Lảng Tránh Ái Muội - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 20




Tả Nhan im lặng cho đến khi xe dừng lại.

Dọc đường Du An Lý tiếp vài cuộc gọi, cũng không thèm nói chuyện cùng nàng, Tả Nhan thành thật thu mình ở trên ghế, nỗ lực giảm bớt cảm giác tồn tại.

Cũng may sau một thời gian dài, nàng dần dần bị nội dung cuộc gọi từ người bên cạnh thu hút lực chú ý, cũng nhất thời quên chuyện vừa xảy ra.

Du An Lý đang đeo tai nghe Bluetooth, nắm vô lăng lái xe về phía trước trong khi nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.

Lúc nói chuyện điện thoại cô cũng không nói quá nhiều, đa số thời điểm cô chỉ trả lời "có" hoặc "không", ngữ khí rất công thức hóa.

Tả Nhan nghĩ, người ở đầu dây bên kia có thể là bằng hữu nào đó của cô.

Mặc dù lúc Du An Lý ở chung với mọi người đều không có quá nhiều cảm xúc, nhưng Tả Nhan có thể phân biệt được cô đối đãi bất đồng với người nào.

Nói ra có thể bị cười nhạo là "tự luyến", bởi vì nàng đã thử nghiệm phương pháp này từ trên người của chính mình.

——Du An Lý đối đãi với nàng không giống với bất kỳ ai khác.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, xe dừng bên ngoài một nhà hàng.

Tả Nhan chưa từng đến con phố này, nhưng nàng biết đây chính là khu kinh doanh tiêu phí hạng nhẹ nổi danh trong nội thành, hiện giờ đã trở thành “thánh địa” của những người nổi tiếng trên mạng.

Ý niệm mà nàng vừa phủ nhận lại xuất hiện.

——Nếu người này đến đây ăn cơm không phải vì tán gái, nàng liền đem đầu mình đặt xuống đất đá chơi.

Tả Nhan đang nói thầm, người bên cạnh nàng đã xuống xe trước một bước, nàng đành phải nhanh chóng tháo dây an toàn, cầm túi xách và điện thoại nhảy ra khỏi xe.

Đáy xe việt dã hơi cao, cũng may là nàng mặc quần, nếu không tư thế trèo lên trèo xuống cũng quá ảnh hưởng đến mặt phố.

Tả Nhan đóng cửa lại, lắc lắc đầu óc rối tung, đưa tay lên lén lút vuốt ngọn tóc cùng phần tóc mái.

Nàng cũng muốn thừa dịp người đi trước không chú ý liền lấy gương ra nhìn mặt mình, để chút nữa đi vào không bị người khác chặn đường.

Thân ảnh cao gầy trong áo khoác quân phục màu xanh dừng lại, Tả Nhan đi theo bước chân của cô, chưa kịp hỏi cô làm sao thì đã nghe thấy một đạo thanh âm vang lên từ phía trước.

“An Lý, bên này.”

Giọng nói của nữ nhân mềm mại uyển chuyển như băng ghi âm của Ngô Nông, Tả Nhan không nhịn được liền nhìn qua.

Người đi về phía hai người mặc một chiếc váy cashmere màu vàng cam, chân dài trắng nõn, mái tóc đen dài buộc thành đuôi ngựa, để lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ.

Tả Nhan âm thần nói "Hảo gia hỏa".

Đại mỹ nữ này từ đâu ra, nếu chính mình gặp nàng ấy trên đường, tuyệt đối sẽ xem trọng nhìn lại vài lần.

Chỉ nghĩ đến đây, nàng đã thấy đại mỹ nữ vượt qua người Du An Lý, lập tức đi tới trước mặt nàng.

“Em là Tả Nhan?”

Nàng nói, đưa tay ra tự giới thiệu: “Tôi tên là Tô Tuyết Nhã.”

Tả Nhan sững sờ, vô thức ngẩng đầu lên nhìn Du An Lý trước mặt.

Nàng vươn tay nắm tay đối phương, chỉ nói: “Xin chào, Tô tiểu thư.”

Tô Tuyết Nhã tựa hồ không nhìn ra nàng câu nệ, cười nói, “Cứ gọi tôi là Tuyết Nhã hoặc Nhã Nhã thì tốt rồi, tuy em không quen biết tôi, nhưng tôi thường nghe An Lý nhắc đến em."

Du An Lý đứng phía trước đột nhiên nói: "Đã đến giờ hẹn rồi, chúng ta vào trước lại nói." 

Tô Tuyết Nhã buông tay ra, xoay người đi tới chỗ cô, đáp: "Được a, nhưng trước tiên nói đã, bữa cơm này tôi mời."

"Đều được."

Du An Lý trả lời ngắn gọn.

Tả Nhan nhìn theo bọn họ, giơ tay gãi gãi đầu.

Thật đúng là tới tán gái a.

Ngọa tào, Du An Lý, thực sự chị có.

Du An Lý dừng chân, nghiêng đầu nhìn qua, hỏi, "Bụng em không thoải mái sao?" 

Tả Nhan lấy lại tinh thần, nhìn cô một lúc mới phản ứng lại cô đang nói chuyện với mình, vội vàng trả lời: "Không có."

Nàng trả lời quá nhanh, thoạt nhìn như đang cố tình.

Du An Lý nhìn nàng một lúc, Tả Nhan bị nhìn đến cảm thấy có chút chột dạ, đi về phía trước vài bước cho đến khi đến bên cạnh cô.

Cho nên, ba người lập tức đứng thành một hàng.

Tô Tuyết Nhã nhìn đồng hồ đeo tay, đi về phía cửa nhà hàng trước, cười nói: “Nhanh lên đi, nhà hàng này tới giờ giới hạn liền không thể ăn được.”

Du An Lý liếc nhìn Tả Nhan một cái, sau đó đi theo.

Tả Nhan không nhịn được xẹp miệng, đi vào cuối cùng.

May mà đây không phải là nhà hàng cao cấp yêu cầu khách phải mặc trang phục lịch sự, mặc dù lúc Tả Nhan nhìn thấy thực đơn đã duy trì thái độ hoài nghi điểm này.

Thực đơn cũng dùng chữ Nhật thuần túy, trông giống như thư pháp viết tay, mức giá ghi trên mặt sau của thực đơn ở vài trang khiến Tả Nhan hãi hùng khiếp vía.

Vừa rồi ai nói mời khách?

Vậy có nghĩa là nàng không cần phải tự trả tiền?

Trong lòng nàng còn đang đánh trống rút lui, liền nghe thấy người ngồi xéo mình hỏi: "Tả Nhan a, em muốn ăn gì? Mấy món tôi vừa đề cử đều rất ngon."

Tả Nhan hoàn toàn không chú ý những gì nàng vừa nói, lúc này có chút không biết trả lời thế nào.

Du An Lý ngồi đối diện nàng, đặt thực đơn xuống, nói với người phục vụ: "Tôi muốn phần cơm này, cơm chiên cùng súp miso. Cảm ơn."

Tả Nhan lập tức nói, "Tôi cũng giống chị ấy, cảm ơn." 

Sau khi người phục vụ rời đi, Tô Tuyết Nhã trêu chọc nói, "Hai người cũng không cần phải tiết kiệm tiền cho tôi như vậy chứ?"

Du An Lý lấy khăn nóng lau tay, thản nhiên trả lời: “Tôi chỉ không muốn ăn đồ sống.”

Tả Nhan đang dựng tai nghe, đột nhiên ngẩng đầu lên, “A? Vậy phần ăn này không có đồ sống sao?"

"Không có." Du An Lý nhìn nàng, ngữ khí bình đạm nói.

Tả Nhan không nói nên lời.

Đến nhà hàng đồ Nhật mà không ăn sống còn có ý nghĩa gì?

“Vậy bây giờ tôi đổi món khác được không?”

Tả Nhan ngửa cổ nhìn người phục vụ đã đi xa, nàng cảm thấy hối hận, sớm biết rõ ràng rồi mới gọi món, lãng phí một bữa ăn miễn phí rồi.

“Em cũng không thể ăn đồ sống.”

Ngữ khí của Du An Lý không thay đổi, nhưng Tả Nhan lại nghe thấy bốn chữ “Không được cự tuyệt”.

Nàng muốn dùng sự thật "không bao giờ ăn kiêng trong kỳ kinh nguyệt cũng không sao" để đấu tranh cho chính mình, nhưng khi lời nói vừa ra tới bên môi, nàng chợt nhìn thấy còn có người khác ở đây, đành phải nuốt lời trở về.

Nói lời xấu hổ như vậy trước mặt người lạ cũng thật xấu hổ.

Kết quả là bữa cơm này Tả Nhan ăn đến không có mùi vị.

Đương nhiên không phải là thịt bò Úc Châu M9 không ngon, thực tế thì đây là loại thịt bò ngon nhất mà hai năm qua nàng đã ăn.

Nhưng nàng lại im lặng ăn đồ ăn trước mặt, dư quang nhìn hai người ngồi đối diện trò chuyện rất vui vẻ, khiến nàng càng ăn càng thấy không có khẩu vị.

Mặc dù Du An Lý đại đa số thời điểm chỉ nghe không nói, Tả Nhan cũng nhìn ra được cô đối đãi với Tô Tuyết Nhã không giống với những người khác.

Loại khác biệt này rất tinh tế, trong tình huống bình thường không ai có thể nhìn thấy - có thể trông đợi một phàm nhân đọc hiểu được một con rô bốt sao? Không thể.

Tả Nhan đột nhiên cảm thấy làm phàm nhân cũng khá tốt.

Ít nhất ăn gì cũng thấy ngon.

Có lẽ Tô Tuyết Nhã rất bận công việc, ăn cơm được một nửa liền liên tiếp nhìn đồng hồ, Tả Nhan còn tưởng rằng nàng sẽ rời đi, nhưng không nghĩ tới ngồi đến khi ăn xong, ưu nhã thanh toán hóa đơn.

Tư thái đặc biệt mê người.

Tầm mắt của Tả Nhan dừng ở trên người nàng, không biết đã cảm khái bao nhiêu lần - Trời ạ, đến cùng là có bao nhiêu bất công mới nặn ra một mỹ nhân như vậy a? Khiến dưới chân người ta chìm vào trong bùn.

Khi ba người cùng đi ra khỏi nhà hàng cũng đã gần hai giờ.

Tô Tuyết Nhã không hề dừng lại, chào tạm biệt hai người.

Trước khi đi, nàng nói với Du An Lý: "Chuyện lúc trước cậu nhờ tôi đã hỏi qua, hẳn là tháng sau mới có thể gặp mặt, gần đây đối phương vẫn luôn ở Bắc Mỹ, không có trở về."

Du An Lý gật đầu, trả lời: “Cảm ơn cậu, tôi lại nợ cậu một ân tình rồi.”

Tô Tuyết Nhã chỉ cười, không nói gì, vẫy tay chào rồi rời đi.

Tả Nhan còn chưa kịp thu hồi tầm mắt, người bên cạnh đã xoay người nói: “Đẹp mắt đến vậy sao?”

“Chính là rất đẹp, nhan trị cùng dáng người này, trong nháy mắt hạ gục biết bao nhiêu minh tinh a.”

Tả Nhan nhìn bóng lưng kia dần đi xa, ngữ khí tràn đầy ngưỡng mộ.

Một tay đút túi áo gió, Du An Lý sải chân bước đến bãi đậu xe, khi đi ngang qua, cô giơ tay ấn nhẹ đầu nàng.

“Ăn xong bữa cơm miễn phí rồi, nên tới giờ làm việc.”

Tả Nhan vội vàng bảo vệ đầu tóc, nhanh chóng vuốt tóc lại.

Nghe những lời này, nàng liền "tsk" một tiếng.

Nói như chị là người trả tiền vậy a.

Người đi phía trước chuẩn bị băng qua đường, Tả Nhan phải vội vàng đuổi theo.

“Chị đi đâu vậy?”

“Buổi sáng em không xem lịch trình sao?"

Ôi trời, cái lịch trình chết tiệt này.

Tả Nhan trợn mắt, chạy chậm đi sau mông cô.