắt tràn ngập tuyệt vọng của Vương Tường, nước mắt tràn đầy khuôn mặt nhỏ nhắn. Đáng chết! Hắn dùng lực lắc đầu, muốn hất bóng dáng của Vương Tường ra, nhưng thủy chung không cách nào thành công.

Hắn không nên nghĩ đến nàng nữa.

"Phương Vũ, ngươi dẫn ta ra khỏi thành, đã nói với nữ vương chưa?" Tiểu Đào vẫn không buông tha hỏi.

"Đừng nhắc đến nàng nữa!" Phương Vũ đột nhiên bạo rống ra tiếng.

Tiểu Đào cùng ngựa cũng vì vậy bị khiếp sợ không nhỏ, con ngựa hí vang chồm người lên, Phương Vũ lập tức khống chế. "Thực xin lỗi." Hắn xin lỗi Tiểu Đào. Đây là chuyện của hắn và Vương Tường, không liên quan đến người khác, huống hồ Tiểu Đào hoàn toàn không biết chuyện này.

"Không, không trách ngươi." Tiểu Đào chấn kinh vỗ về trước ngực của mình, không muốn chỉ trách Phương Vũ nhiều. Phương vũ biến thành như thế, trong lòng hắn nhất định có áp lực không nhỏ. "Đến tột cùng chuyện gì xảy ra, có thể cho ta biết không?"

Nhìn ánh mắt chân thành và tràn ngập quan tâm của Tiểu Đào, Phương Vũ lúc này mới chậm rãi nói ra mọi chuyện.

"Tại sao có thể như vậy?" Nghe xong chuyện Phương Vũ nói, Tiểu Đào không dám tin.

Nữ vương chẳng lẽ nhìn không ra trong mắt Phương Vũ chỉ có một mình người sao? Sao người lại có thể tin tưởng lời nói dối của Trần Tiên Tiên?

Chỉ trách nữ vương quá tin tưởng người khác, mới có thể trúng kế của Trần Tiên Tiên. Nhưng tại sao người lại không tin tưởng Phương Vũ chứ?

"Sự thật chính là như thế." Phương Vũ âm ách trả lời.

"Ngươi đừng khổ sở," Tiểu Đào vội an ủi hắn, "Ta tin tưởng chờ bệ hạ tỉnh táo lại, người sẽ phát hiện chân tướng của sự thật." Nàng tin tưởng với sự thông minh của nữ vương, nhất định rất nhanh sẽ phát hiện đây tất cả đều là quỷ kế của Trần Tiên Tiên.

"Có lẽ." Hắn từ chối cho ý kiến. "Đến khi đó ta có lẽ đã trở về Trung Nguyên."

Đúng vậy, hắn nên quay về Trung Nguyên thôi, tiếp tục sống những ngày tiêu dao tự tại, cho dù trái tim hắn có mất mát. Thì sao chứ? Tất cả đã không còn quan trọng.

"Không, ngươi không thể cứ như vậy mà buông tay, bệ hạ cần ngươi!" Tiểu Đào hoảng sợ nói.

Từ sau khi Phương Vũ xuất hiện, bệ hạ mới biết cười. Đối với một nữ tử mười tám tuổi mà nói, bệ hạ phải gánh vác trách nhiệm thật sự quá nặng. Có lẽ Phương Vũ còn không nhận thấy được chuyển biến của bệ hạ, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, vẻ mặt rạng rỡ cùng nụ cười má lúm đồng tiền của bệ hạ, chỉ vì Phương Vũ mà bày ra.

"Đừng nói nữa." âm thanh tức giận của Phương Vũ làm cho Tiểu Đào lập tức im lặng.

Nhìn cảnh sắc hai bên đường không ngừng lui về phía sau, Tiểu Đào âm thầm quyết định, nàng nhất định phải nghĩ cách làm cho Phương Vũ hồi tâm chuyển ý. **********

"Phương Vũ! Phương Vũ không, đừng đi ——" Vương Tường la lên, khiến cho mọi người không nhịn được rơi lệ.

