Khi cơn đau tê dại truyền từ môi đến dây thần kinh cảm giác, Tả Nhan mở to mắt.
Cả thân thể nàng ngã vào trên người Du An Lý, nhưng lực đạo ở sau đầu vẫn chiếm ưu thế, mềm mại nhưng không thể cự tuyệt.
Tả Nhan không biết như thế nào lại trở thành tình huống hiện tại.
Vừa rồi nàng chỉ muốn trả thù Du An Lý, muốn diễu võ dương oai làm cô đẹp mặt, nhưng trong nháy mắt, chính mình không thể động đậy, còn đập vỡ môi.
Môi...
Môi!
Tả Nhan đột nhiên ngẩng đầu lên, lập tức mở ra khoảng cách giữa hai người.
Du An Lý buông tay đang ấn tay nàng, vẫn ung dung nằm trên gối, nhìn nàng hoang mang hỗn loạn ngồi dậy.
"Chị, chị, chị..."
Mông Tả Nhan vội vàng lùi lại, vừa chỉ vừa "chị" nửa ngày vẫn không thốt ra một câu hoàn chỉnh.
Còn lui lại sẽ ngã ra khỏi giường.
Du An Lý thở dài, đứng dậy vươn cánh tay đỡ lấy nàng, để không làm nàng ngã chổng vó.
Tả Nhan nhanh chóng quay đầu liếc nhìn về phía sau, cũng hoảng sợ.
Nhưng mà, nàng còn chưa có thể thở phào nhẹ nhõm, bàn tay đang giữ nàng đã thu lại, Tả Nhan bị kéo trở lại trong ngực cô.
“Tiếp tục?”
Du An Lý cúi đầu, nhìn nàng hỏi.
Đại não của Tả Nhan lại bùng nổ.
"Tiếp tục tiếp tục cái gì!"
Hai tay nàng đột nhiên ôm lấy mình, thối lui khỏi người Du An Lý, lúc này mới nhớ tới tốt xấu gì cũng phải dựa về hướng đầu giường.
Dù An Lý co đôi chân dài, cũng ngồi dậy khỏi giường.
Mái tóc đen dài gợn sóng trượt theo chuyển động của cô, vài sợi tóc chui vào đường viền cổ của đồ ngủ.
Sau một phen lăn lộn như vậy, đồ ngủ trên người của hai người đã sớm loạn thành một mảnh.
Tả Nhan chưa kịp thu hồi tầm mắt, cầm lòng không đậu nuốt một ngụm nước bọt.
Du An Lý chống một tay ở đầu gối, chống cằm nhìn nàng.
Nhìn thấy ánh mắt loạn phiêu của nàng, Du An Lý bình tĩnh hỏi: “Không phải muốn trả thù sao?”
Tả Nhan ôm chặt cánh tay, không dám lên tiếng.
Người trước mặt ngồi thẳng dậy, thong thả duỗi thân thể đang bọc trong bộ đồ ngủ, lộ ra đường cong tuyệt mỹ dưới ánh trăng.
Cô lười nhác ngả người ra sau, nghiêng đầu sang một bên, tựa hồ đang mỉm cười.
“Tôi có một phương án tốt hơn.”
“Em muốn không?”
Tim Tả Nhan đập như trống, không chút suy nghĩ, nàng kéo chăn bông lên, quấn lấy kín mít.
Muốn...
Muốn chết.
Tưởng cô thanh tâm quả dục bảy năm, nơi nào lại làm ra tội ác như vậy?
Không được a, đồng chí Tả Nhan, ngươi phải bình tĩnh!
Đây là hoa ăn thịt người không nhả xương, là nữ yêu tinh trên đường đi Tây Thiên thỉnh kinh, cũng không thể theo con đường của cô a!
Tả Nhan giấu mình trong chăn bông, cũng không dám thở mạnh, mùa đông lại làm cho bản thân đổ một tầng mồ hôi.
Người trên giường kia không nói lời nào, chỉ dựa vào đầu giường, ánh mắt đặt ở trên người nàng.
Tả Nhan gần như bị ánh mắt đó làm bỏng.
Ngăn tủ đầu giường bị người kéo ra, sau động tác "sột soạt", trong không khí tỏa ra một hương thơm thoải mái.
Du An Lý lại nằm xuống giường, nói với nàng, "Ngủ ngon."
