Lăng Tổng, Xin Hãy Yêu Em

Chương 19: Chiếm Đoạt




Tối hôm đó Lăng Lập Thành đưa Tần Tử Ninh đi ăn tối. Đều làm cô ngạc nhiên và thắc mắc đó chính là khi thấy nhà hàng trang trí rất nhiều hoa, bong bóng và nến. Nhưng hình như nhà hàng của anh kinh doanh không tốt khi cô chẳng thấy ai vào ăn cả.

" Thành à, sau nơi đây trang trí lạ vậy?"

" Như vậy không phải rất đẹp và lãng mạng sao? "

" Nhưng mà em thấy rất lạ nó... "

Lăng Lập Thành mỉm cười ôm eo của Tần Tử Ninh đi vào. Hazz bảo bối của anh cũng có những lúc rất ngốc nghếch, nhưng lại rất đáng yêu.

Cả hai đi lại bàn ăn mà Lăng Lập Thành đã chọn từ trước. Tần Tử Ninh nhăn mặt khi thấy anh cứ làm quá bảo người trang trí bàn ăn rất lãng mạn và lộng lẫy, như vậy không tốt đâu nhé, rất là hoang phí. Không phải chỉ ăn tối cho no bụng thôi sao? Có cần cầu kỳ vậy không?.

Lăng Lập Thành lấy trong áo vest ra một hộp nhỏ, trong đó có một chiếc nhẫn kim cương do anh đã chọn. Anh quỳ một chân xuống trước mặt của Tần Tử Ninh. Anh cảm thấy rất có lỗi với cô, khi đây không phải là lần đầu tiên anh làm vậy. Nhưng anh hứa sẽ bù đắp cho cô một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ.1

Tần Tử Ninh mở to đôi mắt ra nhìn Lăng Lập Thành, anh đang cầu hôn cô sao?

" Tử Ninh, anh biết là rất thiệt thòi cho em khi đây không phải là lần đầu tiên anh làm vậy. Nhưng Tử Ninh à, anh hứa sẽ hoàn thiện bản thân, làm một người đàn ông có trách nhiệm, anh sẽ thay đổi theo ý của em mong muốn. Anh xin lỗi vì khi trước đã làm em đau lòng, nhưng đó sẽ là lần cuối, sau này cuộc sống của chúng ta chỉ đầy tiếng cười và hạnh phúc. Anh biết chúng ta chỉ mới bắt đầu yêu nhau, nhưng chúng ta cùng nhau cố gắng vun đắp được không? Đồng ý làm vợ của anh được không, Tử Ninh? "1

Tần Tử Ninh nước mắt rơi lả chả rơi xuống, cô đang rất hạnh phúc với những lời nói ngọt ngào của Lăng Lập Thành. Cô liên tục gật đầu đồng ý, cả cuộc đời này cô lúc nào cũng nguyện ý bên cạnh anh, dù nghèo hay khổ cũng vậy.

Lăng Lập Thành mỉm cười đeo chiếc nhẫn kim ***** *** ngón áp út của Tần Tử Ninh. Anh yêu chiều hôn lên bàn tay của cô.

" Anh yêu em "

Tần Tử Ninh bây giờ chỉ biết khóc, cô thật sự rất cảm động và hạnh phúc. Những giọt nước mắt của cô bây giờ là giọt nước mắt của sự hạnh phúc, mãn nguyện.

Lăng Lập Thành đứng lên hôn vào đôi môi mềm mại của Tần Tử Ninh, cô cũng vụng về há miệng đáp lại với anh, đây là lần đầu cả hai hôn hòa quyện môi lưỡi với nhau. Mọi thứ như đứng yên ở không gian lãng mạn như thế này. Tuy là hai người nhưng trái tim đã hòa lại làm một.

- ---------------

Ở một quán bar Lăng Kiên và Hàn Vân Tranh cùng nhau uống rượu. Anh đang rất khó chịu với cô vì cô chẳng làm được gì cả.

" Tôi hiểu tại sao anh Lập Thành không còn yêu chị rồi "

Lăng Kiên nhếch môi cười nhạo cô.

" Cậu đừng khi dễ tôi. Chỉ tại vì Tử Ninh, nếu không có em ấy thì chắc chắn anh ấy đã quay về bên tôi "

Hôm nay Hàn Vân Tranh hôm nay ăn mặc rất sexy hơn thường ngày, cô đã định hướng mình theo hình tượng sexy, quyến rũ từ lúc mới vào showbiz. Trang phục cô mặc không hở trước cũng hở sau, cắt xẻ rất táo bạo.

" Chị không biết bỏ xuân dược anh ấy à? "

" Cậu ngu vừa thôi, Lập Thành là ai mà cậu muốn bỏ thuốc là bỏ thuốc. Nếu để anh ấy phát hiện thì mạng của tôi cũng chẳng còn. Anh ấy chỉ thích nhẹ nhàng, thật lòng quan tâm anh ấy thôi "

" Vậy chị đi mà nhẹ nhàng, thật lòng quan tâm anh ấy. Ở hiện tại thì chỉ có lên giường mới có thể giải quyết được "

Hàn Vân Tranh thở dài, cô mệt mỏi, cô thật sự rất mệt mỏi. Cô muốn buông bỏ mọi thứ, tìm một nơi bình yên cho riêng mình.1

" Lăng Kiên, tôi thấy chúng ta nên dừng lại, dừng lại để tốt cho mọi người. Tôi không muốn mình sai nữa, vì tôi đã sai với anh ấy rất nhiều lần, thậm chí cả cơ thể của tôi cũng không còn là của riêng anh ấy "1

Giọt nước mắt của Hàn Vân Tranh rơi xuống. Lúc bắt đầu cô đã sai, cuộc hôn nhân đó cũng là sai, quyết ly hôn cũng là sai, cuộc đời của cô chưa bao giờ là đúng cả. Danh vọng, tiền bạc, quyền lực đều là hư không. Cô đã trả giá cho việc làm tham lam, ích kỷ đó của mình.

" Ngoài tôi, chị và Ngụy Mạch Khê ra thì chẳng có ai biết. Nếu chị nghe lời của tôi, tôi sẽ xem như không biết chuyện đó "

" Nhưng lương tâm của tôi luôn dằn vặt tôi mỗi đêm. Cậu có biết không, tôi rất hối hận. Nếu thời gian quay ngược lại, tôi sẽ làm người vợ hiền của anh ấy."1

" Vậy thì chị càng phải nên nghe lời của tôi. Chị có anh Lập Thành, tôi có Tử Ninh "

Hàn Vân Tranh cười nhạt cầm ly rượu lên uống. Vị đắng của rượu làm cô rất thoải mái trong lòng, cô mệt mỏi, cô không muốn tranh giành nữa.1

- ---------------

Lăng Kiên đi về biệt thự của anh thì đã gần 1 giờ khuya, anh đã rất say và không còn tỉnh táo nữa.

Tiêu Dao làm một cô gái 20 tuổi, xinh đẹp, giỏi giang, hiền lành nhưng gia cảnh thì rất tội nghiệp. Vì nhà nghèo nên cô đã từ bỏ việc học mà xin vào giúp việc nhà cho anh để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ.1

Thấm thoát cô đã làm giúp việc cho anh được gần 2 năm, một tuần anh sẽ cho cô về nhà một lần để thăm ba mẹ.

" Thiếu gia, sao ngài lại say như vậy? "

Tiêu Dao chạy ra đỡ lấy Lăng Kiên khi thấy anh sắp ngã ra nền.

" Tử Ninh, Tử Ninh...em phải là của tôi...Tử Ninh "

Lăng Kiên đã không còn nhận thức được, anh đã nhìn Tiêu Dao thành Tần Tử Ninh.

" Thiếu gia, tôi là Tiêu Dao...không phải Tử Ninh gì đó đâu ạ "

"Tử Ninh, em có biết là tôi rất yêu em không? Trái tim của tôi như ngừng đập khi biết em bên người khác "

Lăng Kiên ôm chầm lấy Tiêu Dao, cô cố gắng đẩy anh ra nhưng không được vì anh ôm rất chặt. Càng đẩy thì anh càng xiết.

" Ngài buông tôi ra thiếu.....ưm "

Lăng Kiên chặn cái miệng nhỏ của Tiêu Dao lại bằng một nụ hôn rất mạnh bạo, rất cuồng nhiệt.

" Ưm...Ưm.."

Tiêu Dao dùng hết sức để đánh Lăng Kiên như bảo anh không được làm càng.

" Tử Ninh...em phải là của tôi...Lăng Kiên này "

Dứt lời Lăng Kiên đã bế bổng Tiêu Dao lên đi lên phòng của anh, quăng cô xuống giường. Cả một đoạn đường đi đó cô luôn cố gắng muốn trốn thoát nhưng càng làm thì lực của anh càng mạnh.

" Thiếu gia, tôi xin ngài đừng làm bậy... tôi không phải là Tử Ninh...tôi là Tiêu Dao...xin ngài tha cho tôi"

Trước mắt của Lăng Kiên chỉ thấy được hình bóng nhỏ nhắng của Tần Tử Ninh đang muốn trốn thoát anh, chứ không phải người con gái mang tên Tiêu Dao.

Lăng Kiên nhanh chóng lên bắt Tiêu Dao lại, đặt cô dưới thân anh, cuồng nhiệt chiếm lấy môi cô.

" Ưm....không..."

Qua một lúc cả hai giằng co với nhau thì trên người của cả hai chẳng có một mảnh vải che thân. Quần áo của Tiêu Dao đều bị Lăng Kiên xé rách quăng xuống đất.

Tiêu Dao lúc này cũng chẳng còn sức để chống trả nữa mà nằm yên cho Lăng Kiên chà đạp. Anh điên cuồng cắn mút, xoa bóp bầu ngực của cô, cả cơ thể của cô chổ nào cũng có dấu hôn đỏ chói do anh để lại.

" Aaaaaa "

Tiếng thét vang dội cả căn phòng, Tiêu Dao đã chính thức mất đi sự trong trắng của mình. Cuộc đời của cô sẽ đi về đâu khi bị Lăng Kiên chiếm đoạt như vậy.

- ---------------