Nàng đang sốt cao nằm trong tẩm cung, trong miệng lại luôn gọi tên Phương Vũ. Tuy còn đang hôn mê, nhưng nước mắt lại như suối không ngừng chảy xuống, thấm ướt cả gối.

Ngồi ở trước giường, Vương ma ma không khỏi đau lòng mà khóc. Tường nhi đáng thương! Vì sao nàng lại khổ sở như vậy? Nàng vẫn chỉ là một đứa bé!

Bà không khỏi muốn trách cứ Phương Vũ, vì sao hắn có thể khiến cho Tường nhi đau khổ như vậy, chẳng lẽ hắn không biết Tường nhi thương hắn bao nhiêu sao? Cho dù Tường nhi hiểu lầm hắn, thì đã sao? Vì sao hắn không hiểu một nữ nhân gặp chuyện sẽ bất an, còn muốn tổn thương Tường nhi? Sớm biết như thế, lúc trước bà sẽ không cứu hắn!

"Vương ma ma, bệ hạ hiện tại thế nào?" Lý Linh đứng một bên lo lắng hỏi.

Vương ma ma lau nước mắt, nghẹn ngào nói﹕ "Nàng là lo âu thành lao lực, hơn nữa còn liên tiếp bị đả kích, cho nên mới như vậy…" Còn chưa nói hết, lại nhịn không được chảy nước mắt.

Thực ra, bà còn giấu một chuyện chưa nói, Tường nhi mang thai. Chuyện này có thể ngay cả Tường nhi cũng không biết. Vì an toàn của Tường nhi, việc này tuyệt không thể cho bất cứ kẻ nào biết, nhất là Trần Tiên Tiên.

"Vì một nam nhân, thật không đáng!" Trần Tiên Tiên ở bên cạnh xem thường nói.

Vương Tường bây giờ, đã không còn là nữ vương ngày xưa nàng tôn kính. Trần Tiên Tiên khinh thường nghĩ.

Sự việc liên tiếp, làm cho nàng ta mất đi lòng tin đối với Vương Tường. Đầu tiên là vì Phương Vũ mà giận dữ mắng mỏ nàng ta, sau đó lại muốn đoạt đi binh quyền của nàng ta, kế tiếp lại đồng ý kết thân với Lan Lăng quốc, hiện tại lại vì Phương Vũ mà bệnh không dậy nổi.

Đây là chuyện mà nữ vương của Nữ Nhi quốc nên làm sao? Nàng ta tuyệt không cho phép Nữ Nhi quốc chôn vùi trong tay loại nữ vương này.

Chỉ là không sao, nàng ta đã sớm chuẩn bị chu đáo.

"Sao ngươi có thể bất kính đối với nữ vương?" Lý Linh đối với thái độ của Trần Tiên Tiên bất mãn hết sức.

"Bất kính?" Trần Tiên Tiên nhẹ nhàng nở nụ cười, "Ta đây coi như nể mặt nàng đấy." Nàng ta dừng một chút, hướng ngoài phòng ra lệnh﹕ "Có ai không!"

Một đám, do Trần Tiên Tiên một tay huấn luyện ra, thị vệ toàn bộ võ trang vọt vào tẩm cung, vây quanh Lý Linh, vương ma ma cùng Vương Tường đang hôn mê.

"Lớn mật!" Lý Linh lập tức nhạy bén rút bội kiếm ra, chính mình hộ vệ nữ vương, "Chẳng lẽ ngươi không sợ nữ vương trị tội ngươi?"

"Cái gì nữ vương? Bộ dáng này của nàng còn muốn làm nữ vương của chúng ta?!" Trần Tiên Tiên chỉ Vương Tường, lớn tiếng tuyên bố, "Nói cho các ngươi biết, từ hôm nay trở đi, ta chính là nữ vương!" Sau đó ngửa mặt lên trời cười to.

"Tiên Tiên bệ hạ vạn tuế!" Bọn võ tướng của nàng rối rít hoan hô.