Tả Nhan đưa lưng về phía cô, cách khe hở của chăn nhìn thấy một chút ánh sáng ấm áp.
Giống như thật lâu thật lâu trước kia, khi hai người dựa sát vào nhau, bên đầu giường là một ngọn đèn.
Du An Lý trở mình nằm nghiêng, đưa lưng về phía người nằm dưới chăn bông.
Vừa nhắm mắt, chăn bông trên giường được vén lên, người bên cạnh đứng dậy kéo cô lại.
Du An Lý cũng không kháng cự.
Nhiệt độ nóng bỏng nào đó rơi trên môi cô.
Cô muốn cười, nhưng tiếng cười đã bị đối phương tức muốn hộc máu nuốt vào răng môi.
Mọi thứ đều thể hiện sốt ruột cùng khao khát.
Có lẽ một nửa trong số 80% sự thật đến từ nhiều yếu tố khác nhau, nhưng điều đó không quan trọng.
Du An Lý ngẩng đầu lên, thong dong tùy ý nàng.
Không có ý định thu hồi tiền lãi quá sớm.
Một giấc này Tả Nhan ngủ đến tràn đầy vui vẻ.
Mặc dù lúc nhắm mắt trời đã sáng, nhưng từ giấc ngủ sâu tỉnh lại không bao lâu thì tinh thần đều thoải mái.
Càng làm nàng hài lòng hơn chính là một giấc này nàng không có nằm mơ.
Chiếc giường ấm áp, Tả Nhan không khỏi duỗi thẳng tay chân cùng thắt lưng của mình, sau đó phát hiện tay phải rất tê, không thể nhấc lên được.
Nàng "Tsk" một tiếng, trở mình định chui đầu ra khỏi chăn, nhưng đột nhiên cơ thể lại dán lên một mảnh nhiệt độ.
Tả Nhan vô thức đưa tay lên nắm lấy.
Xúc cảm mới mẻ đã mở ra đại não của nàng, một số hình ảnh theo sau, dồn dập trong đại não vừa mới khởi động lại.
Thậm chí phía sau còn chuyện nghiêm trọng hơn.
Người đang bị nàng nắm trong tay giống như đã tỉnh lại, vươn đầu ra khỏi chăn, nheo mắt nhìn ánh sáng chiếu vào khe hở của tấm rèm, ngơ ngác nói: "Mấy giờ rồi?"
Cuối cùng Tả Nhan cũng có phản ứng, đột nhiên buông tay ra, lùi lại ngồi dậy.
Một phen rút lui này đã lấy đi chiếc chăn bông quấn quanh người kia.
Du An Lý bị lạnh đến nổi da gà, cơn buồn ngủ cũng đột nhiên biến mất.
Cô nhìn Tả Nhan, giơ tay kéo chăn lại.
Lần này đến lượt Tả Nhan lạnh mà run cầm cập.
Nàng giơ tay định giật chăn lại, nhưng Du An Lý giữ chặt, nói: “Buông ra, hoặc là nằm xuống.”
Tả Nhan theo phản xạ buông tay ra.
Nàng nghĩ.
Du An Lý sinh khí muốn rời giường.
Lúc này Tả Nhan không dám trêu chọc cô, không hé răng nằm xuống lần nữa.
Máy sưởi trên giường bị lăn lộn chạy mất, da thịt nàng bị lạnh đến lạnh lẽo mới đi qua dựa sát vào, liền nghe thấy Du An Lý "Tsk" một tiếng.
Tả Nhan có chút khẩn trương nhìn cô, bởi vì sợ làm cô tức giận.
Kết cục quá đẹp khiến nàng không muốn trải qua lần nữa.
Bầu không khí trộn lẫn đến mức rã rời.
Tả Nhan chỉ cảm thấy lạnh, liều mạng dựa sát vào Du An Lý, tiếp nhận nhiệt độ cơ thể mềm mại kia.
Du An Lý không đuổi nàng đi, Tả Nhan kề sát cô, ngáp một cái.
Mùa đông là thời điểm thích hợp ngủ nướng.
Tả Nhan ngửi thấy mùi cơ thể của Du An Lý, mơ mơ màng màng nhớ lại lần đầu tiên nàng làm cô tức giận.
Bởi vì quá mức bi thảm, sau này nàng cũng luôn theo bản năng giấu đi, miễn không để sau này không cẩn thận nhớ tới lại đau giống như liếm “vết loét miệng”.
