Ở lại bệnh viện thêm hai ngày cơ thể cô đã khoẻ hơn một chút, cô không thích mùi bệnh viện nên muốn Lăng Viện, Lăng Hạo thì sợ cô chưa khoẻ hẳn, sợ sẽ ảnh hưởng không tốt nên không muốn cho cô về nhà, nhưng sau một buổi dây dưa thuyết phục của cô, nên anh buộc lòng hỏi ý kiến bác sĩ, và hỏi những điều cần thiết khi về nhà, anh mới miễn cưỡng yên tâm một chút.
Lăng Hạo cúi người xuống bế cô lên đi ra khỏi phòng.
Bất ngờ bị anh bế lên cô hơi hoảng, muốn giãy giụa đi xuống nhưng càng giãy giụa anh bế càng chặt, nên cô đành im lặng. Nhưng đi được một đoạn trước ánh mắt của mọi người cô không chịu nỗi nữa bèn nhỏ nhẹ: “ ông xã, thả em xuống để em tự đi được không”.
Lăng Hạo trừng mắt liếc cô một cái: “em muốn tự đi, anh thấy là em đang muốn cùng anh quay lại phòng bệnh tịnh dưỡng thêm một thời gian nữa”.
Hạ An Ngôn nhàn nhạt nuốt nước bọt một cái: “ em không có ý như vậy”.
- “ ý gì, quay lại đúng không”.
Không nghe cô trả lời anh nhàn nhạt nói tiếp: “ được, vậy quay lại thôi, hiện giờ để em về nhà sớm quá, anh cũng không yên tâm”. Bước chân anh vô thức chậm lại.
Nhận thức được bước chân anh càng lúc càng chậm trong lòng cô liền sốt sắng: “ ông xã, không muốn quay lại, anh muốn bế thì cứ bế đi”.
Anh lặng lẽ từ từ cong cong khóe miệng: “ ngoan”. Anh cũng không tiếp tục doạ cô nữa.
Vừa về đến Lăng Viện, Nấm đã quấn quýt lấy cô: “ mẹ ơi, mẹ có nhớ con không”.
Hạ An Ngôn ôm Nấm vào lòng, sau đó hôn lên mặt, vẻ mặt ngọt ngào của con gái, làm lòng cô bình yên rất nhiều: “ có, mẹ nhớ Nấm nhiều lắm, con ở nhà có ngoan không”. Đứa nhỏ này từ ngày cô xảy ra chuyện đã không được gặp mặt rồi. Mỗi ngày ở bệnh viện, mỗi giây mỗi phút đều nhớ con.
Nấm chớp chớp nhìn cô: “ dạ, con nghe lời mẹ dạy con ở nhà rất ngoan ạ. Mẹ ơi, mẹ có em bé đúng không”.
Cô nhẹ nhàng gật đầu: “ ừ, thế con có thích em không”. Vừa nói cô vừa ngắm nhìn vẻ mặt của con gái đến không chớp mắt, đứa nhỏ này có gương mặt rất giống cô. Cô hy vọng đứa sau sẽ giống anh.
Nghe mẹ mình xác nhận rõ ràng như vậy Nấm cười đến híp mắt: “ dạ, có ạ, Nấm thích có em, sau này em sẽ cùng Nấm chơi búp bê”.
Cả nhà nãy giờ im lặng nghe hai mẹ con nói chuyện, đứa nhỏ này chỉ cần gặp Hạ An Ngôn liền như con chim nhỏ chíu chích suốt ngày.
Trang Tử Khâm sợ Hạ An Ngôn mệt nên đã đi tới bế Nấm khỏi người cô: “ sau này không được làm phiền mẹ nữa biết không”
- “ tại sao vậy bà nội”.
- “ trong người mẹ có em bé, thường xuyên sẽ mệt mỏi, con không được làm phiền mẹ biết không”.
- “ dạ Nấm biết rồi bà nội”. Sau đó quay sang nhìn Hạ An Ngôn: “ mẹ ơi, Nấm sẽ ngoan, sẽ không làm phiền mẹ đâu ạ”.
Hạ An Ngôn hạnh phúc gật đầu, nếu cô và anh không thể quay lại chỉ cần có đứa nhỏ này cô đã thấy mãn nguyện lắm rồi, đứa nhỏ rất ngoan, và rất biết làm vui lòng cô. Trước kia, mỗi lần thấy cô mệt mỏi đều rất tự giác ngoan ngoãn, không để cô phải phiền lòng. Nhưng bây giờ, cô đã quá hạnh phúc, tình yêu của cô và anh đã có kết quả, có gia đình, có đứa con gái ngoan, còn có thêm một đứa nhỏ sắp chào đời. Một đứa mồ côi như cô, ông trời đã quá ưu ái cho cô rồi.
