Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 39




“Một giấc này cậu ngủ bao lâu a?”

Gần đến giữa trưa, mặt trời bên ngoài rất ấm áp, cho người ta đã lâu không có yên tĩnh.

Du An Lý mặc áo khoác, cầm cốc nước ấm đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, chiếc tai nghe không dây chỉ nhét vào một bên.

Nghe âm thanh trong tai nghe, cô nghiêng người nhìn phương hướng của phòng ngủ, sau đó trả lời: "Ngủ từ 6 giờ sáng, từ đó tổng cộng được 4 tiếng."

Người trong phòng ngủ vẫn chưa dậy, thanh âm cũng rất nhẹ nhàng.

Tô Tuyết Nhã ở đầu dây bên kia nghe rất cao hứng.

“Cậu không uống thuốc anh trai tớ mang về sao?”

Du An Lý thành thật trả lời: “Không, có nhiều việc phải làm nên tôi không dùng nữa.”

“An Lý, đây là hiện tượng tốt a, không dựa vào thuốc đi vào giấc ngủ đối với cậu mà nói quả thực là giống như cuộc sống trước kia của cậu a."

Tô Tuyết Nhã vui đùa nói, có thể thấy được tâm tình của nàng thực sự rất tốt.

"Hơn nữa cậu chỉ mới gặp cô ấy một tuần, à không, chưa đến một tuần, mọi thứ đã tiến triển theo chiều hướng thuận lợi rồi."

Du An Lý nhấp một ngụm nước ấm trong cốc, làn sương trắng từ trong miệng thở ra kết thành hơi nước trên cửa sổ thủy tinh.

"Thuận lợi quá mức."

Cô nhàn nhạt đáp lại.

Tô Tuyết Nhã nhạy bén nhận ra cảm xúc của cô, là một bác sĩ có trình độ chuyên môn, đây là khả năng cơ bản nhất của nàng.

“Đừng hoài nghi, cậu đã thực hiện bước đầu tiên rồi.”

Tô Tuyết Nhã dùng thanh âm ôn hòa chậm rãi trấn an cô.

Nàng xoay nửa vòng trên ghế văn phòng, mở ngăn kéo bên cạnh, lấy ra một cuốn sách từ một dãy thư mục, nhanh chóng mở ra tìm được một trang.

“An Lý, nghe tớ nói, cậu có thể đặt bất cứ giả thuyết nào cũng đều có thể, nhưng cậu phải hiểu đó chỉ là giả thuyết của cậu thôi, mà chúng ta không bao giờ có thể suy tính chính xác kết luận chưa được xác minh.”

Tô Tuyết Nhã đổi tay cầm điện thoại, bấm bút, khoanh vài chỗ trên trang giấy.

"Loạt giả thuyết cậu thực hiện ở 18 tháng trước giờ đã được xác minh một phần. Đương nhiên, tớ biết cậu đều nhớ rõ, nhưng tớ vẫn phải nói với cậu."

Du An Lý dừng động tác đỡ tai nghe.

“Theo giả thuyết của cậu, có thể cô ấy đã có tình yêu mới, có thể cô ấy đã quên cậu, hoặc cô ấy không muốn đối mặt với cậu.”

Tô Tuyết Nhã xem thông tin, thấp giọng nói: “Mà hiện tại cậu đã xác minh kết luận, đã chứng minh giả thuyết của cậu là thiên về bi quan, thậm chí không chỉ trật một chút."

Du An Lý nhìn chính mình phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, không phủ nhận.

Tô Tuyết Nhã không khỏi thở dài.

“Tớ biết, để một người bi quan thay đổi bản thân sẽ có chút viển vông, nhưng tớ vẫn hy vọng cậu có thể tự tin vào chính mình hơn một chút.”

“Đôi khi tôi cảm thấy mình rất tự tin.”

Du An Lý cầm cốc nước, cuối cùng cũng mở miệng trả lời.

“Người không tự tin sẽ không đặt cược toàn bộ tài sản của họ vào một thị trường có xác suất không cao.”

Nghe thấy lời nói khó có được trêu chọc này, Tô Tuyết Nhã lặng lẽ mỉm cười.

Du An Lý ngừng một chút, khi lại mở miệng nói, ngữ khí của cô gần như thờ ơ như trước.

“Nhưng tôi cũng sẵn sàng táng gia bại sản, bởi vì tôi không có một chút nắm chắc."

Cô luôn biết rằng Tả Nhan vẫn chưa thay đổi số điện thoại.

Cho nên cách nhau nửa vòng trái đất, dựa vào manh mối này cô mới có thể tìm ra vị trí của nàng.

Nhưng ngoài vài trang thông tin đơn giản, hiện tại cô không biết gì về Tả Nhan.

Tại sao phải học trường đại học xa nhà nhất? Tại sao sau khi tốt nghiệp không trở về nhà mà ở lại bản địa làm trong công ty nhỏ?

Trong ký ức của cô, cô gái nhỏ được nuông chiều đến không chịu được một chút khổ cực kia, buổi sáng chen chúc trong tàu điện ngầm vào giờ cao điểm, mang biểu tình chết lặng nhìn điện thoại - giống như xung quanh nàng chỉ có tiền lương.

Tả Nhan như vậy, đối với Du An Lý xa lạ như một người chưa từng quen biết.

Cho nên, cô vốn dĩ không nắm chắc liền không khỏi tùy theo giảm dần, đến cuối cùng, "tỷ lệ cược" đã đạt đến một giá trị mới.

Dù đã chuẩn bị đầy đủ nhưng cô không thể không chút do dự “cá cược” như mình nghĩ.

Thanh âm của Tô Tuyết Nhã lại truyền vào tai nghe.

"Nếu đã phá hỏng đường lui của chính mình, không bằng lại lớn mật một chút, đi làm những chuyện cậu muốn làm. Làm cho chi phí chìm nổi của cậu có giá trị hơn một chút, không phải cũng rất tốt sao?"

"Chuyện tôi muốn làm?"

Đã rất lâu Du An Lý không nghe những lời này.

Giống như một cỗ máy sinh ra để làm việc, sau bao nhiêu năm thiêu đốt bản thân, từ lâu cô đã phân biệt được “muốn” và “cần” rất rõ ràng.

Nhưng vì "cần" quá nhiều nên không còn nơi nào cho "muốn".

Lần duy nhất đấu tranh cho "muốn" của mình, kết cục là một lần nữa khiến mình không còn gì, cho nên Du An Lý dần dần không còn nhìn vào những thứ đó nữa.

Dù sao cô cũng không thể chiếm được.

"Năm nay cậu đã chuẩn bị rất nhiều thứ, cho dù đó là công việc, nhà cửa hay cách cậu đối mặt với cô ấy, những cái chuẩn bị này đủ xác minh giả thuyết trước đó của cậu, nhưng mà..."

Tô Tuyết Nhã nói, ngừng tổ chức ngôn ngữ, muốn tìm thuật ngữ nhẹ nhàng hơn.

Du An Lý định thần lại, nói: "Cậu nói thẳng là được, hiện tại tôi không yếu đuối như vậy."

Tô Tuyết Nhã bất đắc dĩ cười cười, trả lời: "Nhưng hiện tại cậu đã xác minh những giả thuyết trước đó cũng không khách quan, mà là rất bi quan nên những chuẩn bị này đã mất đi phần lớn ý nghĩa."

"Cậu đã dùng hết tất cả tinh lực vào võ trang của chính mình rồi, An Lý, chuyện này không chỉ rất mệt mỏi mà còn không cho phép cậu chân chính nhìn thấy con người thật của cô ấy."

Cuối cùng nàng cũng nói.

Giấc ngủ trưa của Tả Nhan ngon đến nỗi ngủ đến hơn bốn giờ chiều.

Trước khi mở mắt, nàng vô thức tiến về phía trước, muốn dán thân thể vào người kia một chút.

Sau đó nàng cảm thấy có chút tịch mịch.

Tả Nhan đột nhiên tỉnh dậy, mở mắt ra, chạm vào giường, bên cạnh đã lạnh lẽo, rõ ràng đã rời đi từ lâu.

—— Sao mình lại phải dùng từ "rời đi"?

Tả Nhan lắc đầu ngồi dậy.

Khi nằm xuống nàng còn tưởng mình chỉ nhắm mắt một chút liền không có cởi quần áo, hiện tại xuống giường còn muốn bị cảm mạo.

Tả Nhan chỉ có thể mở tủ quần áo, thay quần áo rồi ra khỏi phòng ngủ.

Vừa mở cửa phòng ngủ, Tả Nhan liền nghe thấy tiếng gõ bàn phím ở phía bên kia ghế sofa.

Nàng cũng không có chút kinh ngạc.

Trái lại là Du An Lý buổi sáng ngủ nướng cùng ngủ trưa mới làm cho nàng kinh ngạc.

Tả Nhan tới trước quầy bar lấy một cốc nước nóng -- giống như ban đầu nàng nghĩ, chiếc cốc này cuối cùng đã trở thành cốc nước của riêng nàng.

Máy lấy nước lập tức tạo ra nước nóng trong vòng hai giây, nàng nhận xong nước, cầm cốc đến nguồn phát ra âm thanh bàn phím.

Mặt trời chưa lặn, ánh nắng vàng chiếu vào toàn bộ cửa kính, phủ lên mái tóc dài của nữ nhân kia.

Tả Nhan đứng tại chỗ, không cẩn thận nhìn thật lâu.

Cho đến khi người trên ghế lười biếng nhìn vào màn hình máy tính, bình tĩnh nói: “Lại muốn thấy sắc nảy lòng tham sao?"

Tả Nhan: "..."

Sao nữ nhân này càng ngày càng nói không lựa lời vậy.

Nàng bắt đầu hoài nghi Du An Lý kỳ thực là người có bệnh, nhân cách thực sự quá mức phân liệt.

Mặc dù trước đó Du An Lý cũng thể hiện mặt này, nhưng đều là tình huống rất hiếm hoi, chẳng hạn như khi cô vô tình kích hoạt "công tắc" của mình, hoặc là lúc cô câu ra "hứng thú" của mình.

Tả Nhan dùng chiến thuật nuốt một ngụm nước miếng, che đậy chột dạ, đi về phía cô.

“Buổi tối ăn gì?”

Nàng tự tin hỏi, giống như người nói “Mấy ngày nữa tôi sẽ dọn về” lúc trưa không phải là nàng.

“Em vẫn coi mình như trẻ con, còn muốn mỗi ngày tôi đều lo ăn uống cho em sao?”

Du An Lý nhìn chằm chằm màn hình máy tính không ngừng nói.

Nghe một chút, đây là tiếng người sao?

"Gần giữa trưa tôi đã nhìn ra, chỉ một bát bánh trôi mà muốn đuổi tôi đi rồi, hai ngày trước còn làm bữa sáng tình yêu cho tôi, chị trở mặt cũng quá nhanh đi?"

Tả Nhan không cam lòng mà lên án, mặc dù nàng không kế hoạch lì lợm la liếm xin cơm ăn, nhưng cách biệt lớn như vậy, trong lòng ai mà có thể không có trở ngại?

"Mới đến, tôi chỉ mời hàng xóm kiêm cấp dưới ăn vài bữa cơm mà thôi. Hóa ra đối với em là bữa sáng tình yêu a."

Du An Lý ngẩng đầu nói.

Ngọa tào.

Đúng là nữ nhân không biết xấu hổ.

Tả Nhan tức giận, hiện tại nàng không quan tâm có trả giá hay không, nàng vẫn muốn cho nữ nhân lật mặt còn nhanh hơn lật sách này một chút sắc mặt.

"Tôi đã thấy mời cấp dưới ăn cơm, mà đây là lần đầu tiên tôi thấy mời cấp dưới uống sữa a, hương vị không tồi, cảm ơn lãnh đạo."

Tiếng gõ bàn phím dừng lại.

Nhìn phản ứng của cô, Tả Nhan cảm thấy phi thường hả giận, quyết định tiếp tục cố gắng.

"Nga, đương nhiên miệng của thủ lĩnh cũng rất ngọt, ngay cả mặt trên..."

Nhìn vào đôi mắt không hề gợn sóng kia, những lời cuối cùng của Tả Nhan liền không có thanh âm.

Tín hiệu nguy hiểm bò lên trên lưng, nàng không chút suy nghĩ mà xoay người bắt đầu chạy.

Cổ tay bị nắm, trái tim Tả Nhan run lên, còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo qua, cả người đều ngã lên người Du An Lý.

Cốc nước trong tay nàng cũng đổ hết một phần, mặc dù không còn nóng nhưng lại văng trúng hai người, quần áo lập tức ướt đẫm.

“Đêm qua tôi đã suy ngẫm lại bản thân mình.”

Du An Lý dùng một tay nắm cổ tay nàng, dùng tay kia siết chặt eo nàng, hoàn toàn khống chế nàng.

Tả Nhan không thể động đậy, mắt thấy da thịt trên eo đã bị bắt lấy, nàng nhanh chóng nặn ra một nụ cười lấy lòng.

“Lãnh đạo, không phải, Du lão sư, tôi nói đùa thôi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”

Du An Lý siết chặt eo nàng, ấn nàng chặt chẽ vào người mình.

Cô cúi đầu, nhìn người con gái mình đang ôm trong lòng, nở nụ cười.

“Có phải khi còn trẻ tôi quá khách khí với em, cho nên mới khiến em cho rằng tôi là người có tính khí tốt không?”

Tả Nhan không dám lên tiếng, co rụt cổ lại giả vờ đáng thương.

Du An Lý bóp bóp tai nàng, ngón tay thon dài trượt từ chóp tai xuống dái tai, nhiệt độ cọ xát khiến đôi tai lạnh lẽo nhanh chóng tăng nhiệt độ, nhuộm thành màu đỏ thẫm.

Sau đó, ngón tay vẽ trên cổ nàng, gây ra một trận run rẩy.

"Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy em không nhớ rõ suối nước nóng lần đó, bằng không sẽ không thể lý giải chuyện này."

Du An Lý cúi người tới gần, nhìn người mặt đỏ tai hồng, nhẹ giọng nói: "Mà không sao, tôi có thể giúp em nhớ lại."