Kỳ thực Du An Lý ngã không nhẹ.
Mà nhìn cô tuyệt đối không phải là "Tuột huyết áp hay cảm mạo nhẹ."
Mặc dù cô nói không sao lại nhất quyết không đến bệnh viện, nhưng có một số việc không phải giả vờ liền có thể thành công.
Bất quá hai người có một số điểm tương đồng, đó chính là tính tình quật cường cùng lòng tự trọng cực cao.
Tả Nhan cũng không phải người thân hay bạn bè của cô, nàng không có tư cách nói bất cứ cái gì, cho nên nàng chỉ có thể tạm thời đóng vai trò là cây gậy hình người độc quyền của cô.
Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, Tả Nhan đưa tay lên lau mồ hôi trên mặt, vừa lấy tay quạt cho mát, vừa quay đầu nhìn bộ đồ ngủ trên kệ bên cạnh, hỏi: "Tôi mang quần áo vào cho chị sao?"
Một lúc sau, người bên trong trả lời.
Trước đây Tả Nhan chưa từng nhìn thấy Du An Lý mang bộ dạng dứt khoát như vậy, bỗng nhiên đáy lòng dâng lên loại cảm giác khó nói rõ.
Nàng tận lực bỏ qua những thứ lung tung này, đi tới cầm lấy đồ ngủ của cô, nhưng khi nhìn thấy nội y trắng tinh bên dưới, ngón tay của nàng liền lập tức thu hồi giống như bị bỏng.
Giây tiếp theo, Tả Nhan lại bị phản ứng của mình làm cho sửng sốt.
Rõ ràng chính nàng cũng không ít lần nhờ Du An Lý phơi nội y, hiện tại làm sao lại có phản ứng lớn như vậy?
"Làm sao vậy?"
Thanh âm của Du An Lý từ bên trong truyền đến, Tả Nhan mới vội vàng cầm lấy bộ nội y màu trắng, xoay người đi đến cửa kính mờ, do dự gõ cửa.
"Vậy tôi vào nhé?"
"Vào đi."
Khi nói lại lần nữa, thanh âm của Du An Lý đã khôi phục lại bình đạm thường ngày.
Tả Nhan càng lộ rõ vẻ mất tự nhiên.
Nàng lặng lẽ hít một hơi, ra vẻ trấn định mở cửa phòng tắm, khống chế tầm mắt cùng dư quang, đi tới bồn tắm.
Người ngồi nghiêng trên bồn tắm để chân trần, trên đôi chân dài trắng nõn cũng đã hiện rõ vết bầm tím.
"Quần áo của chị."
Tả Nhan nhìn chằm chằm dưới chân, đưa cho cô quần áo trên tay.
Sau khi người trước mặt nhận lấy, nàng gãi gãi tai, thấp giọng hỏi: "Chị có cần tôi giúp không?"
Du An Lý đang quấn khăn ngồi trên bồn tắm, nghe xong liền ngước lên nhìn nàng, trả lời: "Không cần, xoay người sang chỗ khác."
Tả Nhan "Ò" một tiếng, quay lưng về phía cô.
Ở phía sau truyền đến âm thanh sột soạt, lúc chỉ có thể nghe thấy mà không thể nhìn thấy, trí tưởng tượng của đại não sẽ càng trở nên mất khống chế.
Tả Nhan tận lực đè lại đầu óc của mình, không cho phép suy nghĩ miên man.
Nhân gia đều là nữ, không phải đều giống nhau sao? Trên người Du An Lý không thêm không thiếu, chột dạ như vậy làm gì?
Nàng tự mình thôi miên như vậy, khi tẩy não thành công mới bình tĩnh lại một chút.
"Được rồi."
Du An Lý mặc đồ ngủ vào nói.
Lúc này Tả Nhan mới xoay người lại, đang định giơ tay đỡ cô, nhưng đột nhiên nhớ ra cái gì, nói: "Chờ tôi một chút."
Nàng nói xong bước ra cửa, cầm dép bên ngoài đem vào, ngồi xổm trước mặt Du An Lý.
Nhiệt độ ngón tay chạm vào mắt cá chân, tránh nơi bị thương, nhẹ nhàng nắm.
Du An Lý ngẩn ra, nhìn người ngồi xổm trên mặt đất, không nói gì.
Tả Nhan giúp cô mang dép vào, sau đó đứng dậy vươn tay ôm cô.
Người ngồi trên bồn tắm dừng một chút, một lúc sau, cô đưa tay ôm cổ nàng, bị nàng thuận thế ôm ở sau eo.
Tả Nhan đỡ cô, nâng cô đứng lên một chút rồi từ từ đi ra khỏi phòng tắm.
Trong hành lang ngắn, hai người đi mấy phút, nhưng Tả Nhan cảm thấy còn lâu hơn mấy phút.
So với sự áp bách cùng trọng lượng của người này mang lại cho nàng, tựa hồ có một thứ cảm giác vô hình khác khiến nàng cảm thấy lúng túng cùng hoảng hốt.
Nhưng bản năng của nàng kháng cự không muốn biết đó là gì.
Sau khi cẩn thận đặt Du An Lý lên giường, Tả Nhan mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.
Nàng đứng dậy, nhìn vào căn phòng quá mức sạch sẽ, nhanh chóng tìm ra thủ phạm thực sự khiến Du An Lý bị cảm mạo.
"Đã tới tháng mười rồi, buổi tối chị còn ngủ với cái này sao?"
Tả Nhan nắm lấy chăn mỏng đã được gấp lại trên giường của cô, đây vẫn là bộ đồ giường của nàng. Lúc đó, nàng không có thời gian mua cái mới nên nàng tùy ý tìm một bộ cho cô dùng tạm.
Sau đó bận rộn liền quên mất chuyện này.
Tả Nhan nghĩ đến đây liền cảm thấy áy náy, khẩu khí vừa mới nói ra lập tức sụp đổ.
- -Mạnh Niên Hoa đã sớm nói qua, để nàng đặt mua một số vật dụng thiết yếu hàng ngày cho Du An Lý.
Du An Lý đưa tay lên che miệng ngáp dài thấp giọng nói: "Hai ngày nay không lạnh"
"Không lạnh, cũng chỉ bị lạnh đến mức cảm mạo mà thôi."
Tả Nhan nghe ra khẩu khí, không nhịn được liền trợn mắt nhìn cô một cái, nàng ngồi xổm xuống, nhìn những vết thương trên cơ thể cô.
Chiếc váy ngủ chỉ che đi vết bầm tím trên đầu gối, Tả Nhan không thể xốc lên xem, chỉ có thể nhìn vào mắt cá chân của cô.
Trên da thịt trắng nõn phản quang nổi lên một vùng đỏ tím, sưng tấy trông rất đáng sợ.
Tả Nhan không dám động vào cô, vội vàng nói: "Tôi xuống lầu tìm thuốc, hẳn là thuốc cảm pha nước cùng rượu thuốc đều có."
Đôi mắt Du An Lý rũ mắt xuống, nghe vậy chỉ lên tiếng.
Một âm tiết ngắn mang theo giọng mũi, mềm mại hơn bình thường rất nhiều.
Nghe thấy thanh âm này, Tả Nhan không khỏi ngẩng đầu lên nhìn cô.
Khép hờ khóe mắt thoạt nhìn như sắp chìm vào giấc ngủ.
Khuôn mặt tái nhợt sạch sẽ không thể che được mệt mỏi, không biết mỗi ngày đều bận rộn thế nào.
Chỉ nghĩ tới đây, Tả Nhan liền sửng sốt.
- -Du An Lý bận thế nào, không phải mình biết rất rõ ràng sao?
Sáng nào 7 giờ cô cũng làm đồ ăn sáng rồi lên lầu gọi mình rời giường, một hai lần không dậy được, gọi ít nhất ba lần.
Ăn xong, nàng đi học trước, cô phải thu dọn nhiều đồ đạc mới có thể ra ngoài, lái xe đi làm trong hiệu sách.
Ngay cả khi buổi chiều đi làm, cô phải mua đồ ăn cùng đón nàng tan học, sau đó về nhà nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh, dọn dẹp nhà bếp.
Buổi tối trước khi đi ngủ, vẫn còn một tiếng rưỡi dạy kèm bài tập về nhà - ban đầu đây là công việc của cô ở đây.
Cầm đồng lương của giáo viên bổ túc, cô đều làm hết công việc của dì quản gia.
Tả Nhan mím môi, im lặng đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Nàng đi xuống lầu, trước tiên ấn nút nước nóng của bình truyền nước, sau đó tìm hộp thuốc, cẩn thận lật hộp thuốc.
Trong nhà có rất nhiều loại thuốc dự trữ, chính là để ứng phó với phần lớn các trường hợp khẩn cấp.
Trước đây, khi Tả Nhan còn nhỏ, mời đến a di về nhà chăm sóc nàng, nhưng sau khi học sơ trung, Mạnh Niên Hoa cố ý yêu cầu nàng tập khả năng tự lập, mỗi lần a di tới đều chỉ lau dọn, không cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố mọi thứ.
Mỗi lần sinh bệnh, Tả Nhan đã có thể uống thuốc giải quyết, phải biết rằng khi nàng còn nhỏ, đều là mẹ nàng cho nàng uống thuốc, còn phải rót hai ba lần mới được.
Hiện tại mỗi lần uống thuốc, nàng đều phải giả vờ ai thán một câu: "Làm người lớn chính là bắt đầu chủ động uống thuốc".
Nhưng mà, mãi đến hôm nay, Tả Nhan mới nhận ra ở trước mặt Du An Lý, nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa chịu lớn.
Một tiểu quỷ chỉ biết gây phiền toái làm người ta chán ghét.
Sau khi pha thuốc cảm với nước ấm, Tả Nhan cầm ly nước cùng chai rượu thuốc trở lại tầng hai.
Trong phòng, Du An Lý đang dựa vào đầu giường, giống như đã ngủ.
Tả Nhan dừng ở cửa, tự hỏi có nên đánh thức cô hay không.
Bởi vì nhìn cô thực sự rất mệt mỏi.
Như nghe thấy động tĩnh, người ngồi trên giường chậm rãi mở mắt nhìn sang.
Tả Nhan tỉnh thần, bước nhanh đến, đưa cái ly cho cô.
"Uống thuốc rồi ngủ."
Du An Lý mở mắt ra, đôi mắt nâu đã mê man một nửa, nhưng nghe Tả Nhan nói cô vẫn phản ứng lại.
Cô nghiêng người tới, há miệng ngậm vành ly, uống từng ngụm thuốc.
Tả Nhan đang cầm ly nước, đứng tại chỗ nhìn cô, trái tim bỗng nhiên lỡ một nhịp.