Lâm Bắc Phàm ấn chuông cửa ít nhất là năm phút đồng hồ, cũng không bên trong có lấy nửa điểm động tĩnh. Đương nhiên, Lâm Bắc Phàm biết trong nhà của Long Yên Nguyệt nhất định có người, bởi vì camera chống trộm trên cửa bật sáng một lần khi Lâm Bắc Phàm bắt đầu bấm chuông cửa. Cũng không biết là Long Yên Nguyệt hay là vị Long thái thái kia, nhìn thấy đứng bên ngoài là Lâm Bắc Phàm lập tức quyết định để mặc kệ hắn.
"Rầm rầm rầm!!!" Lâm Bắc Phàm đã dùng đến nắm đấm, tên khốn này vừa đấm vào cửa chống trộm vừa há miệng hô to:
- Nhạc phụ đại nhân, nhạc phụ đại nhân, con là tiểu Lâm tử đây! Không phải balàm bộ không nghe thấy đấy chứ?
- Kêu gào cái gì? Giục cái gì mà giục?
Long Thiên Hữu cắp theo một cái hộp, vừa móc một cái chìa khóa ở trong túi quần ra, vừa phẫn nộ trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm:
- Nhìn bộ dạng của cậu kìa, nếu tôi ở nhà, có thể không mở cửa cho cậu sao?
- Đây không phải là điều con lo lắng sao!
Lâm Bắc Phàm cười khan, hình tượng của bản thân hình như rất không lịch sự.
Long Thiên Hữu nghi hoặc nhìn Lâm Bắc Phàm, cẩn thận nói:
- Mọi việc đã xong hết rồi chứ? Nửa đêm nửa hôm cậu chạy đến nhà tôi làm gì?
Đưa cho người ta một quả táo ngọt rồi lại tát cho người ta một cái bạt tai! Đây chính là định luật vạn năng! Lâm Bắc Phàm vội hạ giọng xuống nói:
- Nhạc phụ đại nhân, con làm việc ba cứ yên tâm. Nếu như không có điều gì ngoài ý muốn, trong vòng ba ngày Liêu Thiên Cửu sẽ trao cuộn băng cho con. Còn như con đến chỗ ba khuya như thế này đương nhiên là vì chưa ăn uống gì rồi, chẳng lẽ ba xem con không có việc gì hay sao mà đến đây chơi bời!
Long Thiên Hữu vỗ vỗ cái hộp trong tay, vui vẻ nói:
- Được, tối hôm nay ta mời, Khang sư phụ, cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được.
Ặc, xem ra kết cục của nhạc phụ đại nhân rất bi thảm đây, nếu không ông ta cũng sẽ không phải ra ngoài mua một thùng mỳ ăn liền Khang sư phụ trở về! Lâm Bắc Phàm vỗ vỗ bả vai Long Thiên Hữu, bộ dạng cái gì cũng không cần phải nói, con rể tôi rất hiểu rất cảm động.
Sau khi Lâm Bắc Phàm vào cửa, đảo mắt nhìn quanh, quả nhiên, Long Yên Nguyệt và Long thái thái đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi.
- Ấy ấy, cậu làm gì!?
Thấy Lâm Bắc Phàm vừa đi về phía ghế sô pha trong phòng khách, Long Thiên Hữu hoảng sợ nhanh tay nhanh mắt vội giữ tay Lâm Bắc Phàm kéo lại,
- Không nên đi qua đó, bên đó là chỗ của hai người bọn họ, địa bàn của chúng ta là ở bên này.
Long Thiên Hữu tiện tay vẽ một cái vòng tròn tròn ở phía sau phòng khách,
- Cái nơi này là của chúng ta, còn một căn phòng dành cho khách nữa là của chúng ta.
Lúc mới bắt đầu, Long Yên Nguyệt nhìn thấy Lâm Bắc Phàm sẽ bước vào cấm khu, kích động muốn chết! Nhưng sau khi cô phát hiện ra lão cha của mình kịp thời phát hiện và sửa chữa sai lầm của Lâm Bắc Phàm thì thất vọng thở dài. Sau đó cô quay đầu đi nơi khác không thèm nhìn Lâm Bắc Phàm thêm lấy một cái nào nữa.
Lâm Bắc Phàm nghe xong tóc gáy dựng ngược hết cả lên, xem ra nội chiến không phải chỉ nghiêm trọng bình thường thôi đây! Vì không muốn để cho Long Yên Nguyệt tóm được, Lâm Bắc Phàm vội vàng khiêm tốn thỉnh giáo:
- Nhạc phụ đại nhân, cụ thể còn có chỗ nào mà chúng ta không thể đi vào nữa không? Phòng vệ sinh có thể đi vào không?
- Phòng vệ sinh có thể dùng chung, phòng ngủ chính thì chúng ta đều không thể đi vào, còn có phòng của tiểu Nguyệt, điều này không cần ta phải nói cậu cũng biết.
Long Thiên Hữu đặt thùng mỳ ăn liền lên trên bàn ăn, suy nghĩ một lát rồi tiếp tục nói:
- Không sai biệt lắm là như vậy, phòng khách mỗi bên một nửa, chẳng qua một nửa bọn họ chiếm cứ có lợi thế địa hình, nam nhân tốt không đấu với nữ nhân, cứ để cho bọn họ xem quảng cáo đi!
Đâu chỉ có lợi thế về địa hình chứ? Phòng khách hoàn toàn bị hai người Long Yên Nguyệt chiếm mất, mà nơi Long Thiên Hữu chiếm cứ đã không có thể xem là phòng khách nữa, chỉ có thể xem như là phòng ăn! Lâm Bắc Phàm xoa tay thở dài, nhạc phụ đại nhân thật vất vả quá! Nguồn tại ện FULL
- Ài, đói bụng rồi!
Long Yên Nguyệt duỗi lưng một cái, sau đó đứng dậy ngông ngênh đi vào phòng ăn.
- Ha ha, cô bé kiêu ngạo, quá giới rồi!
Lâm Bắc Phàm liền vui vẻ, vội kéo tay Long Thiên Hữu,
- Tiểu Nguyệt quá giới!
Long Yên Nguyệt liếc xéo Liêu Thiên Cửu một cái, cười giễu cợt, sau đó mở thùng mỳ ăn liền mà Long Thiên Hữu mới mua về, làm bộ dang nôn mửa. Sau đó không làm gì nữa, lại thản nhiên quay trở lại ngồi xuống ghế sô pha, thuần túy là thị uy!
- Khục, trên thực tế, phòng ăn này là mọi người dùng chung.
Long Thiên Hữu gượng cười xấu hổ.
- Vậy ba có chỗ nào thuộc về riêng mình hay không?
- Đương nhiên!
Long Thiên Hữu vung tay chỉ vào gian phòng ngủ dành cho khách,
- Đó chính là chỗ riêng của ta, bọn họ tuyệt đối không thể đi vào.
- Tiểu Nguyệt vừa rồi mới đụng vào thùng mỳ ăn liền của ba, thùng mỳ ăn liền này là ba mua về, là thuộc quyền sở hữu của ba mà!
Lâm Bắc Phàm bắt đầu suy nghĩ biện pháp giúp Long Thiên Hữu, bởi vì lợi ích của Long Thiên Hữu ở Long gia cũng đại biểu cho lợi ích của Lâm Bắc Phàm ở Long gia. Hai người có vinh cùng hưởng có họa cùng chịu, vì có thể nở mày nở mặt ở Long gia, Lâm Bắc Phàm không có lý do gì không cùng nhạc phụ đoàn kết cùng một chỗ.
Long Thiên Hữu suy nghĩ một hồi, lập tức sầm mặt nghiêm túc nói:
- Tiểu Nguyệt, điều này là con không đúng rồi, mỳ ăn liền này là ba...
- Mỳ ăn liền không phải là ông lấy tiền đi mua sao? Tiền của ông chẳng lẽ không phải là của tôi? Cả người ông đều là của tôi, ông có thể có cái gì?
Long thái thái hỏi một tràng liên tiếp, Long Thiên Hữu lập tức chống đỡ không được, vội vàng kéo Lâm Bắc Phàm đi về phía phòng ăn:
- Không chấp nhặt với nữ nhân bọn họ, đến đến, tôi mời cậu ăn mỳ ăn liền.
Hai người đàn ông vây quanh bàn ăn ngồi xuống, mỗi người làm một gói mỳ tôm. Trên bàn ăn còn đặt bốn tô đồ ăn, Lâm Bắc Phàm xuyên qua cái lồng có thể nhìn ra được, một món là sườn xào chua ngọt, một món là vịt hấp, một món là cà chua tráng trứng, món còn lại còn dư không nhiều lắm, nhìn không ra được đó là món gì, có lẽ là thịt bò kho hoặc có thể là món gì đó cùng loại.
