Mỗi người ngồi trong đại sảnh đều biết quan hệ giữa Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng không tồi, còn cho rằng đối phương sẽ bất chấp tất cả mà cứu Trương Minh Thắng từ trong Liên Hoa sơn trang ra, nhưng ai ngờ đối phương lại nói một câu vô tình như vậy, khiến bọn họ cảm thấy cực kỳ kinh ngạc và khó hiểu, chẳng lẽ truyền ngôn bên ngoài đều là giả? Quan hệ giữa hai người bọn họ không phải là rất tốt? Những cái đó đều chỉ là vẻ bên ngoài?
Tư Đồ Lượng kêu đến khản cả cổ: "Lão đại, các anh, các anh..."
Trương Minh Thắng cũng trợn mắt lên, liên tục kêu: "Lão đại, anh chẳng lẽ thực sự mặc kệ em? Em, em thực sự biết sai rồi, đảm bảo sau này khi em chơi gái sẽ chú ý một chút. Sẽ, sẽ không tìm những nữ nhân có bối cảnh mà chơi nữa, thế được chưa nào? Anh, anh mang em đi đi, luận võ thi đấu gì đó, em cũng không muốn xem nữa đâu, em chỉ muốn bình an sống qua ngày thôi!" Hắn tự nhiên biết tình huống ở trước mặt, nếu Lâm Bắc Phàm không giúp mình, vậy thì mình dù chắp cánh cũng khó mà thoát khỏi nơi này. Nói không chừng những người này sẽ chém mình thành tám mảnh, hoặc là cắt thứ gì đó trên người mình, vậy thì mình chẳng phải là tiêu đời sao?
"Tao đã giúp mày nhiều lần rồi, lần này mày tự giải quyết đi!" Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng, quay người bước ra ngoài, không nói thêm câu nào.
Mỗi người trong đại sảnh đều không biết làm thế nào mới phải.
Tư Đồ Bắc và Nam Cung Thanh tất nhiên không thể vì hai nữ nhân mà làm to chuyện như vậy, mà bọn họ cũng chính là đúng như Lâm Bắc Phàm đã nghĩ, thấy tạp chất trong cơ thể Tư Đồ Hải Quỳnh được bài trừ sạch sẽ, hơn nữa còn đề thăng tu vi lên một bực, trong lòng vô cùng kinh hãi, thầm biết người thanh niên tuổi tác không bao lớn này khẳng định là cao thủ tuyệt đỉnh. Nhưng nếu muốn để đối phương giúp nhiều người như vậy bài trừ tạp chất trong cơ thể, tựa hồ như là chuyện không có khả năng, thế là bọn họ liền nghĩ tới một kế nhỏ, đó chính là khiến đối phương vì cứu bạn của mình, chủ động đề xuất thực hiện yêu cầu của mỗi một người ngồi đây. Tính toán của hai người bọn họ cũng khá hay, đáng tiếc không ngờ rằng Lâm Bắc Phàm lại không cắn câu, ngược lại còn bày ra bộ dạng bất cần, khiến hai người bọn họ trong lòng cuống lên, vội vàng trao đổi ánh mắt.
"Lâm tiên sinh, xin dừng bước!" Tư Đồ Bác thấy đối phương đã sắp rời khỏi đại sảnh, vội vàng đứng dậy, gọi.
Lâm Bắc Phàm thầm cười lạnh một tiếng, xem ra những người này không nhịn được nữa rồi. Hắn dừng bước, hờ hững nói: "Hả? Còn chuyện gì nữa? Tôi tới đây là muốn nghe nguyên ủy của sự việc, giờ tôi đã biết rồi, tất nhiên là phải đi thôi!"
Trương Minh Thắng nhìn bóng lưng của đối phương, không biết nên nói gì.
Nam Cung Thanh cũng đứng dậy, khuôn mặt vừa rồi còn có chút lãnh khốc lập tức đổi sang thành tươi cười hòa ái: "Lâm huynh nóng quá rồi, lần này xuất hiện chuyện không vui, còn có liên quan rất lớn tới Nam Cung gia chúng ta. Nếu như đổi lại là người khác, chúng ta nhất định sẽ trừng trị nghiêm khắc. Nhưng ai bảo Trương huynh và Lâm huynh là bằng hữu của Tư Đồ gia chứ? Các anh là bạn của Tư Đồ gia, cũng chính là bạn của Nam Cung gia chúng tôi, tôi sẽ không tính toán nhiều đâu!"
"Hả?" Lâm Bắc Phàm quay người lại, khóe miệng cong lên, nói: "Sẽ không quá tính toán ư?"
"Đương nhiên rồi, hai người họ tuy là thiếp thân thị nữ của tôi, nhưng thế thì sao chứ? Nữ nhân như quần áo, bạn bè như tay chân, Nam Cung Thanh tôi đặc biệt thành tâm đối đãi với bạn bè, sao có thể tính toán một chuyện nhỏ như vậy?" Nam Cung Thanh nói với vẻ khẳng định.
"Vậy các anh chuẩn bị giải quyết thế nào?" Lâm Bắc Phàm hỏi lại một câu.
Nếu Lâm Bắc Phàm quá để ý tới Trương Minh Thắng, Nam Cung Thanh và Tư Đồ Bác khẳng định sẽ dọa nạt đối phương một phen, thậm chí còn đòi mấy bản võ công bí tịch, nhưng người ta hiện tại bày ra bộ dạng không thèm để ý, khiến con bài sau cùng của họ mất đi hiệu quả. Nam Cung Thanh chỉ có thể đi tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, ôm quyền với hắn, vái sâu một cái, nói: "Lâm huynh, ta cảm thấy ta và huynh cùng với Trương huynh đúng là vừa gặp mà đã như quen lâu, không bằng chúng ta kết bái huynh đệ đi, sao hả?"
Trên mặt Lâm Bắc Phàm lộ ra nụ cười nhạt nhẽo.
Trương Minh Thắng thì kinh ngạc vạn phần, trong thời gian mấy phút ngắn ngủi, chuyện đã phát sinh biến hóa long trời lở đất như vậy, khiến đầu hắn có chút si ngốc, không biết nên nói gì.
"Các người, các người không trừng phạt tôi sao?" Đại khái qua khoảng mấy phút, hắn mới phản ứng lại.
Nam Cung Thanh lập tức cười hào sảng: "Trương huynh nói đùa rồi, chúng tôi vừa rồi chẳng qua là nói đùa với anh thôi, sao có thể trừng phạt Trương huynh được? Kỳ thực người trung tình như Trương huynh đây mới là nam nhân thực sự, có chút cảm giác gặp nhau với lòng thành thật!" Hắn vỗ vai đối phương, nói: "Nếu như Trương huynh thích, tôi có thể tặng hai thiếp thân thị nữ đó cho Trương huynh!"
"Anh, anh không phải nói là đã giết họ rồi sao?" Trương Minh Thắng kinh ngạc nói.
"Nói đùa thôi mà. Tôi đã nói rồi, vừa rồi chỉ là nói đùa. Trương huynh thích bọn họ là phúc khí mà bọn họ tu mấy đời mới có được. Tôi sao dám giết bọn họ chứ?" Nam Cung Thanh cười lớn, sau đó vỗ vỗ tay, từ phía sau đại sảnh có hai cô gái tuổi chưa quá hai mươi bước ra, dáng người thướt tha, khuôn mặt mỹ lệ. Tuy không xinh đẹp được như mấy người bọn Tư Đồ Thụy Tuyết, nhưng cũng là hạng nổi bật trong mỹ nữ, chẳng trách lại khiến Trương Minh Thắng mê đến thần hồn điên đảo.
Nam Cung Thanh nhìn hai người họ, lại chỉ vào Trương Minh Thắng, nói: "Bắt đầu từ ngày hôm nay, hai cô chính là người của Trương huynh. Sau này anh ấy muốn các cô làm gì, các cô đều phải làm theo, biết chưa?" Khi hắn nói ba chữ cuối cùng, ngữ khí nghiêm nghị hơn nhiều.
