Tả Nhan đứng tại chỗ một hồi, quay người lẳng lặng đi ra cửa, khóa cửa văn phòng.
Tay nàng khóa cửa đều run rẩy, nhiều loại "tài liệu học tập" mà nàng xem năm đó nhanh chóng hiện ra trong đầu, cuối cùng dừng lại ở hạng mục "văn phòng".
Tả Nhan phát hiện chính mình bắt đầu phấn khích.
Mấy năm nay nàng vẫn luôn cho rằng mình mất đi công năng này, ngay cả lúc xem truyện tranh cũng không cảm thấy hứng thú muốn tự mình động thủ.
Trên mạng có một câu nói là: Khi ngươi trải nghiệm mức độ khoái cảm cao hơn trong phương diện này, ngươi sẽ mất đi hứng thú khi trở lại cấp độ sơ cấp. Nói đơn giản hơn là ngạch giá trị được nâng lên, không còn có thể đạt được hiệu quả tương tự thông qua các hình thức giống nhau.
Tả Nhan vẫn luôn cho rằng mình đang ở trong dạng tình huống này, rốt cuộc trong khoảng thời gian nàng và Du An Lý cùng một chỗ, cái dạng gì nàng cũng đều đã nếm qua, sau khi độc thân tự mình thử thăm dò thực sự là một chuyện không thú vị.
Nhưng hiện tại nàng bỗng nhiên ý thức được, vấn đề của mình giống như không nằm trên mặt "ngưỡng giá trị".
Mà là riêng về một người cụ thể.
Nếu chỉ có một người có thể dễ dàng điều động cảm xúc cùng rung động của ngươi, vậy thì đây đến tột cùng là quấy phá hay thứ gì khác?
Tả Nhan không biết, tất cả kinh nghiệm của nàng trong tình yêu lẫn tình dục đều do Du An Lý cấp cho. Nàng chưa từng yêu ai, cũng chưa từng lên giường với người khác, chỉ là tưởng tượng một chút từ thể xác đến tinh thần đều sẽ phản kháng, cũng không thể thu hoạch được kinh nghiệm mới.
Không phải thời đại học không có người nghiêm túc theo đuổi nàng, kiên trì không dứt, cũng rất nhiệt tình, mỗi ngày đều canh giữ trên con đường nàng đi để đưa bữa sáng, hoa tươi, sôcôla.
Có lẽ một cô gái bình thường không có kinh nghiệm ít nhiều đều sẽ bị cảm động, cô gái đơn thuần một chút có thể sẽ thực sự cảm động, nghĩ rằng "Hắn đối tốt với mình như vậy, hẳn là có thể thử xem", sau đó liền thuận nước đẩy thuyền chấp nhận theo đuổi.
Người trẻ tuổi ai mà không tò mò với mấy thứ này, thuận tiện còn có thể gặt hái được hâm mộ của một vài người xung quanh, không phải thua lỗ.
Nhưng những thứ này đối với Tả Nhan chẳng có giá trị gì.
Không đề cập đến kinh nghiệm cảm tình đã trải qua, chỉ cần nền tảng của nàng liền quyết định tầm nhìn cùng kiến thức.
Những đóa hoa cùng món quà chói mắt kia thực sự không thể đặt trước mặt nàng. Tả Tăng Nhạc luôn hiểu đạo lý “con gái phải giàu”. Dù ông có tiết kiệm đến đâu, chất lượng cuộc sống của Tả Nhan đều là ở mức cho phép trong phạm vi tốt nhất.
Những thứ gọi là hàng hiệu, sôcôla nhập khẩu, hoa hồng đắt tiền... thời tiểu học Tả Nhan cũng đã thấy nhiều, có quá nhiều người muốn "lấy lòng" Tả Tăng Nhạc, chắn cũng ngăn không được, mà lúc ông ngoại nàng còn trên đời càng hận không thể dưỡng nàng như công chúa, việc này cũng khiến nàng dễ dàng thích cái mới nới cái cũ, trở nên nhiệt tình với mọi thứ chỉ trong ba phút.
Tả Nhan có ấn tượng sâu sắc với soái ca có chút nổi tiếng trong trường học, đó là chuyện duy nhất trong vô số những chuyện vô lý của hắn mà nàng nhớ được.
Lúc đó cũng là mùa đông, hiếm có tuyết rơi ở thành phố phương Nam này, cả trường đều sôi trào, chỉ có những hài tử lớn lên ở phương Bắc mới không thấy ngạc nhiên.
Tiểu soái ca đã tạo cho nàng một "kinh hỉ" giữa trời tuyết lạnh giá, nhờ đồng học lừa nàng, thanh thế to lớn mà cho nàng một thông báo chân tình.