"Trước điện võ tướng!" Lý Linh vẫn không từ bỏ cho gọi võ tướng trước điện tới bảo vệ nữ vương, nhưng kêu mấy tiếng cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

"Đừng phí hơi sức." Trần Tiên Tiên chậm rãi mở miệng, "Tất cả người phản kháng sớm đã bị thủ hạ của ta chế ngự, hiện tại đều bị nhốt ở Cấm Cung chờ chết. Ngươi nghĩ, ta sẽ ngu xuẩn để cho các ngươi có cơ hội chạy trốn sao? Uổng cho ngươi là Tể Tướng, thật ngu xuẩn!"

Lời nói này của nàng làm cho bọn thủ hạ cười một trận điên cuồng.

Tiếng cười vừa dứt, chỉ nghe thấy Trần Tiên Tiên lạnh lùng nói﹕ "Nhốt tất cả các nàng vào Cấm Cung địa lao! Người còn lại theo ta đi đuổi giết Phương Vũ!" Sắc mặt của nàng ta càng ngày càng âm trầm, "Không tự tay giết hắn, ta thề không bỏ qua!"

"Còn nữa," ngay sau đó nàng lại hạ lệnh, " Xử chém sứ giả Lan Lăng quốc. Chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể khai chiến!"

Nàng còn lâu mới giống như Vương Tường mềm yếu sợ phiền phức. Đối với nàng ta mà nói, chỉ có chiến tranh mới là đảm bảo sống còn duy nhất! Nữ Nhi quốc cần chính là một Võ vương thần vũ anh dũng như nàng ta! Liên tục chạy mấy ngày đường, mắt thấy cũng sắp đến Lan Lăng quốc.

"Tiểu Đào, ngươi còn chịu đựng được chứ?" Nhìn Tiểu Đào mệt mỏi, Phương Vũ quan tâm hỏi. Dù sao nàng cũng là một nữ nhân, lại có thai, đường dài đối với nàng mà nói là gian khổ.

"Không có việc gì, ta rất khỏe." Tiểu Đào phấn chấn trả lời.

"Vậy thì tốt. Chúng ta cũng sắp đến, tin tưởng nếu tiền đồn Lan Lăng quốc nhìn thấy chúng ta, nhất định sẽ thông báo Giang Hàn tới đón chúng ta." Chỉ cần qua biên giới là hết chuyện.

"Này. Phương Vũ, ta…"

"Suỵt!" Phương Vũ đột nhiên muốn nàng im lặng.

"Thế nào?" Nàng nhỏ giọng hỏi.

"Có người tới." Phương Vũ nhanh chóng xuống ngựa, dắt ngựa tới chỗ kín đáo trong khe núi, còn mình cùng Tiểu Đào thì núp trong bụi cây. "Nhớ, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được lên tiếng, hiểu không?"

Tiểu Đào nghe lời gật đầu.

"Bệ hạ, tìm khắp nơi đều không thấy Phương Vũ."

Bệ hạ? Vương Tường tự mình truy bắt hắn?!

"Tiếp tục lục soát cho ta! Ta cũng không tin hắn mang theo Tiểu Đào có thể chạy được xa!" Trần Tiên Tiên âm thanh chói tai vang vọng.

Chuyện gì xảy ra? Trần Tiên Tiên sao lại trở thành bệ hạ trong miệng các nàng? Tường nhi thế nào? Trong lòng Phương Vũ hiện lên suy nghĩ. Tường nhi của hắn gặp nguy hiểm! Hắn kiềm chế ý nghĩ kích động muốn xông ra bóp chết nữ nhân này, thận trọng quan sát nhất cử nhất động của các nàng.

"Phía trước là biên giới, bọn họ có thể đã đi qua?" Một nữ võ tướng hoài nghi hỏi.

"Không thể nào!" Trần Tiên Tiên nói chắc chắn.

"Nhưng mà bệ hạ, bọn thuộc hạ thật sự là tận lực tìm kiếm! Đi lên trước nữa, chỉ sợ sẽ gặp phải quân đội địch quốc." Âm thanh nữ võ tướng lại vang lên.

"Một đám ngu xuẩn!" Trần Tiên Tiên tức giận trách cứ, "Thôi, chúng ta hồi cung! Đều sẽ bắt được bọn họ. Hiện tại ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."

"Bệ hạ nói là xử lí đám người Vương Tường sao?"