Long Thiên Hữu cắm đầu vào bát mỳ không thèm nhìn đồ ăn ở trên bàn.
Con bà nó, ông đây sẽ không khách khí! Xấu mặt cũng không bằng ăn ngon, Lâm Bắc Phàm chà xát tay, thuận tiện mở cái lồng bàn ra một bên, cầm đũa đưa về phía miếng sườn xào to nhất.
"Khục!" Tiếng ho khan của Long Thiên Hữu, nuốt một ngụm nước miếng, nói:
- Mấy món đó là đồ ăn trưa còn dư lại, không vệ sinh, chúng ta không ăn.
Đúng rồi, Long Thiên Hữu ngay cả cơm cũng không có mà ăn, làm gì có thức ăn mà ăn? Lâm Bắc Phàm phẫn nộ rút đũa trở về.
- Tiểu Nguyệt, mấy giờ rồi? Ài dà, đã sáu giờ rồi sao, chúng ta cũng nên đi ăn cơm rồi.
Long thái thái đứng dậy nói.
- Dạ, vừa rồi rất đói, con đang muốn nói với mẹ đây!
Long Yên Nguyệt đứng dậy, đi về phía phòng ăn. Cô bé này ngồi xuống bên cạnh Lâm Bắc Phàm, đưa tay gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào trong miệng,
- Ài dà, mẹ làm đồ ăn thật sự là ăn rất ngon.
- Ăn ngon sao? Ngon thì ăn nhiều thêm một chút, bớt lãng phí một chút, nhiều như vậy chúng ta cũng ăn không hết, chút nữa đều phải đổ hết đi.
Long thái thái đặt một chén cơm nóng hổi thơm ngào ngạt xuống trước mặt con gái, sau đó ngồi xuống trước mặt con gái.
Bốn người một bàn, không thể không nói rất giống một gia đình! Chủ là hai người đàn ông thì cúi đầu húp mỳ ăn liền xùm xụp, sắc mặt xanh mét; mà hai người phụ nữ còn lại thì ăn cơm hương thơm ngào ngạt, khuôn mặt tươi cười như hoa nở rộ.
- Ài da, miếng này ngon, miếng này ngon này!
Long thái thái gắp một miếng thịt vịt cho vào bát của Long Yên Nguyệt.
- Mẹ, món thịt bò kho này là mẹ thích ăn nhất, ăn nhiều một chút.
Long Yên Nguyệt gắp một khối thịt bò đưa vào bát Long thái thái.
Lâm Bắc Phàm nuốt nước miếng, thứ nhất hắn quả thực thấy những đồ ăn kia nhìn qua cũng rất ngon, thứ hai hắn cảm thấy rất quá đáng! Nhưng hiện tại hắn còn không có quyền lên tiếng, không ngừng dùng ánh mắt ám chỉ với nhạc phụ đại nhân, ý bảo nhạc phụ đại nhân phải vùng lên đi!
Chỉ là, Long Thiên Hữu đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn Lâm Bắc Phàm, chỉ cúi đầu lo ăn mỳ ăn liền, bộ dạng ăn rất ngon lành.
Lâm Bắc Phàm dùng chân đá Long Thiên Hữu một cái, thấy Long Thiên Hữu nhìn mình, vội dùng ánh mắt trao đổi:"Nhạc phụ đại nhân, vùng lên đi!"
"Mày thì biết cái gì? Nhỏ không nhịn tắc loạn đại mưu!?" Long Thiên Hữu cũng dùng ánh mắt truyền đạt ý tứ của mình.
"Bọn họ khiêu khích trắng trợn, uy hiếp trắng trợn, đây chính là bạo lực gia đình!"
"Nói thật với cậu, đồ ăn của bà nương kia làm không thể ăn nổi, tiểu Lâm tử, cậu không nên bị hình tượng giả dối trước mắt lừa gạt."
"Nhưng mà ba đã ăn vài chục năm rồi còn gì!" Lâm Bắc Phàm giãy dụa trước lúc chết, gửi gắm hi vọng vào 'cuộc nổi dậy' của nhạc phụ địa nhân.
"Ta đây không phải là không có biện pháp rồi sao? Cậu nhìn xem hiện tại rốt cuộc ta cũng có cơ hội không phải ăn đồ ăn bà ta nấu nữa!" Long Thiên Hữu còn lộ ra một nụ cười âm hiểm.
