Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 65: Thưởng phạt như thế




Ba mươi sáu Thiết Huyết Vệ hoàn toàn hiểu rõ cuộc khảo nghiệm này của Lăng Thiên có ý tứ gì, tàn khốc ra sao! Bất quá đến tình cảnh như thế này thì ngay cả khí lực để oán giận bọn họ cũng không hề có.
Trời còn chưa sáng thì mọi người đã tập hợp trước Lăng Phủ. Lăng Thiên và Lăng Kiếm đã đứng đó chờ họ rồi. Vừa thấy bọn họ Lăng Thiên liền mở miệng mắng to. Mọi người nhìn thấy Lăng Thiên đã đến rất sớm đều không nhịn được lộ ra vẻ mặt xấu hổ. Đám người bọn họ đều là những nam tử hán trưởng thành thế mà lại không bằng ý thức của một tiểu hài tử.
Hôm nay là ngày đầu tiên khảo nghiệm. Lăng Thiên phân phó mọi người phải chạy đến Lăng Phủ biệt viện đang được xây dựng bẻ về một nhánh cây rồi trở về.
Lăng Thiên không nói rõ thời gian quy định ra mà chỉ đem Lăng Kiếm đẩy ta ngoài nói một gã chạy về sau cùng phải cõng Lăng Kiếm trở về. Mà nội dung huấn luyện của Lăng Kiếm nhẹ hơn một nửa so với mọi người. Chỉ hạn chế hắn chạy đến rừng liễu là được.
Mười tên về sau cùng phải giặt quần áo cho mười tên về đầu tiên. Hơn nữa phần ăn giảm một nửa, một nửa này được bổ xung cho mười tên về đầu. Mười tên về đầu được quyền sai khiến mười tên về cuối làm việc cho họ. Lăng Thiên nhấn mạnh: Mặc dù thời gian không có hạn chế thế nhưng trong lòng hắn có một giới hạn. Một khi vượt qua giới hạn này thì có thể rời khỏi Lăng Phủ.
Mọi người đều hít một ngụm không khí. Không biết được giới hạn của công tử là bao nhiêu? Vạn nhất chạy vượt qua giới hạn đó sao? Huống hồ từ Lăng Phủ chạy về đến biệt viện cũng là bốn mươi dặm. Tính luôn đi về là tám mươi dặm đó. Đợi đến khi hoàn thành sợ rằng tất cả mọi người đều mệt muốn chết!
Lăng Thiên sau khi nói xong liền chắp tay đi vào phủ, trước khi đi còn để lại một câu: "Không nên gian lận. Nếu cảm giác không hợp lý thì có thể rời đi bất kỳ lúc nào. Lăng Thiên ta tuyệt không ngăn cản. Nhưng nếu cứ đứng ngốc ở đó thì đề nghị tất cả về giường ngủ đi".
Lời vừa dứt thì mọi người mạnh ai nấy nhắm ngoài đường lớn chạy như điên. Nguồn truyện: doctruyen.me
Lăng Thiên nhìn thân ảnh dần biến mất cảu bọn họ thì không khỏi lắc đầu: Một đám ô hợp. Quân doanh huấn luyện bọn họ như thế nào? Nếu tất cả nhất trí hành động, đồng tiến đồng thối thì khi chạy tập thể sẽ cảm giác được dễ dàng hơn một ít. Nhưng quân đội hiện tại sợ rằng không có phương pháp huấn luyện kia. Như thế cũng tốt, cũng chỉ có thể dựa vào thể lực bản thân mà chống đỡ thôi.
Đối với thời gian bọn họ phải quay trở về thì giới hạn trong lòng Lăng Thiên là hai canh giờ, cũng chính là bốn giờ. Điểm này Lăng Thiên cảm giác được so với điều kiện huấn luyện quân đội đặc chủng trong kiếp trước mà nói là một khoảng thời gian rất lớn. Mặc dù kiếp trước Lăng Thiên không đi lính nhưng hắn đối với huấn luyện trong quan đội không xa lạ gì. Làm một thế gia đệ tử, mặc dù chỉ là bàng hệ nhưng đối với quân đội phải hiểu rõ.
Ngoài ý muốn của Lăng Thiên, những tên Thiết Huyết Vệ này có thể lực so với người bình thường tốt hơn rất nhiều. Tất cả có thể trở về trong thời gian mà Lăng Thiên gia hạn. Người trở về nhanh nhất sớm hơn Lăng Thiên dự tính tận nửa canh giờ. Đến khi gã cuối cùng trở về Lăng Phủ thì mặt trời cũng đã lên cao. Ngay khi bọn họ trở về tiểu viện của Lăng Thiên liền đặt mông ngồi xuống thở dốc, mồ hôi chảy như suối. Một gã về sau cùng còn phải cõng Lăng Kiếm trên lưng kia lại le lưỡi ra để thở...
Lăng Thiên từ trong phòng đi ra nhìn đám người chật vật chịu không nỗi kia liền nhướng mày phẫn nộ: "Như thế nào cũng gọi là tinh nhuệ? Ừm, tinh nhuệ mà lại có bộ dáng như một con chó chết thế sao? Đứng lên xếp thành hàng cho ta".