"Không sai! Ta muốn mượn lực lượng của nàng chính thức bước lên ngôi vị, sau đó nhất cổ tác khí đánh bại Lan Lăng quốc. Đến lúc đó ta muốn Phương Vũ cùng Vương Tường chết trước mắt ta, để rửa mối hận trong lòng ta!"

"Dạ! Bệ hạ nói rất đúng!" Một nữ võ tướng tâng bốc nói.

Núp ở trong bụi cây Tiểu Đào nghe đến đó, tức giận thiếu chút nữa kêu lên tiếng, Phương Vũ kịp thời lấy tay che miệng của nàng.

Trần Tiên Tiên vậy mà phản bội Tường nhi! Phương Vũ hận không thể đè nén. Tường nhi hiện tại không biết như thế nào? Có bình an không? Hay là bị tổn thương? Nghĩ đến người yêu bị làm nhục, Phương Vũ kích động nắm chặt hai quả đấm. Hắn phải trở về cứu nàng.

"Tốt! Chúng ta hồi cung!"

Trần Tiên Tiên ra lệnh đại đội nhân mã, dần dần đi xa.

Một lúc sau, Tiểu Đào mới vùng ra khỏi tay Phương Vũ, nhảy ra mắng to, "Tại sao ngươi không để cho ta đi dạy dỗ nàng ta?"

"Ngươi muốn chết sao?" Phương Vũ trầm giọng trả lời.

"Ta…" Tiểu Đào lúc này mới phát hiện ra sự lỗ mãng của mình, "Nhưng nàng ta…"

Phương Vũ nhìn hướng Nữ Nhi quốc, không nói lời nào.

"Này! Phương Vũ, Sao ngươi không nói lời nào?" Tiểu Đào nóng nảy, "Chẳng lẽ ngươi thật để cho nàng ta gây bất lợi cho bệ hạ ngươi cam tâm sao? Nếu không đi cứu bệ hạ sẽ không kịp!"

Phương Vũ trừng mắt lườm nàng một cái, "Trước tiên chúng ta gặp Giang Hàn rồi nói."

Tiểu Đào nhìn thấy thái độ của Phương Vũ, lập tức yên tĩnh lại. Nàng không cách nào biết được trong lòng hắn rốt cuộc đang tính toán những gì, nhưng trên trán hắn lộ ra gân xanh, nàng biết Trần Tiên Tiên phiền phức lớn.

Hiện tại nếu muốn cứu Tường nhi, chỉ mình hắn thì không đủ, Phương Vũ suy xét. Trước mắt quan trọng nhất là, trong thời gian ngắn phải cùng với Giang Hàn nghĩ ra kế sách hoàn thiện.

Trần Tiên Tiên, ngươi tốt nhất nên thông minh, đừng đụng tới Tường nhi dù chỉ một cọng lông tơ, nếu không ta sẽ cho ngươi chết rất khó xem! *******

"Phương Vũ, đa tạ ngươi mạo hiểm tánh mạng đưa Tiểu Đào về." Giang Hàn cầm chặt tay Phương Vũ, trong giọng nói toát ra lòng biết ơn chân thành. May mắn có huynh đệ tốt, nếu không hắn chỉ sợ không thể gặp lại được Tiểu Đào.

Hắn từng nghĩ tới rất nhiều phương pháp để Tiểu Đào trở về bên cạnh hắn, thậm chí phái sứ giả đi cầu thân. Nhưng hiện tại biết được Trần Tiên Tiên làm phản, Vương Tường bị nhốt, chỉ sợ sứ giả hắn phái đi cũng lành ít dữ nhiều. May mắn Phương Vũ kịp thời đưa Tiểu Đào về bên cạnh hắn.

"Đừng nói quá!" Mặt Phương Vũ cứng lại, "Hiện tại ta cần sự trợ giúp của ngươi." Hắn lúc này không có tâm tư quan tâm bất cứ chuyện gì, chỉ hy vọng có thể sớm cứu Tường nhi của hắn ra.