Hai cô gái xinh đẹp đó đều gật đầu, nhìn Trương Minh Thắng một cái, nói khẽ: "Vâng, thiếu gia!"
Trương Minh Thắng không ngờ mình tự dưng lại có thêm hai nữ nhân xinh đẹp như vậy, trong lòng vẫn có chút kích động, có chút vui vẻ, không nhịn được liền cười nói: "Nam Cung thiếu gia, cái này, cái này, thực sự là xấu hổ quá!" Hắn tuy nói vậy, nhưng hai tay đã nhẹ nhàm ôm lấy eo của hai cô gái, nụ cười trên mặt đã bán đứng hắn.
Nam Cung Thanh lập tức cười rất vui vẻ: "Trương huynh khách khí quá rồi, chúng ta là bằng hữu, giữa bằng hữu và bằng hữu có cần nói những lời như vậy không? Sao này các anh có chuyện gì, cứ tới tìm tôi, bất kể là lên núi đao hay xuống biển lửa, tôi cũng không từ nan."
Lâm Bắc Phàm nhìn bộ dạng đang diễn kịch của hắn, không nhịn được mà thở dài một tiếng, đúng là thiên tài mà.
Nam Cung Thanh sao khi đối phó xong với Trương Minh Thắng, lúc này mới cười ha ha mở miệng với Lâm Bắc Phàm: "Tôi nghe A Lượng nói, Lâm huynh lần này tới là để thưởng thức cuộc tỷ võ giữa tứ đại gia tộc chúng tôi. Điều này khiến tứ đại gia tộc chúng tôi vô cùng vinh hạnh. Tôi cảm thấy nên cấp cho Lâm huynh thân phận là trọng tài, như vậy có thể thân cận hơn, không phải sao?"
Lâm Bắc Phàm lập tức cười cười: "Nam Cung huynh khách khí rồi, tôi chẳng qua là tới tham quan một chút mà thôi. Nào có bản sự gì mà làm trọng tài? Anh quá đề cao tôi rồi. Có điều làm trọng tài phải có trách nhiệm rất lớn. Tôi thì lười chẳng muốn làm loại chuyện này, không bằng chỉ tùy tiện ngồi xem, tự do tự tại, thế mới là quan trọng nhất!"
Nsm Cung Thanh nghe thấy hắn nói vậy, lập tức minh bạch, đối phương chỉ là một võ lâm cao thủ quen nhàn rỗi, người như vậy là khó đối phó nhất. Một là không cần quyền, hai là không cần tiền, ba là không cần gái, bốn là không cần hoàn cảnh sinh hoạt thoải mái, muốn tiến hành mua chuộc loại người như thế này, đơn giản là còn khó hơn lên trời. Có điều người như thế này cũng có một chút chỗ tốt, đó là chỉ cần không trêu vào họ, khẳng định là họ sẽ không mang tới uy hiếp cho mình. Hắn nghĩ tới đây, không nhịn được liền cười nói: "Lâm huynh nói không sai, tự do tự tại là sướng nhất, chỉ là tôi vừa rồi nghe thấy Hải Quỳnh tiểu thư vô ý nhắc tới một chuyện, nói rằng Lâm huynh là tuyệt thế cao thủ, có thể bài trừ tạp chất trong cơ thể người ta, không biết có phải thật không?"
Lâm Bắc Phàm trong lòng cười lạnh không thôi, tất cả vừa rồi đều là làm nền, hiện tại mới nói tới chính đề, có điều bọn họ đã muốn nhắc tới chuyện này, vậy thì mình cũng phải làm trò, làm một con sư tử há miệng to với họ. Hắn hơi ngẩng đầu lên, cười nhạt nói: "Bài trừ tạp chất trong cơ thể ư? Đó chẳng qua là tôi nhất thời nhàn rỗi, làm giúp Hải Quỳnh tiểu thư, không có gì là lớn cả!"