"Mười tên về đầu tiến lên một bước" Nhất thời mười tên có cả Phùng Mặc bên trong tiến lên tiến lên một bước xếp hàng trước mặt Lăng Thiên. Mặc dù cả đám đều thở dốc nhưng so với những tên còn lại tốt hơn rất nhiều. Lăng Thiên cẩn thận quan sát một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu.
"Mười tên về sau cùng cũng tiến lên một bước" Nhất thời mười tên xấu hổ cúi đầu tiến lên. Hơn nữa, tên về sau cùng kia thật vất vả mới có thể đứng vững. Lảo đảo muốn té ngã, có thể miễn cưởng đứng vững nhưng thân thể vẫn run rẩy không ngừng.
Những người này nếu bảo trì tốc độ thì không có bộ dáng thảm hại như thế này. Nhưng e sợ sẽ trể thời gian của Lăng Thiên quy định ra thì sẽ phải rời khỏi Lăng Phủ nên mới chạy liều mạng như vậy. Áp lực tâm lý quá lớn, hơn nữa thể lực lại tiêu hao vô cùng nên mới trở thành bộ dáng kia.
Lăng Thiên chậm rãi gật dầy, ánh mắt lộ ra một tia ấm áp: "Các ngươi rất tốt! Tốt lắm. Chậm rãi hoạt động một chút. Từ từ khôi phục lại thể lực. Bất kỳ kẻ nào cũng không được uống nước" Đây là kinh nghiệm kiếp trước của Lăng Thiên, biết được sau khi thể lực tiêu hao quá mức nếu như bổ xung nước lập tức sẽ bị ảnh hưởng đến thân thể thật lớn. Chỉ có chờ sau khi thân thể khôi phục mệt nhọc mới tiến hành bổ xung nước thì đạt được hiệu quả huấn luyện tốt nhất.
Quay đầu lại nhìn mười tên về đầu, ánh mắt của Lăng Thiên lúc này lạnh như băng: "Còn mười người các ngươi... Các ngươi chạy rất tốt, chạy trốn rất nhanh".
Nghe khẩu khí bất thiện của Lăng Thiên khiến cho mười tên Thiết Huyết Vệ cảm thấy đại sự không ổn. Tất cả đều mờ mịt khó hiểu, chính mình lấy tốc độ nhanh nhất chạy về không những không được khen thưởng mà nhìn bộ dáng Lăng Thiên có vẻ bất mãn cực kỳ?
Lăng Thiên lạnh nhạt nói: "Mấy người các ngươi ngày mai giặt quần áo cho bọn họ. Bọn họ hôm nay huấn luyện rất mệt mỏi rồi, toàn bộ công việc sẽ do các ngươi làm giúp. Cơm trưa giảm phân nữa".
Lời vừa nói khiến cho toàn trường kinh ngạc. Không ít người nhịn không được cất tiếng kinh hô. Chuyện này là thế nào? Mười người về đầu không những không có trọng thưởng mà ngược lại còn bị trừng phạt? Mọi người không hiểu chút gì.
Mười người về đầu tiên đều kinh ngạc và có chút phẫn nộ. Rốt cục cũng có một đại hán khôi ngô bước ra nói lớn: "Công tử! Ta không phục!"
"Ồ!" Lăng Thiên quay đầu nhìn đại hán nành mắt nghiêm khắc: "Ngươi không phục chỗ nào?"
Đại hán ngẩn đầu nói: "Mười người chúng ta về trước bọn họ hơn nửa canh giờ, kết quả vượt xa bọn họ. Nhưng vì sao bọn chúng không bị phạt mà là chúng ta bị? Chẳng lẽ chúng ta nghe lời công tử nói chạy về nhanh cũng là sai lầm sao?" Lời vừa nói ra thì mười tên kia với bộ dáng ủy khuất nhìn Lăng Thiên.
Lăng Thiên chậm rãi gật đầu nhìn vài tên khác: "Các ngươi đều nghĩ như vậy?"
Chín tên còn lại đều nhìn nhau sau đó gật đầu.
Lăng Thiên lạnh lùng nở một nụ cười: "Tốt! Ta sẽ nói rõ lý do cho các ngươi. Nhưng sau khi ta nói rõ thì hình phạt của các ngươi sẽ... tăng gấp đôi."
Mười tên kia liền đồng thanh: "Chỉ cần công tử có thể chỉ rõ chúng ta sai ở chổ nào. Nếu thật sự là vậy thì chúng ta nguyện ý chịu phạt!" Lăng Thiên hừ một tiếng: "Các ngươi biết ta muốn các ngươi làm gì? Ta muốn chính là một đội hình đoàn kết. Các ngươi mặc dù chạy trốn rất nhanh, mặc dù đạt được yêu cầu của ta nhưng khi các ngươi chạy nhanh như vậy cũng đồng nghĩa bỏ rơi huynh đệ của mình! Từ bỏ chiến hữu. Các ngưoi biết rất rõ thể lực bọn họ không đủ nhưng vẫn không giúp bọn họ? Thử hỏi nếu tình huống trên xuất hiện trên chiến trường thì sao? Các ngươi sẽ có tội danh gì? Lạic òn có người trước mặt ta nói lời ủy khuất. Thật sự rất ủy khuất sao?"
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên