Lăng Tổng, Xin Hãy Yêu Em

Chương 59: Ngoại Truyện: Lăng Kiên và Tiêu Dao (1)




Ba mẹ của Lăng Kiên quyết định sẽ ở lại chăm sóc Tiêu Dao đến ngày cô sinh nở.1

Lúc đầu Tiêu Dao không muốn về lại biệt thự của anh, nhưng nếu ở lại thì sẽ gây phiền phức cho Tần Tử Ninh. Tử Ninh đã giúp cô quá nhiều rồi, lần này cô phải mạnh mẽ để tự mình đối đầu với mọi việc, với lại theo cô thấy ba mẹ của anh không phải là người xấu.

Mẹ của Lăng Kiên đặc biệt rất thương Tiêu Dao vì tính tình hiền lành, với hoàn cảnh vô cùng khó khăn. Ông bà cũng đã đến nhà để thưa chuyện với ba mẹ của cô. Ông bà nhận hết phần sai về mình và muốn bù đắp cho cô, sẽ không để cô và đứa bé chịu thiệt thòi.

Ba mẹ của Tiêu Dao khi biết con gái của mình bị như vậy thì rất đau lòng và cũng rất tự trách. Là ông bà đã không lo cho cô được đầy đủ, để cô phải cực khổ kiếm tiền rồi xảy ra chuyện không mong muốn như vậy.

Trước tiên ba mẹ của Lăng Kiên mua cho ba mẹ của Tiêu Dao một căn nhà tiện nghi hơn và đưa cho Tiêu Dao một số tiền lớn để chữa trị bệnh tình cho bà Tiêu.

Lăng Kiên cũng không có ý kiến gì. Anh biết rõ Tiêu Dao không phải là người phụ nữ ham tiền nhưng vì hoàn cảnh bắt buộc cô phải nhận lấy số tiền của ông bà.

Nhưng cô đã dặn lòng, sau này có tiền nhất định cô sẽ trả lại cho ông bà.

Mối quan hệ của cô và anh cũng không có tiến triển gì, cứ bình lặng trôi qua. Ban ngày thì anh đi làm, tối về thì cô đã vào phòng ngủ. Chỉ có mỗi buổi sáng hay ngày chủ nhật thì cả hai có nói chuyện với nhau, nhưng được vài câu thì lại thôi.

Ba của Lăng Kiên đặc biệt rất thích Tiêu Dao. Ông rất mong con trai của mình sẽ biết trân trọng một người con gái tốt như cô.

Tuy không ép cả hai nhưng ông bà luôn tạo điều kiện cho cả hai tiếp xúc thân mật với nhau, vì ông bà nghĩ một nam một nữ sống chung với nhau lâu dần cũng sẽ có tình cảm, huống chi Tiêu Dao còn đang mang thai con của anh.

Tiêu Dao và bà Lăng từ trên lầu đi xuống, Lăng Kiên thì ngồi ở sofa chờ sẵn. Hôm nay là chủ nhật nên mẹ anh muốn đưa cô đi trung tâm thương mại đi dạo và mua sắm.

Bụng của Tiêu Dao cũng đã nhô lên vì đang mang thai ở tháng thứ 6. Mẹ của Lăng Kiên chăm sóc cô rất kỹ, nấu toàn những món bổ dưỡng cho cô và thai nhi.

" Chúng ta đi thôi "

Lăng Kiên gật đầu đi ra xe, Tiêu Dao và mẹ anh cũng bước theo sau.

Chiếc xe lái đến trung tâm thương mại. Lăng Kiên là người đầu tiên bước xuống rồi mở cửa xe cho cả hai. Mẹ anh bước ra trước rồi đến Tiêu Dao, vì sợ cô ngã nên anh đã khom người xuống đỡ cô ra xe. Mẹ anh mỉm cười hài lòng, còn Tiêu Dao thì đỏ mặt ngại ngùng.

Tiêu Dao khoác tay của mẹ anh đi vào trong. Lăng Kiên cũng bước theo sau như vệ sĩ bảo vệ hai người.

" Lăng nhị phu nhân, chào bà, lâu quá không gặp "

" Chào bà Phương. Đúng vậy, lâu quá không gặp "

Bà Phương và con gái của mình là Phương Khả hôm nay đi mua sắm, trùng hợp lại gặp cả ba ở đây.

" Bà về nước khi nào? Đây là....?"

Bà Phương và Phương Khả nãy giờ cứ nhìn chầm chầm vào người của Tiêu Dao. Chẳng lẽ đây là bạn gái của Lăng Kiên? Còn đang mang thai nữa chứ? Chẳng lẽ đây là thiếu phu nhân tương lai sao?

" Cũng hơn ba tháng rồi, về đây chăm cháu nội "

Mẹ anh mỉm cười, nhẹ nhàng xoa cái bụng bầu của Tiêu Dao.

Bà Phương và Phương Khả trợn mắt. Nói vậy là Lăng Kiên đã có vợ con rồi sao? Vậy tại sao không công bố cho mọi người biết, để Phương gia của bà nuôi hy vọng kết thông gia.1

Lăng Kiên chán ghét nhìn sang hướng khác, hướng mắt của anh lại nhìn ngay cửa hàng bán quần áo cho em bé, anh cong môi cười hạ tầm mắt xuống nhìn Tiêu Dao.

" Đi mua đồ cho con "1

" Nhưng mà..."

" Hai đứa cứ đi đi, mẹ đứng đây nói chuyện với Phương phu nhân "

Tiêu Dao gật đầu rồi cùng với Lăng Kiên đi vào trong cửa hàng bán quần áo cho em bé. Vì sợ cô vấp ngã nên tay anh đã đặt ngay eo cô, điều này làm cho Phương Khả rất không vui.1

Cả hai đi vào trong, Lăng Kiên nhìn những bộ quần áo cho trẻ con mà không nhịn được cười, lòng lân lân hạnh phúc và cũng rất mong ngày bé con chào đời.

" Không phải anh từng không thích con sao? Anh còn bắt tôi phải phá thai "

Tiêu Dao cười khẩy, những lời nói vô tình của Lăng Kiên lúc trước không bao giờ cô quên. Tuy bây giờ anh đã thay đổi nhưng những lời nói đó đã khắc sâu vào trong đầu của cô.

" Trong đời ai cũng mắc sai lầm, nhưng tôi biết sửa sai không phải rất tốt sao? "

Lăng Kiên không hề tức giận với lời nói của Tiêu Dao. Anh biết cô mang thai nên tính tình thay đổi, nếu là cô của trước đây sẽ không bao giờ dám nói chuyện với anh như thế.

Lăng Kiên và Tiêu Dao chọn từng món cho bảo bối trong bụng. Cô nhìn từng hành động của anh mà lòng có chút xao xuyến, có chút vui.

Hơn 30 phút sau, Lăng Kiên và Tiêu Dao đi ra. Trên tay anh là ba cái túi giấy, tất nhiên anh sẽ không cầm mà đưa cho vệ sĩ đang đứng bên ngoài. Anh đường đường là thiếu gia của Lăng gia mà, đâu thể nào mất mặt như vậy.

" Hai đứa mua xong rồi sao?"

Mẹ anh mỉm cười, bà đã đứng bên ngoài quan sát cả hai nãy giờ, bà không muốn phá hoại giây phút hạnh phúc đó.

" Dạ "

- ---------------

Đến tối, Tiêu Dao ngồi trên giường vuốt vuốt chiếc bụng bầu của mình mà mỉm cười. Ngày mai đã đến ngày hẹn khám thai rồi, cô sẽ biết được đứa bé trong bụng mình là trai hay gái.

*Cốc cốc cốc *

" Vào đi "

Lăng Kiên mở cửa đi vào, trên tay của anh đang cầm một ly sữa bầu cho Tiêu Dao.

" Uống đi rồi ngủ sớm, ngày mai tôi đưa em đi khám thai "

" Ngày mai anh không đi làm sao? "

Tiêu Dao nhận lấy ly sữa rồi từ từ uống.

" Khám thai vẫn quan trọng hơn, tôi không đi làm một hôm cũng không thể nghèo được "

Lăng Kiên vừa nói vừa đi lại chỗ trống bên cạnh của Tiêu Dao nằm xuống. Cô bất ngờ liền lên tiếng hỏi anh.

" Anh làm gì vậy? "

" Ngủ "

" Đây là giường của tôi, phòng của tôi "

" Đây là nhà của tôi. Yên tâm, tôi không làm gì em đâu. Là tôi thấy bụng của em cũng đã lớn rồi, ngủ một mình không ổn "1

" Không, tôi và anh không thể chung giường được "

Lăng Kiên không nói gì, nhắm mắt lại ngủ. Cô cũng đã mang thai ở tháng thứ sáu rồi, ngủ một mình anh không yên tâm. Con cũng đã có rồi, ngủ chung giường thì có làm sao.1

Tiêu Dao đặt lên sữa trên bàn, cô không muốn uống nữa cũng không muốn nằm chung giường với Lăng Kiên. Lý do là vì nó sẽ làm cho cô nhớ lại đêm kinh hoàng đó, đêm mà anh đã cuồng dã chiếm đoạt cô.

" Lăng Kiên, tôi sẽ không ngủ được nếu như anh ngủ ở đây "

" Tại sao? "

" Nó sẽ làm tôi nhớ đến đêm đó "

Nước mắt của Tiêu Dao tuôn trào xuống, dáng vẻ rất đáng thương.

Lăng Kiên ngồi dậy, ôm lấy bã vai của cô. Anh biết mình rất sai khi đêm đó đã uống say rồi cưỡng ép cô.

" Tôi xin lỗi "

" Anh đi ra khỏi phòng của tôi đi "

" Tôi ngủ ở sofa được chứ? "

Tiêu Dao đưa đôi mắt ngấn nước nhìn vào đôi mắt của Lăng Kiên. Ngủ ở sofa? Anh vì con hay vì cô mà chịu thiệt ngủ ở sofa?

Lăng Kiên đứng cầm theo chiếc gối đi lại sofa nằm xuống. Tiêu Dao ngây người nhìn anh, anh thật sự ngủ ở sofa sao?

" Anh tắt đèn đi "

" Ừm "

Tiêu Dao lau sạch nước mắt rồi nằm xuống giường. Nằm được một lúc lâu cô vẫn không thể nào ngủ được vì trong phòng có sự tồn tại của anh. Cô ngồi dậy nhìn Lăng Kiên đang nằm ngủ ở sofa, cô thở dài đi lại tủ lấy chăn đắp lên cho anh.1

" Chưa ngủ à? "

Mắt của Lăng Kiên đột ngột mở ra làm cho Tiêu Dao giật mình. Anh định hù chết cô à?

" Anh mau về phòng mình ngủ đi, ngủ ở sofa không quen còn rất đau lưng "1

" Không sao, không quen từ từ rồi quen, tôi sẽ ngủ ở đây đến khi nào em sinh và con tôi lớn. Lại giường ngủ đi, con của tôi buồn ngủ rồi đó "1

" Anh...anh lại giường nằm đi "

Tiêu Dao nói rồi ôm bụng bầu đi nhanh lại giường nằm xuống. Lăng Kiên cong môi cười, cầm chiếc gối đi lại giường.

Tiêu Dao lấy gối ôm đặt ở giữa cả hai, cô chỉ là không nỡ nhìn anh ngủ ở sofa, chứ cô không hề muốn đụng chạm gì đến anh.

Hôm sau Lăng Kiên đưa Tiêu Dao đi khám thai như một đôi vợ chồng hạnh phúc. Anh cảm thấy mình hối hận vẫn còn kịp lúc, nếu như lúc đó anh cứ kiên quyết ép cô phá thai thì chắc bây giờ anh rất ân hận, và dằn vặt cả đời.