Nếu nói thiếu niên lần đầu tiên nảy mầm xuân tâm luôn không thể thiếu những chuyện hoang đường, vậy thì giữa Tả Nhan và Du An Lý chính là một cây bút và một cuốn sổ nợ rối mù.
Đến cuối cùng, không ai có thể biết sai ở nơi nào.
Có lẽ trong phương trình cảm xúc, căn bản không có câu trả lời chính xác, đúng sai cũng vô nghĩa.
Trên thế giới này có người nào tốt hơn Du An Lý không?
Câu trả lời là có.
Nhất định sẽ có người thông minh hơn, ưu tú hơn, xinh đẹp hơn, thiện giải nhân ý hơn, ôn nhu săn sóc hơn.
Vậy trên thế giới này có người nào tốt hơn Tả Nhan không?
Tả Nhan cũng biết rất rõ câu trả lời này.
Thế thì tại sao hai người lại chọn lẫn nhau? Là bởi vì người khác đều kém sao?
Những người nghĩ như vậy, chắc hẳn chưa bao giờ yêu đương với người mình thích.
Trước mười tám tuổi, Tả Nhan còn là một thiếu niên chưa từng nói chuyện yêu đương.
Thậm chí còn không hiểu mình đang rơi vào chuyện phiền toái gì, chỉ muốn lập tức làm những chuyện mình thích.
Nhưng mà những chuyện nàng muốn làm đều liên quan đến Du An Lý.
Nàng muốn Du An Lý là người duy nhất bên cạnh mình, nàng muốn trong mắt Du An Lý chỉ có mình.
Nàng muốn có Du An Lý bầu bạn cùng quan tâm mọi lúc, ngay cả khi cô ra bài tập về nhà cho nàng làm, đó cũng là đặc quyền của nàng, không ai khác có thể cướp đi.
Nàng muốn rất nhiều, chỉ Du An Lý mới có thể cho nàng "rất nhiều".
Nhưng Tả Nhan có chút khổ sở phát hiện ra --- Du An Lý không hiểu tâm tư của nàng.
Thứ Hai tuần thứ hai của tháng 11, trường học nghênh đón chuyến đi chơi mùa thu mỗi năm một lần.
Loại hoạt động này thường là sân khấu của người hiếu động, rốt cuộc mùa đông không ai muốn đến chỗ nào chụp ảnh, cho nên mọi người đều không nhiệt tình với vấn đề này.
Nhưng các hoạt động năm nay giống như đã có thay đổi.
Các cán bộ trong lớp luôn thông báo, giờ nghỉ trưa còn chưa kết thúc, Lý Minh Minh từ văn phòng trở về còn chưa ngồi xuống đã nhỏ giọng nói với Tả Nhan: "Tả Nhan, cậu đoán xem tớ từ trong văn phòng vừa nghe thấy cái gì?"
Tả Nhan uể oải gục xuống bàn, vô lực hỏi: "Cái gì?"
Lý Minh Minh hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của nàng, bởi vì hắn cảm thấy sau khi nói xong, đồng chí này nhất định sẽ mãn huyết sống lại.
"Tớ nghe nói lão ban đang thảo luận với chủ nhiệm Trương về chuyến chơi thu của chúng ta, năm nay sắp xếp cho năm cuối cấp được tách ra khỏi các lớp khác, chúng ta cũng có hoạt động riêng. Cậu đoán xem là cái gì?"
"Cái gì?" Tả Nhan miễn cưỡng đáp lại hắn, mặc dù nàng không nghe vào.
Lý Minh Minh cúi người, lấy tay che miệng, nhỏ giọng đáp: “Đi du lịch nước ngoài.”
Khi tin tức chính xác truyền ra, cả năm cuối cấp đều sôi trào.
Đây là chuyện chưa từng có, tuy rằng trường học của bọn họ từ trước đến nay không thiếu tiền, nhưng trước giờ xử lý kiểu này cũng chỉ nghe nói trường ngoại ngữ bên cạnh từng có, không đến lượt trường công như bọn họ.
Sau đó, lớp trưởng có nhiều mối quan hệ nhất đã hỏi một chút "tin tức nội bộ".
"... Cái này chính là học trưởng tài trợ, nói là tặng quỹ cho trường cũ, nhưng kỳ thực cũng có ý nghĩa chiêu mộ nhân tài. Rốt cuộc người đoạt giải vàng năm nay không phải là người của trường chúng ta, chính là từ trường bên cạnh. Vậy chẳng phải khẳng định nước phù sa không chảy ruộng ngoài sao?"
Một đám người hiểu người không, nhưng có một điểm rất rõ ràng, đó chính là bọn họ thực sự có thể đi du lịch nước ngoài, thị thực sẽ được thống nhất xử lý. Con đường chính quy cùng các quan hệ nhân mạch được gọi là tốc độ nhanh.
Tuy nói là nước ngoài, nhưng thật ra là ở Châu Á, hơn nữa đây là mang danh gặp gỡ giao lưu, chơi bời cũng chẳng được bao lâu.
Nhưng đã đủ hấp dẫn người.
Hạn chế nhỏ duy nhất là mọi người phải trả tiền nhiều hơn những năm trước.
Chuyện này không phải là gánh nặng cho tất cả mọi người.
Lý Minh Minh đi theo lớp trưởng thống kê cả buổi chiều, hắn đã xác định người trong lớp tham gia không đến một phần hai.
Tình trạng này là bình thường, hầu hết các trường công đều là những gia đình bình thường, chỉ có số ít nguyện ý chi nhiều tiền như vậy huống chi là những gia đình đặc biệt nghèo, bọn họ luôn tránh xa mọi hoạt động tập thể tốn kém tiền bạc.
Khi Lý Minh Minh trở lại chỗ ngồi, hắn vẫn thở dài: “Không biết sự kiện này có phải là chuyện tốt hay không.”
Hắn biết mọi người đều muốn đi, nhưng nếu một số người không thể đi, vậy thì sẽ xuất hiện những người có thể đi là quá mức may mắn.
“Đúng rồi, tớ đã kiểm tra tên của cậu. Cậu hẳn là không thành vấn đề đi?” Lý Minh Minh quay đầu lại hỏi.
Tả Nhan sững sờ, không nghe thấy hắn nói gì, chỉ gật đầu.
Nhìn thấy nàng mấy ngày nay đã như vậy, Lý Minh Minh không khỏi thở dài nói nhỏ: "Đừng trưng mặt tang như vậy, hôm nay đến Osaka vừa vặn là sinh nhật của cậu phải không? Chúng ta giúp cậu tổ chức sinh nhật náo nhiệt nhất, thế nào?"
Nghe thấy hai chữ kia, Tả Nhan mới hồi phục lại tinh thần: "Cái gì Osaka?"
"Chơi thu a, đi Osaka hai ngày. Không phải sinh nhật cậu là ngày 11 sao?"
Hắn thì thầm nói nửa câu sau "Singles Day" gì đó Tả Nhan cũng không nghe, nàng vô thức muốn nói mình không đi, bảo hắn hủy bỏ phiếu đăng ký. Nhưng mà lời nói tới bên miệng lại chậm chạp nói không nên lời.
Không đi lại có thể thế nào?
Ở nhà không có ai tổ chức sinh nhật cho nàng.
Sau giờ học ngày thứ Sáu, Tả Nhan cũng không thể nói được câu đó.
Nàng lắng nghe Lý Minh Minh nhiệt tình lên kế hoạch sắp xếp cho chuyến đi chơi thu này, không thể đồng cảm với cảm xúc của hắn.
Cũng giống như người khác sẽ không hiểu tâm tình hiện tại của nàng.
Tả Nhan bắt xe buýt của trường về nhà, sau khi bước vào cửa thấy phòng khách trống rỗng cũng không ngạc nhiên.
Mấy ngày qua, Du An Lý đi sớm về muộn, hầu như không được nhìn thấy mặt cô, không biết là bận hay là cố ý không muốn nhìn thấy nàng.
Tả Nhan không muốn thừa nhận, chỉ có thể chấp nhận sự thật nàng đã làm sai một lần nữa.
—— Nàng đã hoàn toàn đắc tội Du An Lý bằng cách trả lại hóa đơn điện thoại cho cô.
Lúc đầu Tả Nhan cảm thấy rất vui sướng.
Nàng đã biết rất rõ chuyện này sẽ khiến Du An Lý khó chịu, thậm chí khó chịu nên nàng cảm thấy rất vui.
Chính mình đã vì Du An Lý mà khó chịu nhiều lần, không trả lại cũng thật quá không công bằng.