Xem như Lâm Bắc Phàm hoàn toàn thất vọng rồi, hắn thở dài một cái, buồn bực nói:
- Nhạc phụ đại nhân, con thấy hay là chúng ta mua đồ ăn từ bên ngoài gọi mang đến thôi!
- Không có tác dụng đâu!
Long Thiên Hữu lắc đầu, mất hết ý chí.
Lâm Bắc Phàm lấy điện thoại ra, nói:
- Con biết dùng tiền của người khẳng định là không được, nhưng nếu dùng tiền của con mua thì sao?
Thoáng chốc, Long Thiên Hữu hai mắt sáng ngời, suy nghĩ một lát lập tức buông đũa, nói:
- Như vậy không giống nhau! Tiểu Lâm tử, gọi cho ta... Sườn xào chua ngọt, vịt hấp bia, cà chua tráng trứng, thịt bò xào rau, súp chua cay...À, cuối cùng gọi thêm một chai Mao Đài loại tốt nhất, một chai Hồng Tinh Nhị Oa Đầu, chúng ta uống hết Mao Đài, Oa Đầu chúng ta không uống liền để lại.
Lâm Bắc Phàm không biết số điện thoại gọi đồ ăn, Long Thiên Hữu lập tức nói ra một chuỗi dãy số. Thân là giám đốc công an Nam Thành, có nhà hàng nào là ông chưa từng ăn qua?
- Tiểu Lâm tử, tôi nói cho cậu nghe! Nhà hàng Shangri- La kia là nhà hàng tốt nhất của chúng ta, đồ ăn ở đó... Hắc hắc! Đợi cậu ăn xong cậu sẽ biết.
Long Thiên Hữu nói xong, hèn mọn nhìn vài món ăn trên bàn, lắc lắc đầu.
Lâm Bắc Phàm cười nói:
- Ồ, như vậy sao? Nếu vậy thì gọi thêm vài món, dù sao ăn không hết cũng vứt đi mà.
Mắt thấy Long Thiên Hữu và Lâm Bắc Phàm sẽ chiếm cứ thượng phong, mặc dù Long thái thái vẫn như cũ một dạng biểu tình, mặc cho gió táp mưa sa ta vẫn sừng sững không ngã, nhưng Long Yên Nguyệt lại không được lão luyện như Long thái thái, cô bé này đã có chút lo sợ bất an, vội dùng ánh mắt nhìn mẫu thân truyền gửi ý tứ của mình: "Mẹ, chúng ta có thể không bằng hai người bọn họ hay không đây? Hay là chúng ta cũng gọi đồ ăn từ bên ngoài?"
"Con yên tâm, mẹ đã có tính toán ở trong lòng!" Long thái thái gật đầu, một bộ dạng gian xảo như đã có định liệu từ trước.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của mẫu thân, Long Yên Nguyệt yên tâm hơn rất nhiều, hai mẹ con tiếp tục một miếng cho con, một khúc cho mẹ, hạnh phúc vui vẻ ăn cơm. Mà hai người Long Thiên Hữu và Lâm Bắc Phàm cũng tán phét thống khoái, chờ đồ ăn của nhà hàng Shangri-La mang đến.
Sau khi Long Yên Nguyệt ăn xong liền đi vào phòng khách ngồi xem ti vi, mãi cho đến khi Long Yên Nguyệt xem hết tập một của bộ phim truyền hình, Long thái thái lau dọn hoàn tất thì đồ ăn bên ngoài cuối cùng cũng đưa đến tận cửa. Lâm Bắc Phàm thống khoái lấy ra năm trăm đồng, bởi vì cao hứng hắn thậm chí còn cho tiền boa lần đầu tiên trong cuộc đời:
- Bốn trăm chín mươi chín đồng đúng không!? Cho ngươi năm trăm, một đồng không cần trả lại!
Đem đồ ăn bày ra xong, hai người đều cười giống như bắt được vàng vậy.
Đang chuẩn bị đánh chén thoải mái một trận thì đúng lúc này, truyền đến một tiếng 'bặc', thoáng chốc, đèn trong nhà ăn tắt hết.
- Con muốn gì!
Lần này Long Thiên Hữu thật sự tức giận rồi, vỗ bàn đứng dậy động tác rất uy mãnh.
Long Yên Nguyệt không chút yếu thế hừ lạnh một tiếng, cong môi trừng mắt với cha mình:
- Ba hung cái gì mà hung? Công tắc ở bên chúng ta, ba có bản lãnh thì qua đây đi! Hừ hừ, nhưng con khuyên ba, không nên quên hiệp nghị quân tử của chúng ta.