Lăng Tổng, Xin Hãy Yêu Em

Chương 40: Anh Thật Đã Hết Yêu Em Rồi Sao ?




Lăng Lập Thành kéo tay của Hàn Vân Tranh ra khỏi quán bar. Anh muốn biết sau khi cả hai ly hôn chuyện gì đã xảy ra với cô, cuộc sống của cô như thế nào? Chẳng lẽ cô đã thay đổi trở nên phúng túng như những lời của Ngụy Mạch Khê nói.1

Hàn Vân Tranh cứ đờ người để cho Lăng Lập Thành kéo đi. Mỗi lần thấy anh là cô đau lòng, cô muốn ích kỹ giành lấy nhưng không thể vì anh đã hết yêu cô rồi. Anh bây giờ đã là của Tần Tử Ninh.1

Một tuần trước, khi nhìn thấy hình ảnh của anh và Tần Tử Ninh xuất hiện trên khắp mặt báo thì trái tim của cô như có hàng ngàn mũi dao đâm vào. Không một ai hiểu được, cũng không một ai chịu được nổi đau khổ của cô.

" Lập Thành "

" 3 năm qua em sống như thế nào?"

Lăng Lập Thành dừng bước chân lại, quay sang nhìn cô. Khuôn mặt của cô bây giờ đã đẫm nước mắt.

" Em sống rất tốt, em đã có tất cả mọi thứ em muốn trong sự nghiệp "

Hàn Vân Tranh không muốn, ngàn lần cô không muốn anh biết rằng cô đã dơ bẩn. Liệu khi biết rồi anh sẽ nghĩ gì? Nghĩ rằng cô bị cưỡng hiếp hay là nghĩ rằng cô tự nguyện trao thân.

Lăng Lập Thành không nói gì cứ nhìn chằm chằm vào mặt của Hàn Vân Tranh. Anh biết cô đã có tất cả trong sự nghiệp, chỗ đứng của cô bây giờ trong showbiz rất vững chắc, không phải ai muốn qua mặt cũng được.

" Vậy còn Ngụy Mạch Khê? "

" Em và anh ta có hợp tác trong một vài dự án. Lập Thành, anh đừng quan tâm em nữa, anh cứ mặc kệ em đi "1

Hàn Vân Tranh quay sang hướng khác bật khóc. Thà anh cứ lạnh lùng với cô, như vậy trái tim của cô sẽ dễ chịu hơn là anh quan tâm cô.

" Vân Tranh, em xứng đáng được hạnh phúc "

" Không, em không xứng đáng được hạnh phúc. Nếu như lúc trước em biết cách cân bằng giữa gia đình và sự nghiệp thì em đã không mất anh. Lập Thành, hôm ở phòng làm việc là do em và Lăng Kiên sắp xếp để cho Tử Ninh hiểu lầm. Em rất đáng ghét lắm phải không anh? "

Lăng Lập Thành biết rõ mọi chuyện điều do Hàn Vân Tranh và Lăng Kiên sắp xếp, nhưng anh cũng không thể bỏ mặt cô để cho Ngụy Mạch Khê ức hiếp. Nếu hôm nay không có anh thì liệu cô sẽ xảy ra chuyện gì.

Cái mà anh không ngờ đến đó chính là Hàn Vân Tranh đã thay đổi như một người khác. Năm đó cô rất hồn nhiên, ngây thơ, nhưng càng về sau thì cô càng thay đổi. Chắc là do môi trường làm việc trong showbiz, những áp lực đã làm cô đánh mất đi chính mình.

" Chuyện qua rồi thì cho qua đi, Tử Ninh không trách em đâu, cô ấy rất mau quên "

" Lập Thành, cho em gửi lời xin lỗi đến Tử Ninh. Em không muốn như vậy đâu, tất cả đều là do Lăng Kiên ép em "1

" Tại sao Lăng Kiên ép em? "

" Em...em...em không nói được, anh đừng hỏi em "

" Được, nếu sao này em gặp khó khăn thì cứ đến tìm tôi. Tôi sẽ giúp em với tư cách là một người bạn "

" Cảm ơn anh, Lập Thành "

Hàn Vân Tranh nói xong thì quay bước bỏ đi, nước mắt của cô lả chả rơi xuống. Lăng Lập Thành chay mày nhìn bóng lưng cô độc đó, anh thầm cầu mong có một người đàn ông tốt sẽ bảo vệ, chăm sóc cho cô.

Lăng Lập Thành định đi vào trong quán bar với Mộ Duật Hành thì bỗng dưng anh thấy Hàn Vân Tranh ngất xỉu, cả cơ thể nằm dài xuống đường. Anh nhanh chóng chạy lại xem cô như thế nào.1

" Vân Tranh, Vân Tranh "

Anh liên tục lay người cô nhưng cô vẫn không tỉnh. Do dạo này cô làm việc ngày đêm, không ăn không ngủ, lại chịu áp lực, đau buồn nhiều thứ nên cơ thể đã không chịu được.

Lăng Lập Thành thấy không ổn nên đã lấy điện thoại gọi cho tài xế của mình mau chóng lấy xe đưa Hàn Vân Tranh đến bệnh viện. Anh không biết phải thông báo với ai khi ba mẹ của cô đã ly hôn, ai cũng có cuộc sống riêng và họ đều ở nước ngoài. Chỉ có một mình cô là đơn độc sống ở đây mà thôi.

Lăng Lập Thành bế Hàn Vân Tranh vào xe rồi đi đến bệnh viện. Nhưng anh hoàn toàn không biết rằng mình sắp xảy ra chuyện lớn khi người qua đường đã chụp ảnh đăng lên mạng xã hội.

Hơn 10 giờ tối, Hàn Vân Tranh vẫn nằm im lìm trên giường bệnh truyền nước. Lăng Lập Thành ngồi đó nhìn vào thân hình gầy gò, ốm yếu, sắc mặt thì xanh xao của cô. Không biết cô đã chăm sóc cho bản thân của mình như thế nào mà đến nỗi suy nhược cơ thể.1

Lăng Lập Thành nhíu mày nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình. Đã 10 giờ 15 phút rồi, chắc Tử Ninh đã ngủ rồi, anh định gọi cho cô nói rằng anh sẽ về trễ nhưng lại sợ phá giấc ngủ của cô.1

Lăng Lập Thành đứng dậy đi lại cửa sổ nhìn ra bầu trời. Anh đã cho người điều tra về mối quan hệ giữa Ngụy Mạch Khê và Hàn Vân Tranh. Anh không hy vọng mọi chuyện như anh đã nghĩ.1

Hơn 20 phút sau đó Hàn Vân Tranh mới lờ mờ mở mắt, xung quanh căn phòng là màu trắng tinh, cô biết mình đang nằm ở trong bệnh viện.

Nhưng ai đã đưa cô vào đây? Là Lăng Lập Thành sao?

Hàn Vân Tranh ngồi dậy tìm kiếm Lăng Lập Thành, nhìn thấy tấm lưng to rộng của anh đang đứng ở cửa sổ mà cô mỉm cười nhẹ. Anh vẫn còn rất quan tâm cô.1

" Thành..."

Giọng nói nhẹ nhàng của Hàn Vân Tranh vang lên. Anh xoay lại nhìn cô.

" Tỉnh rồi à, sao này làm việc cũng phải nhớ chú ý đến sức khỏe "

" Dạ, cảm ơn anh "

" Được rồi, tôi về, Tử Ninh đang đợi tôi "

Lăng Lập Thành xoay người đi ra cửa, nhưng vừa đặt tay lên ổ khóa định mở cửa thì bị câu nói của Hàn Vân Tranh làm cho dừng lại.

" Thành, anh thật đã hết yêu em rồi sao?"

" Thành, có phải anh đính hôn với Tử Ninh chỉ vì muốn trả thù em thôi phải không? Vậy thì anh đã thành công rồi, em rất đau lòng, rất đau khổ "

Nước mắt của Hàn Vân Tranh lộp độp rơi xuống, nếu anh đã không còn yêu cô thì tại sao lại quan tâm đến cô nhiều như vậy chứ? Xem chừng anh chỉ muốn làm cô đau khổ, muốn cô hiểu được cảm giác của anh nên mới đính hôn với Tử Ninh.

Phải

Nhất định là như vậy.

" Vân Tranh, em đừng nghĩ nhiều đến như vậy. Tôi yêu Tử Ninh nên mới đính hôn với cô ấy, tôi chưa bao giờ lấy hôn nhân ra làm trò đùa "1

" Anh nói dối "1

" Tin hay không tùy em, tôi phải về với Tử Ninh rồi "

Lăng Lập Thành dứt khoát mở cửa bỏ đi. Tại sao Hàn Vân Tranh lại có suy nghĩ anh đính hôn với Tử Ninh là vì trả thù cô chứ?

Anh chưa bao giờ thù ghét cô cả, anh tôn trọng sự lựa chọn của cô. 3 năm qua anh không liên lạc, không quan tâm đến cô là vì anh muốn quên cô và anh đã làm được.

Anh biết rõ trong trái tim của anh bây giờ có ai. Anh muốn mỗi ngày được ở bên cạnh  Tần Tử Ninh, hôn vào đôi môi ngọt ngào đó. Xa cô một chút anh đã thấy nhớ, cô hờn giận một chút anh đã thấy buồn và đặc biệt anh muốn cùng cô sinh con.1

Cả hai sẽ có những thiên thần thật đáng yêu.