Trong dự đoán của Tả Nhan, Du An Lý sẽ bởi vì nàng làm chuyện này mà biết được cảm giác "mất mát", sau đó cô sẽ ngoan ngoãn nhận sai, vãn hồi chính mình.
Nhưng dự đoán của nàng, hiện tại tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra.
Tả Nhan lại phiền muộn, lại là ủy khuất cùng khổ sở.
Mấy ngày nay, nàng cũng muốn gặp Du An Lý nói rõ là không phải nàng cố ý làm như vậy. Nhưng Du An Lý bắt đầu đi sớm về muộn, không cho nàng một chút cơ hội.
Lần nào Tả Nhan cũng lấy hết dũng khí, nhưng sau khi nhìn thấy căn nhà tối tăm liền lập tức biến mất.
Giống như hôm nay.
Tả Nhan tự mình làm cơm, ăn xong liền lên lầu làm bài tập, mãi đến hơn chín giờ mới nghe thấy dưới lầu có tiếng mở cửa.
Nàng lập tức vứt cây bút trên tay, đứng dậy đi xuống nhà.
Nàng thật sự không thể chịu nổi loại trạng thái khó chịu này nữa, hôm nay dù thế nào cũng phải nói rõ ràng, cho dù Du An Lý có mắng nàng thì vẫn tốt hơn là không để ý tới nàng, làm nàng khổ sở.
Khi Tả Nhan mở tung cửa phòng ngủ đi ra ngoài, điện thoại sạc ở đầu giường vang lên.
Nàng dậm chân tại chỗ, phải chạy trở lại nghe điện thoại trước.
Là Lý Minh Minh gọi tới, hắn và lớp trưởng là người chịu trách nhiệm thông báo tin tức, Tả Nhan không online đọc tin tức nên hắn chỉ có thể gọi điện.
Du An Lý thay giày, dọn dẹp căn bếp sạch sẽ rồi đi thẳng lên cầu thang.
Cô ở bên ngoài một ngày, lúc lên lầu hai chân cũng vô lực, chỉ có thể chậm rãi nắm tay vịn đi lên.
Càng đến gần tầng hai, giọng nói đứt quãng càng rõ ràng.
"... Tớ biết thời tiết bên kia cũng tương tự như ở đây, nhưng cũng không cần mang nhiều quần áo như vậy chứ? Vali rất nặng."
Bước chân Du An Lý dừng lại trên hành lang.
Bên trong cánh cửa đang mở, thanh âm của cô gái nhỏ trở nên mất kiên nhẫn: "Lý Minh Minh, cậu thật đúng là hảo mama, tớ không mang băng vệ sinh cậu cũng quản, cậu là mẹ tớ a?"
Du An Lý xoa xoa thái dương, giảm bớt cơn chóng mặt cùng mệt mỏi do ánh đèn chiếu tới, nhẹ nhàng dựa vào tường.
Tả Nhan nghe người đối diện lắp bắp giải thích, càng giải thích càng hỗn loạn, đơn giản ngắt lời hắn: "Tớ hiểu rồi, cậu không có ý khác, là tớ chuyện bé xé to, được chưa? Còn cái gì thì nói nhanh đi, tớ muốn đi tắm."
Lý Minh Minh từ bỏ, chỉ nói: "Cậu đừng quên thời gian tập họp, sáng chủ nhật chúng ta sẽ đi, không phải thời gian thứ hai đến trường."
"Biết rồi, cậu đã nói ba lần rồi, sáng chủ nhật tớ gọi cho cậu được chưa?”
Tả Nhan vội vàng cúp máy, ngữ khí càng ngày càng mất kiên nhẫn.
Sau khi Lý Minh Minh xác nhận nàng đã thực sự rõ ràng, hắn liền cúp điện thoại, miễn cho nàng bắt đầu chạy loạn.
Cuối cùng Tả Nhan cũng nhẹ thở ra, để điện thoại lại rồi chạy ra khỏi phòng ngủ.
Người dựa vào tường đứng thẳng người đi thẳng về phòng ngủ của mình.
Tả Nhan không nghe thấy tiếng cô đi lên lầu, đột nhiên thấy cô đứng ngoài của liền bị dọa nhảy dựng lên, đến khi cô đi vào cửa mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.
"Du An..."
Cánh cửa trước mặt nàng đóng lại "Sầm" một tiếng.
Thiếu chút nữa đã đụng trúng mặt Tả Nhan, nàng sững sờ hồi lâu vẫn chưa định thần lại.
Nàng ở ngoài cửa một lúc, nhưng cuối cùng cũng thu hết dũng khí, vươn tay gõ cửa.
Một tiếng, hai tiếng.
Ba tiếng, bốn tiếng.
Người bên trong không đáp lại.
Tả Nhan hít hít mũi, trở lại phòng ngủ, cầm quần áo đi thẳng vào phòng tắm.
Sau khi xả nước vòi hoa sen, nàng lặng lẽ khóc cùng với tiếng nước bắn tung tóe.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Tả Nhan ngủ đến trưa mới dậy.
Sau khi không còn ai quản thúc nàng, nàng lại có quyền tự do làm việc nghỉ ngơi, nhưng nàng lại không có chút vui vẻ.
Hai mắt sưng đỏ, Tả Nhan từ trên giường ngồi dậy một lúc rồi ngã lăn ra nằm.
Dù sao nàng cũng không cần dậy làm bữa sáng hay làm bài tập, có thể ở trên giường thật lâu.
Căn nhà yên tĩnh đến đáng sợ, Tả Nhan nằm dài trên giường trằn trọc cho đến tối, cuối cùng mới cảm thấy có cái gì không đúng.
Nàng đột nhiên đứng dậy, ra khỏi giường, đi dép lê chạy ra khỏi phòng ngủ.
Cánh cửa đối diện không khép, Tả Nhan do dự, sau đó mở cửa nhìn vào.
Phòng ngủ sạch sẽ ngăn nắp, trên giường không còn dấu vết người ngủ qua, Tả Nhan nhìn vào bàn máy tính, tập tài liệu tích tụ ở đó đã biến mất, chỉ còn lại một chiếc bàn trơ trọi.
Nàng chợt hoảng hốt không chút suy nghĩ mở tủ của Du An Lý ra, số quần áo trong đó đã biến mất.
Tả Nhan nhìn quanh phòng, cuối cùng cũng hiểu ra.
—— Du An Lý đi rồi.
7 giờ sáng chủ nhật, Lý Minh Minh đứng ở ngoài sân bay, nhìn bầu trời u ám, trong lòng không khỏi lo lắng.
May mà lo lắng của hắn lần này đã không thành hiện thực, người duy nhất chưa đến đã vội vàng bước ra khỏi taxi, cầm vali chạy về phía hắn.
Lý Minh Minh vội vàng vẫy tay gọi tên nàng.
Cô gái đội mũ len chạy tới bảo hắn im lặng, vẻ mặt đầy ngượng ngùng vì bị những người xung quanh chú ý.
Lý Minh Minh cười nói: "Nhanh lên, đã đến giờ tập hợp rồi."
Hắn cầm vali của Tả Nhan, đi vào sân bay trước.
Tả Nhan định nói không cần, thấy vậy cũng chỉ có thể nhanh chóng đi theo hắn.
Mỗi lớp không có nhiều người tham gia, nhưng nghe nói mấy hạt giống tốt đoạt giải vàng cuộc thi không cần đóng tiền, lại được trực tiếp bao hết mọi chi phí, đó là điều hiển nhiên.
Người hướng dẫn yêu cầu người trong mỗi lớp tập hợp lại, sau khi đếm số lượng người, họ bắt đầu xếp hàng lần lượt làm thủ tục kiểm tra an ninh.
Tả Nhan xách vali, thất thần đi theo đội.
Nàng lấy điện thoại ra xem vài lần nhưng thật sự không đủ dũng khí đối mặt với câu trả lời.
Thế là nàng thức trắng đêm, thu dọn vali, sáng mai ra khỏi nhà như chạy trốn rồi bắt taxi ra sân bay.
Khí tức của Du An Lý vẫn còn ở khắp mọi nơi trong nhà, trên ghế sofa, trong bếp và trong phòng tắm, nhưng người đã rời đi.
Tả Nhan ngẩng đầu lên, buộc bản thân không nghĩ nữa.
Loại người đáng ghét này, đi rồi thì đi luôn đi, về sau mắt không thấy tâm không phiền nữa.
Bất kỳ hoạt động nhóm nào cũng ồn ào khó chịu.
Tả Nhan chưa từng trải qua một chuyến du lịch nước ngoài ồn ào như vậy. Một số người lần đầu tiên ra nước ngoài, thậm chí đi máy bay thì y như bị hành cho tơi tả, nàng chỉ có thể lấy khăn bịt mắt và nút tai ra để đeo vào, co người lại trong góc bắt đầu nghỉ ngơi.
Nhưng trải nghiệm hạng phổ thông thực sự tồi tệ.
Giấc ngủ này khiến thái dương của Tả Nhan đập thình thịch, lúc xuống máy bay vẫn không thoải mái.
Dòng người ở sân bay quốc tế Osaka rất đông, trước khi xuống máy bay, các giáo viên đã sẵn sàng nghênh đón, nhiều lần cảnh cáo học sinh chấp hành kỷ luật, báo trước vào nhà vệ sinh.
Tả Nhan nghe đến có chút đau đầu, chủ nhật nằm liệt ở nhà là tốt rồi, lại ra ngoài tham gia loại hoạt động tra tấn người như vậy.
Ngay cả bản thân nàng cũng muốn để cho thời gian quay ngược lại, trước khi đi ra ngoài, nàng thà chi tiền vô ích còn hơn ra mặt chịu tội.
Sau vài lần lăn lộn, trên đường trải qua một phen không tìm thấy ai, không tìm thấy người phụ trách đón máy bay, kiểm kê nhân số, các bước tập hợp lên xe, cuối cùng Tả Nhan cũng có thời gian thở.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng đến Osaka, trên đường không có gì để nhìn, nhưng các đồng học trong xe ồn ào quá mức, tiếng xôn xao khiến nàng không thể ngủ được, cho nên nàng chỉ có thể nhìn Lý Minh Minh cùng những người khác dùng máy ảnh chụp ảnh.
Lý Minh Minh có một chiếc máy ảnh rất chuyên nghiệp, Tả Nhan có thể nói khá đắt mà không biết giá cả, cho nên nàng nghĩ Lý Minh Minh đang khoe của. Ai biết khi nhìn vào những bức ảnh hắn chụp, thật đúng là rất giống như của.
"Không phải anh trai tớ đã chạy gần hết thế giới sao? Anh ấy cũng thích làm nhiếp ảnh, thường chụp ảnh những gì nhìn thấy bên ngoài, để làm bưu thiếp hay gì đó. Sau này tới cũnh muốn đi du lịch vòng quanh thế giới như anh ấy."
Hắn vừa nói xong, "Hoa khôi" Ngô Duyệt Lâm bên cạnh liền vỗ tay, nói, "Hiện tại đã tới điểm dừng đầu tiên rồi, Lý đại nhiếp ảnh, cậu bắt đầu màn trình diễn đi."
Một nhóm người cười rầm rộ, Tả Nhan chỉ nghĩ bọn họ thật ồn ào.
Loại cáu kỉnh này lên đến đỉnh điểm sau khi đến khách sạn.
—— Bởi vì nàng sững sờ nhìn thấy một người giống như Du An Lý, đi theo một nam nhân vào khách sạn.
Nàng chưa kịp nhìn rõ hơn, Lý Minh Minh đã gọi nàng: “Tả Nhan, đến chụp ảnh a!”
“Đã nói bên ngoài đừng gọi tớ lớn tiếng như vậy."
Tả Nhan không kiên nhẫn trừng hắn một cái, nhưng vẫn đi qua chụp ảnh cùng đám người.
Thật ngu ngốc.
Nàng nghĩ, nhếch mép giả cười trước ống kính.
“Làm sao vậy?”
Lý Tiêu quay đầu liếc mắt nhìn người phía sau.
Du An Lý thu hồi tầm mắt từ đám học sinh ngoài cổng, thản nhiên trả lời: “Không có gì, hình như là tôi nhìn thấy em trai anh.”
Lý Tiêu cười cười, vừa đưa thẻ phòng cho cô vừa nói: “Trường học của nó tổ chức chơi thu cũng đến đây, vốn dĩ nghĩ cùng nó đi chung một đường, nhưng hôm qua tôi cần phải đi Tokyo trước, cho nên không có cách nào."
"Nhưng mà em." Hắn nói, có chút tò mò hỏi: "Không phải trước đó em nói không có thời gian sao? Sao đột nhiên lại có thời gian đi cùng tôi?"
Du An Lý cầm thẻ phòng, cầm vali lên, bình tĩnh trả lời:
"Chuẩn bị lâu như vậy mới có được cơ hội này, không cần cũng thật lãng phí.”