Trang Tử Khâm quan tâm hỏi cô: “ Tiểu Ngôn, trong người đã khoẻ chưa, tại sao không ở lại thêm vài ngày nữa”.
- “ dạ, con khoẻ rồi mẹ, chỉ cần làm theo hướng dẫn của bác sĩ con và đứa bé sẽ không sao, mẹ và mọi người đừng quá lo lắng”.
Chuyện cô bị bắt cóc Lăng Hạo lúc đó chỉ kể sơ qua, bây giờ cô về cả nhà muốn biết rõ ràng liền bắt cô nói rõ ràng. Sau khi cô nói rõ ràng mọi chuyện, cả nhà mỗi người một nét mặt sau đó thở dài lắc đầu.
Bà nội liền nắm lấy tay cô: “ tốt rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi. Chỉ cần con sống tốt, bà nội tin mọi chuyện tốt lành sẽ đến với con. Còn Nhã Hân dã tâm quá ác, hiện giờ những gì nó nhận được đều là báo ứng. Con không cần phải cảm thấy có lỗi mà đặt nặng lên người mình. Hiện giờ con chỉ cần yên tâm dưỡng thai để con và chắt của ta đều bình an là được rồi”.
Hạ An Ngôn ôm bà: “ Tiểu Ngôn, cám ơn bà nội”. Chỉ cần mỗi lúc cô ôm bà nội thì trong lòng liền nghẹn ngào.
- “ làm sao lại muốn khóc rồi, con bé này đã sắp làm mẹ của hai đứa nhỏ rồi, mà vẫn còn thích khóc như vậy”. Bà nội thoải mái cười.
Cả nhà được một trận cười vui vẻ, không khí thoải mái vui vẻ này rất lâu mới xuất hiện ở Lăng Viện.
Cái thai được 5 tháng đã ổn định hơn rất nhiều, nhưng triệu chứng ốm nghén thì rất dữ dội, thức ăn vào miệng chưa được năm miếng là phải nôn ra hết.
Buổi tối Lăng Hạo quay về phòng vừa mở cửa vào đã thấy cô mặt mài nhợt nhạt từ trong phòng tắm đi ra, anh không nghĩ được gì nhiều tức tốc bế cô ra xe đi thẳng tới bệnh viện. Nhìn cô càng ngày càng xanh xao anh càng lo sợ. Tới đó bác sĩ khám nói chỉ là triệu chứng ốm nghén bình thường của thai phụ, anh đành miễn cưỡng trở cô về nhà. Trên đoạn đường đi cô đã mệt mỏi mà thiếp đi, nhìn cô xanh xao anh đau lòng.
Đêm đó thấy anh tức tốc bế cô ra khỏi nhà, cả Lăng Viện cũng một phen lo lắng.
Cũng may triệu chứng ốm nghén chỉ kéo dài đến tháng thứ sáu cô đã hoàn toàn khoẻ mạnh, Lăng Hạo chăm sóc cô rất tốt, cái gì cũng không để cho cô động vào, cho dù ăn cơm uống nước cũng hận không được tự mình chăm sóc. Công việc cũng đã giảm bớt, tất cả đều được Trần Khiêm đem đến Lăng Viện, khi nào có việc quan trọng anh mới đến công ty một chuyến.
Thời gian này anh mới thấm thía câu nói phụ nữ mang thai đều rất khó đoán.
11h khuya, Hạ An Ngôn mơ màng tỉnh dậy, thấy cô vừa ngồi dậy anh cũng liền ngồi theo, từ lúc cô mang thai anh ngủ không sâu, chỉ cần cô nhúc nhích anh đã tỉnh giấc: “ bà xã, em làm sao vậy, nữa đêm rồi em thức làm gì”.
Hạ An Ngôn như thèm gì đó chép miệng nói: “ ông xã, em muốn ăn kem”.
- “ không được, đã nữa đêm rồi, ngủ đi mai anh cho em ăn”. Cái đòi hỏi không tốt cho sức khoẻ này anh lập tức từ chối.
- “ông xã, cho em ăn một miếng thôi, em muốn ăn quá không ngủ được”.
- “ không được, ngủ đi, nằm xuống anh ôm em một chút là ngủ được”.
Hạ An Ngôn mè nheo không thành công tức giận đẩy mạnh anh ra, sau đó nằm xuống quay lưng về phía anh mà thúc thít.
Lăng Hạo thấy cô tức giận nằm xuống ôm cô từ sau lưng dỗ dành: “ hiện giờ đã trễ rồi, ăn kem sẽ bị lạnh, không tốt”.
Thấy cô không trả lời, anh mới chồm người tới xem, thì thấy mắt cô hồng hồng, cảm thấy đau lòng, phụ nữ mang thai đúng thật là sẽ thay đổi, trước kia bảo bối của anh đâu có hỡ chút là giận dỗi như vậy.