"Không thành vấn đề, chỉ cần ngươi nói, ta nhất định làm được!" Giang Hàn một lời đáp ứng. Lại âu yếm nhìn Tiểu Đào, làm cho nhiệt huyết hắn sôi trào, ước gì có thể vứt bỏ mọi chuyện, gắt gao ôm Tiểu Đào vào lòng. Nhưng tình thế trước mắt hắn không thể chỉ lo tư tình, đành phải áp chế khao khát, giải quyết công vụ trước.

"Ta có một kế sách." Phương Vũ đưa ra kế sách rất nhanh.

Hai nam nhân lập tức nghiêm túc thảo luận.

Lúc này, Tiểu Đào nghỉ ngơi ở trong phòng của Giang Hàn, trong lòng không cách nào bình tĩnh.

Tính mạng của nữ vương đang như ngàn cân treo sợi tóc! Nàng lo lắng. Tuy rằng hai nam nhân muốn nàng an tâm nghỉ ngơi, bọn họ đã bắt đầu tiến hành kế hoạch, nhưng muốn nàng yên tâm như thế nào đây?

Cho dù gặp lại Giang Hàn là chuyện vui, nhưng cũng không thể làm giảm được sự lo lắng của nàng đối với nữ vương. Trước mắt chuyện còn chưa giải quyết, nàng không thể chỉ lo lắng chuyện mình và Giang Hàn. Nàng vỗ tay cúi đầu thầm khẩn cầu, hi vọng nữ vương bình an vô sự. ********

"Khá khen! Nhìn bộ dáng ngươi này, ta xem không cần ta phải động thủ, ngươi cũng sắp đi chầu Diêm Vương." Trần Tiên Tiên nhìn Vương Tường bị xích ở trên tường cấm cung địa lao, chế nhạo ."Không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!"

Vương Tường ghét bỏ xoay mặt đi, không nói một câu. Nàng không phản bác, cũng không có khí lực phản bác.

Sau khi nàng tỉnh lại, liền phát hiện mình cùng Vương ma ma, Lý linh và một số thủ hạ không muốn khuất phục Trần Tiên Tiên đang bị xích ở địa lao này. Chuyện đã phát sinh trong lúc nàng hôn mê, Vương ma ma cùng Lý Linh cũng đã nói cho nàng biết.

Nhưng bây giờ thể xác và tinh thần của nàng đều mệt mỏi, mà ngay cả hô hấp cũng thật khó khăn. Nếu trên người không có xích và tường phía sau chống đỡ, chỉ sợ nàng ngay cả đứng cũng không nổi, sao có lực phản mà phản kháng đây?

Tất cả đều là nàng gieo gió gặt bảo! Vương Tường tự trách. Ai bảo nàng ngu xuẩn tin tưởng lời nói dối của Trần Tiên Tiên, ngu xuẩn tin tưởng nàng ta đối với nàng vẫn trung thành. Đến bây giờ nàng mới hiểu được, tất cả đều là quỷ kế của Trần Tiên Tiên.

Phương Vũ, thiếp sai rồi! Nàng đau lòng tự trách. Nghĩ đến lúc hắn buồn bả bỏ đi trên mặt là tuyệt vọng, nàng mới biết được mình thương tổn hắn bao nhiêu.

Chàng có tha thứ cho thiếp không? Phương Vũ. Nàng tự hỏi. Hiện tại, Phương Vũ rời xa nàng, mà vương quyền của nàng cũng rơi vào tay Trần Tiên Tiên, nàng còn mặt mũi nào đi gặp mẫu thân dưới suối vàng? Nghĩ đến đây, nước mắt nàng rốt cuộc không kiềm chế được chảy ra.

"Ô! Khóc à? Thật yếu ớt. Ta còn chưa bắt đầu dụng hình mà!"

"Trần Tiên Tiên! Ngươi sẽ bị báo ứng!" Lý Linh bị trói ở một góc khác nhịn không được chửi ầm lên.

"Ha ha, Trần Tiên Tiên ta dám làm dám chịu, sợ gì báo ứng? Cho dù có, các ngươi cũng không có cơ hội còn sống để nhìn." Nàng ác độc cười to. "Đúng rồi, thuận tiện báo cho các ngươi, ngày mai chính là ngày ta lên ngôi, ta muốn các ngươi ngoan ngoãn quỳ trước mặt ta, cung kính gọi ta một tiếng『 nữ vương 』."

"Ngươi nằm mơ! Ta có chết cũng không đồng ý." Vương Tường mắng. Nàng sẽ không khuất phục, thân là nữ vương của Nữ Nhi quốc, cho dù chết, cũng muốn chết có tôn nghiêm.

"Ồ! Ngươi hiểu lầm rồi, ta không cần ngươi đồng ý. Chẳng qua nếu có sự phối hợp của ngươi, thì những kẻ không phục cũng giảm ít nhiều. Nếu không…ha ha! Ngươi cũng không hi vọng những kẻ phản kháng chết trong tay của ta mà." Trong giọng nói tràn ngập uy hiếp.

"Ngươi…ngươi vì sao phải làm như vậy?"

"Vì sao?" Trần Tiên Tiên cười khanh khách, "Cái này phải hỏi ngươi. Ai bảo ngươi vì một nam nhân, mà ngay cả vương vị cũng không cần? Đúng rồi, thuận tiện ngươi giao ngọc ấn ra đây, đỡ phải chịu nhiều khổ sở!" Nói còn chưa dứt lời, nàng đột nhiên vung roi da lên người Vương Tường, hiện ra một vệt máu.

"Dừng tay, ngươi sẽ giết nàng!" Vương ma ma hoảng sợ kêu. Trong bụng Tường nhi còn có đứa bé!

Vương Tường liều mạng cắn môi, không để cho mình kêu lên. Máu theo môi của nàng, trước ngực, chậm rãi chảy xuống.

"Thật là đẹp!" Trong mắt Trần Tiên Tiên hiện lên tia sáng cực yêu dị, "Máu đỏ tươi."

*******

Trong đêm tối, một bóng dáng to lớn dường như phát điên giục ngựa chạy như điên.

Phương Vũ vô tình vung roi, thúc giục tuấn mã chạy nhanh hơn.

Tường nhi, đợi ta với! Hắn hét lên ở trong lòng. Sợ hãi mất đi Vương Tường, làm cho hắn lại lần nữa dùng sức đá bụng ngựa.

Bất luận gió mạnh đánh vào mặt hắn, cũng không ngăn cản được quyết tâm cứu Vương Tường của hắn.

Xuống ngựa ở ngoài Hoàng Thành Nữ Nhi quốc, Phương Vũ nhẹ nhàng bay vọt lên tường thành, chạy thẳng đến cấm cung.

Căn cứ vào tình báo mà Tiểu Đào cung cấp, có khả năng giam giữ Vương Tường chỉ duy nhất có cấm cung địa lao giữa Nữ Nhi quốc. Nghĩ đến Vương Tường khả năng bị nhốt tại nơi như vậy, khiến cho lồng ngực hắn đau âm ỉ.

Hắn im hơi lặng tiếng tiến vào cấm cung, từng phòng nhỏ đều im ắng, tĩnh lặng ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.

Trần Tiên Tiên nữ nhân này không ngu ngốc, nhưng là tuyệt không thông minh. Phương Vũ lạnh lùng cười.

Nàng phản quốc, đồng thời nhốt Tường nhi vào địa lao, nhưng lại không nghĩ tới phái người nghiêm ngặt trông coi, có thể nói là thật quá ngu xuẩn. Nàng hẳn là không dự đoán được sẽ có người ẩn thân vào cung cứu người! Như vậy cũng tốt, ngu xuẩn của nàng ta nhưng thật thuận tiện cho hắn.

Hắn vận khí, dễ dàng bẻ gãy khóa cửa cấm cung địa lao, mở ra cánh cửa gỗ nặng nề, theo thềm đá đi xuống.

Một mùi nấm mốc nồng đậm trộn lẫn mùi máu tươi xông vào mũi, địa lao to như vậy chỉ vẻn vẹn có một cây đuốc nho nhỏ đặt trên tường, phát ra ánh sáng le lói. Hắn cầm lấy cây đuốc, nương theo ánh sáng mỏng manh tìm kiếm Tường nhi của hắn.