Vô số hoa tươi ngọn nến vây quanh thành vòng tròn, Tả Nhan quên mang bao tay, toàn bộ hành trình đều bỏ tay vào túi nghe hắn dõng dạc hùng hồn, hạo nhiên chính khí nói lời kịch, thấy hắn nói xong, nàng mở miệng nói, "Cảm ơn, cậu là người tốt."
Mũi của tiểu soái ca đều bị đông cứng đỏ bừng, miệng phả ra nhiệt khí, vẻ mặt chờ mong có chút chắc chắn, sau đó biểu hiện này chậm rãi cứng lại sau khi giọng nói của nàng rơi xuống.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, Tả Nhan không muốn làm hắn khó xử, ngay cả khi hắn không biểu hiện ra như vậy thì bản thân nàng cũng đã thấy khó xử.
Nàng nói xong, định xoay người rời đi, nhưng tiểu soái ca lại kích động lên, lớn tiếng nói: "Tại sao! Có phải tôi làm chưa đủ nhiều, còn chưa đủ tốt không!"
Ở trường đại học không thiếu những thanh niên tràn đầy khát vọng cùng chí khí như vậy, ở khía cạnh nào đó bọn họ đã là thiên chi kiêu tử, lại là “con nhà người ta” từ nhỏ nên khó chấp nhận thất bại thình lình như vậy là chuyện bình thường.
Tả Nhan không khó hiểu được tâm tình hiện tại của hắn, nàng cũng nghe qua hắn rất nổi tiếng trong trường, nhưng hắn là người như thế nào cũng có liên quan gì tới nàng đâu?
“Cậu rất tốt, chỉ là tôi không thích cậu mà thôi.”
Tả Nhan quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Có thể chính loại bình tĩnh lãnh đạm này đã giáng cho hắn một đòn chí mạng, hắn đột nhiên ném bó hoa hồng to trong tay xuống đất, làm tung tóe một tầng tuyết.
Người xung quanh không khỏi hít hà một hơi, bởi vì sợ hắn kích động làm ra chuyện gì, nữ đồng học đã lừa Tả Nhan tới cũng chuẩn bị xông tới kéo Tả Nhan đi, nhưng nàng không lùi bước, chờ hắn nói hết.
Ít nhất cũng nên dành cho hắn loại tôn trọng này.
Hắn đứng trong vòng tròn được ngọn nến bao quanh, lồng ngực lên xuống kịch liệt, giống như đang nỗ lực khắc chế cơn phẫn nộ.
Tả Nhan cũng chờ hắn cho đến khi hắn hoàn toàn bình tĩnh lại.
“Người như cậu, biết thích cái gì sao?”
Lúc hắn lên tiếng cũng không có kích động, nhưng lời nói vẫn rất chói tai.
Tả Nhan mím môi im lặng nhìn hắn.
Cuối cùng hắn nói: "Tôi theo đuổi cậu hai năm, thậm chí cục đá cũng nên che nhiệt đi? Tại sao cậu lại không thích tôi, cậu chính là ai cũng đều không thích, cậu có bệnh, là bệnh thiếu cảm tình."
Tả Nhan không phản bác hắn.
Suốt 3 năm đại học, hầu hết người xung quanh đều nhìn nàng như vậy, bởi vì nàng không thích giao du, xã giao, không kết bạn với ai, không chấp nhận bất kỳ người theo đuổi nào.
Chỉ có người này không tin tà, kiên trì không dứt theo đuổi nàng hai năm, khiến nàng cảm thấy phiền phức, nhưng cũng có chút khâm phục kiên trì của hắn.
Cho nên nàng nói: “Cậu là người tốt.”
Chỉ có điều ánh mắt của hắn không quá tốt.
Sau hôm nay, người cuối cùng không tin vào tà cũng từ bỏ.
Cuối cùng một năm còn lại của Tả Nhan có chút thanh tịnh, bắt đầu tập trung vào chuẩn bị cho tốt nghiệp cùng công việc. Quá trình này không thuận lợi, bởi vì nàng trời xa đất lạ, không có phương pháp cũng không có liên hệ, lăn lộn thật lâu mới tìm thấy một công ty nhỏ có phúc lợi không tồi.
Sau đó, tinh lực của nàng đều dành cho việc làm thế nào để thích nghi với xã hội và nơi làm việc, làm thế nào để bản thân không bị sa thải.
Trong xã hội trưởng thành, thiện chí cùng cầu hoan đã trở nên càng thêm ám muội. Tả Nhan giả vờ như không hiểu, phớt lờ những tín hiệu rõ ràng hoặc ẩn giấu, sau lưng bị người đặt cho biệt danh "Đầu óc gỗ du".
(*
) Đầu óc gỗ du: cách nói ví von chỉ tư tưởng bảo thủ, suy nghĩ cổ hủ, ngoan cố.Nàng thích nghe ngóng, tiếp tục tạo cuộc sống nhàn nhã cho bản thân, lúc đi làm có thể tuyệt đối không buông tha lười biếng, lúc tan tầm có thể tuyệt đối không ở lại tới phút cuối cùng. Trừ bỏ yêu cầu dậy sớm chen chúc đi tàu điện ngầm, thỉnh thoảng dành thời gian đi siêu thị mua nhu yếu phẩm thì cuộc sống của nàng khá thoải mái.
Điều kiện tiên quyết cho tự tại này chính là không nghĩ tới giao tiếp phức tạp giữa các cá nhân, không đi đụng chạm sẽ đánh mất thế giới của chính mình, bảo vệ bản thân, nghe nhiều nói ít.
Dù sao thiên ngôn vạn ngữ cũng ghép lại thành một câu - Độc thân vạn tuế.
Tình a ái a dục a, nào có gì tốt.
“Ngày mai chị không được phép mặc loại áo len này.”
Nàng cắn môi dưới của Du An Lý, thấp giọng nói.
Ngồi trên người Du An Lý ở ghế, đè ép cô, mái tóc đen dài như rong biển buông xuống giữa hô hấp của hai người.
Tả Nhan phát giác ra trầm mặc khác lạ của cô, loại trầm mặc này giống như bắt đầu từ đêm qua, dù mình ác liệt thế nào cũng đều không có tín hiệu tính sổ.
Mặc kệ có phải là dung túng hay không, Tả Nhan đều là người có đức hạnh được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, cô mặc kệ, Tả Nhan càng lớn mật hơn.
“Nói chuyện với chị đấy, có nghe không?”
Tả Nhan cong đầu gối ngồi quỳ lên cô ở trên ghế, vừa nói vừa khiêu khích cô.
Áo len trong tay bị nàng véo đến nhăn nhúm, Du An Lý ôm cổ nàng, tùy ý nàng khiêu khích, chỉ chuyên chú hôn nàng, môi nàng, cằm nàng, tất cả mọi thứ của nàng.
Tả Nhan không nghĩ tới, trước sau vẫn luôn nhớ rõ đây là văn phòng của Du An Lý, có thể chiếm tiện nghi đã thỏa mãn.
Nhưng tình huống hiện tại rõ ràng không cho phép nàng xuống tay.
Đây chính là Du An Lý.
Đây không phải là hư ảo trong giấc mơ, cũng không phải là dòng chữ vĩnh viễn nằm trong nhật ký.
Càng không phải là hồi ức về mối tình đầu mà nàng giấu ở trong lòng không thể nói với bất luận kẻ nào.
Mà là Du An Lý thấy được, nghe được, sờ được.
Tả Nhan từ bỏ ngôn ngữ, chỉ hôn cô, cảm nhận cô, trầm mặc như cô nhưng không thu liễm được nhiệt độ ở trong lòng.
Có một vài thứ chính là không thể nói ra.
Giống như khi ngươi đang có một giấc mơ đẹp, một mặt ngươi đắm chìm hưởng thụ, nhưng mặt khác ngươi lại cảm thấy lo lắng, muốn không ngừng xác nhận với người trong mơ: “Ngươi có phải là giấc mơ không?”
Nếu cô ấy trả lời: "Đúng vậy."
Vậy ngươi liền có bao nhiêu khổ sở.
Nếu cô ấy lắc đầu phủ nhận, khiến ngươi tin tưởng, sau đó lúc các ngươi vui sướng nhất thì từ trong mơ tỉnh dậy lại có bao nhiêu khổ sở.
Cho nên, Tả Nhan đã hiểu sau khi tỉnh dậy từ những giấc mơ lặp đi lặp lại, giấc mơ cũng không tồi, trong mơ khoái hoạt như vậy, tin tưởng sau đó cảm thụ là được rồi.
Không quan tâm có thể tỉnh hay không, lại khi nào sẽ thức giấc.
Không bị vạch trần trầm mặc chính là người thông minh.
Du An Lý hơi híp mắt, siết chặt vòng vây rồi lại thả lỏng.
Lòng tham không đáy lại hôn nàng, cả sợi tóc cũng không thuông tha, quấn lấy, trói buộc, ngón tay vươn vào trong tóc nhẹ nhàng nắm chặt.
Dùng thời thời gian một bữa cơm đổi lại vài lần vui sướng hẳn là đáng giá, cho nên lúc này Du An Lý cũng dung túng nàng, chỉ cần đừng tham lam đến mức ăn xong trận này còn muốn ăn trận tiếp theo.
Ghế da phát ra tiếng "kẽo kẹt", Du An Lý vỗ nhẹ nàng, nhưng nàng càng cường hãn thêm, mạnh dạn tiến lên, muốn dùng một chút từ ngữ tăng thêm hứng thú.
Du An Lý ôm lấy vai nàng, rũ mắt xuống cảm thụ yết hầu rung động khi nàng nói.
"Tôi thích chị..."
Nàng giảo hoạt kéo dài âm cuối.
"... Loại thời điểm này nên phát ra thanh âm này a."