Hắn nói rất khẽ, nhưng lọt vào trong tai mọi người thì lại khiến nổi sóng to gió lớn.
Nhất thời nhàn rỗi bài trừ tạp chất trong cơ thể người ta? Như vậy phải có năng lực bao lớn?
Mỗi một người bọn họ đều nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ sùng bái, suýt chút nữa thì hô to vạn tuế.
Tư Đồ Bác cũng không nhịn được mà cất tiếng khen ngợi: "Bản sự của Lâm tiên sinh quả nhiên cao cường, khiến mõi một người ngồi đây đều phải kinh thán không thôi!"
Nam Cung Thanh vỗ tay cười nói: "Bản sự của Lâm huynh quả nhiên trác việt, khiến chúng tôi hâm mộ không thôi. Chỉ là tôi có một yêu cầu quá đáng nho nhỏ, không biết Lâm huynh có thể đáp ứng hay chăng?"
Lâm Bắc Phàm cố ý giả vờ nghi hoặc hỏi: "Ồ? Chuyện gì vậy."
"Lâm huynh có thể nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích, bán võ công bí tịch có ghi cách bài trừ tạp chất trong cơ thể cho chúng tôi không? Đương nhiên rồi, giá là do Lâm huynh tùy tiện đưa ra, chỉ cần chúng tôi trả được, tuyệt đối không có vấn đề!" Nam Cung Thanh nói rất hào sảng.
Lâm Bắc Phàm lập tức minh bạch, bọn họ còn cho rằng mình luyện theo một loại võ công bí tịch nào đó, cho nên mới có bản sự như thế này, hắn cười thầm trong lòng, cố ý trù trừ nói: "Ra giá ư, tôi không thiếu tiền. Mà những thứ khác thì tôi cũng chẳng buồn để ý, vậy thì trao đổi thế nào đây?" Hắn tuy nói vậy, nhưng hai mắt lại không ngừng liếc về phía Tư Đồ Thụy Tuyết và Tư Đồ Hải Quỳnh, ý tứ bên trong tất nhiên là rất rõ ràng. truyện được lấy tại Đọc Truyện
Nam Cung Thanh vừa nhìn đã hiểu suy nghĩ trong lòng hắn, không nhịn được mà ngây người, sau đó thì cười trộm không thôi.
Mình còn cho rằng đối phương là dạng tuyệt thế cao thủ gì, nhưng không ngờ vẫn không qua được ải mỹ sắc. Hắn muốn Tư Đồ Thụy Tuyết và Tư Đồ Hải Quỳnh, nhưng hai người đó là người của Tư Đồ gia, loại chuyện này, hình như mình không làm chủ được? Hắn sau cùng chiếu ánh mắt lên người Tư Đồ Bác, muốn xem xem đối phương có ý tứ gì.
Tư Đồ Bác không ngờ đối phương lại thèm thuồng mỹ sắc của hai cô con gái mình, trong lòng có chút kiêu ngạo, cũng có chút đắc ý. Nếu mình gả con gái cho hắn, vậy thì hắn chẳng phải cũng coi như là người của Liên Hoa sơn trang? Vậy Tư đồ gia của mình khẳng định là có được lợi ích không ngờ. Hắn nghĩ một chút, sau cùng vẫn hoan thiên hỉ địa gật đầu: "Lâm tiên sinh, tôi vừa rồi vừa thấy cậu, liền cảm thấy cậu là nhất biểu nhân tài, thực sự là long phượng trong loài người, là thiếu niên anh tuấn hiếm có. Tôi có một yêu cầu quá đáng, xin cậu đáp ứng.
"Ồ? Chuyện gì vậy?" Lâm Bắc Phàm giả vờ giả vịt nói.
"Tôi muốn hứa gả hai nữ nhi bảo bối cho cậu, không biết ý cậu thế nào?" Tư Đồ Bác cười nói.
Những người khác có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc.