Huyền Âm Thần Mạch, bản thân tồn tại bên trong các kinh mạch hiện có. Cũng không phải là một kinh mạch tồn tại đơn độc, mà giống như một loại virus gì đó, nhưng tuyệt đối ngoan cốvirus nhiều!
Nếu muốn trị hết Huyền Âm Thần Mạch cho Ngọc Băng Nhan, để nàng trở thành người bình thường, như vậy nhất định phải dùng tận lực phá bỏ triệt để lực lượng của cỗ âm hàn này!
Lăng Thiên nguyên bản cho rằng, Huyền Âm Thần Mạch của Ngọc Băng Nhan là cùng loại với thân thể cực âm là một loại thể chất đặc dị, chỉ cần có đủ nguyên dương chân hỏa là có thể triệt để hóa nguy thành an! Thậm chí Lăng Thiên còn từng nghĩ đợi lấy nguyên dương lực của Kinh Long Thần Công của bản thân mình hóa khai nó, cũng không cần khu trừ hoàn toàn, mà là để cho Ngọc Băng Nhan tu luyện Hàn Băng Thần Công có khi lại nhân họa đắc phúc, tiến cảnh thần tốc, nhưng hiện tại xem ra, dự định ban đầu của mình có thể nói đã thất bại toàn bộ, hoàn toàn không thể có chuyện như vậy!
Nếu thực sự không hóa khai cỗ hàn độc âm hàn tới cực điểm này, mà không khu trừ ra bên ngoài cơ thể, sợ rằng trong chốt lát thân thể của Ngọc Băng Nhan sẽ lập tức bị đông lạnh thành một tượng băng, mất đi toàn bộ sinh cơ! Bởi vì ... này cường độ của cỗ hàn độc này vượt xa giới hạn sức chịu đựng của người bình thường, cho dù với thể chất đã tu luyện Hàn Băng Thần Công từ lâu của Lăng Thần hoặc là Lê Tuyết cũng không nhất định chịu được, càng không cần phải nói là thân thể không bằng người bình thường của Ngọc Băng Nhan, nếu như tới lúc đó, cho dù có là thần tiên hàng thế, cũng không cứu được tính mạng của Ngọc Băng Nhan.
Lăng Thiên nhắm mắt lại, nội lực tràn đi khắp nới tra xét một lần nữa. Trước khi để hàn độc của Huyền Âm Thần Mạch cắn trả nội thể Ngọc Băng Nhan, phải cấp tốc khu trừ nó. Lăng Thiên phun ra một ngụm trọc khí thật dài, đột nhiên mở mắt, vẻ mặt phức tạp nhìn Ngọc Băng Nhan. Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me - http://thegioitruyen.com
Trong cơ thể nàng có một loại chí hàn như vậy, có trời mới biết mấy năm nay Ngọc Băng Nhan sống sao được? Hàn khí này chỉ cần tiết ra ngoài một tia cũng đủ làm cho một võ lâm cao thủ khó chịu đến tình cảnh sống không bằng chết vô lực mà xoay trở, trong khi ấy Ngọc Băng Nhan chỉ là một nữ tử yếu đuối như vậy, hơn nữa bởi vì Huyền Âm Thần Mạch tồn tại trong cơ thể từ khi còn nhỏ nên không thể luyện võ công, thể chất chỉ tương đương với một người bình thường, thậm chí không được như người bình thường! Nàng làm sao có thể chịu đựng được hàn độc này nhiều năm như vậy? Rốt cuộc nàng đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ đây?
Nghĩ đến thường ngày, Ngọc Băng Nhan vẫn phải giả bộ mạnh mẽ xuất ra vẻ thản nhiên như không, lòng Lăng Thiên không khỏi co rút đau xót
Nhìn nữ tử mỹ lệ dịu dàng động nhân trước mắt này, dùng ánh mắt đầy thâm tình không oán không hận nhìn mình, từ ánh mắt nàng, Lăng Thiên có thể thấy rõ ràng, cũng cảm giác được, an nguy của bản thân mình, trong mắt nàng còn quan trọng hơn tuyệt chứng của nàng nhiều lắm! Thậm chí là không biết so sánh như thế nào, phải chăng đã đến mức, một bên như thái sơn, một bên như lông hồng! Đây là một phần cảm tình như thế nào chứ?!
Lăng Thiên nghĩ lại cuộc nói chuyện giữa Ngọc Băng Nhan với đại trưởng lão của Ngọc gia Ngọc Trảm Thủy do Lăng Thần kể lại, trong lòng không khỏi quay cuồng từng chập!
"Muội là nữ nhân của Lăng Thiên!"
"Nếu như bây giờ muội chết, bia mộ cũng chỉ có thể là Lăng gia Băng Nhan, không phải là Ngọc gia Ngọc Băng Nhan!"
Lăng Thiên trong lòng chấn động, đột nhiên không kiềm chế được vươn hai tay ra, dùng một chút lực, gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại của nữ tử trước mặt vào trong lòng mình.
Ngọc Băng Nhan cảm thấy thỏa mãn nhìn khuôn mặt của Lăng Thiên, cảm thụ nội lực của người trong lòng đang thông hành bên trong kinh mạch của mình, trong lòng dâng lên một trận thỏa mãn nồng đậm, cho dù tuyệt chứng quấn thân, cho dù ắt không thể cứu chữa được, cho dù ngày mai mình phải chết, cuối cùng mình cũng đã là nữ nhân được người trong lòng thừa nhận, hơn nữa, lúc này hắn đang ở bên cạnh mình. Thế là đủ rồi! Thực sự thỏa mãn rồi! Trời xanh đã không phụ Ngọc Băng Nhan ta rồi!
Đột nhiên, nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt của Lăng Thiên, thấy ánh mắt hắn tựa hồ rất cổ quái, tựa hồ rất cảm động, rồi lại rất kích động, sau đó xuất hiện những tia bỏng cháy, kế tiếp Ngọc Băng Nhan liền cảm thấy mình chợt nằm trng một lồng ngực ấm áp. Hắn ôm mình thật chặt, tựa như không muốn buôn tay ra vậy…
Thật là ấm áp! Khóe miệng Ngọc Băng Nhan cong cong, muốn cười, nhưng hai dòng nước mặt lại tuôn ra, lặng lẽ tí tách rơi trên vai Lăng Thiên...
Một lúc lâu, Lăng Thiên trầm thấp hỏi: "Nhan nhi, khoảng thời gian này, muội có cảm thấy đặc biệt khó chịu trong cơ thể hay không?"
Ngọc Băng Nhan nằm ở trong ngực hắn , hạnh phúc hí khí tức đặc trưng trên người Lăng Thiên, khép hờ hai mắt nói: "Không có đâu."
"Thực sao?" Lăng Thiên hoài nghi trừng trừng mắt hỏi.
"Hi hi... Thỉnh thoảng có, bất qúa so với ngày xưa mạnh lên nhiều lắm." Ngọc Băng Nhan cười duyên, cái đầu nhỏ dúi vào trong lồng ngực của Lăng Thiên, ra sức ngọ ngoậy, nỉ non nói.
Thanh âm trong sáng lại nhàn nhạt có thêm chút ý tứ thỏa mãn . Tựa hồ chỉ cần như vậy, đã là quá đủ rồi, không muốn mong chờ thêm gì nữa...
"Thỉnh thoảng có...?" Lăng Thiên dùng cằm cọ cọ lên mái tóc dày mềm của Ngọc Băng Nhan, ánh mắt thâm thúy mang theo suy nghĩ sâu xa nói: "Huynh có để lại đại hoàn đan cho muội, trong khoảng thời gian này, muội ăn mấy lần rồi?"
"... Ăn hai lần..." Tựa hồ cảm giác có chút không quá thích hợp, Ngọc Băng Nhan ấp a ấp úng, nàng còn nhớ rõ Lăng Thiên từng nói, muốn nàng nửa tháng ăn một lần, nhưng sau khi nàng nghe nói đại hoàn đan có công hiệu lớn như vậy, nhất là biết được một viên đan dược có thể tạo thành một cao thủ, lại không muốn ăn, chỉ đến khi nàng thực sự chịu không nổi thì mới ăn một viên, hơn nữa mỗi lần ăn thì trong lòng rất bứt rứt cho rằng: những thứ này nếu như cấp cho thủ hạ của Lăng Thiên ăn vào, thì có thể sẽ trở thành một cỗ chiến lực cực mạnh của Lăng Thiên, nhưng nếu cấp cho mình thì thật quá lẵng phí, mà mình có ăn vào thì sau đó căn bản không có mấy tác dụng…
Ngọc Băng Nhan mỗi lần nghĩ như vậy, luôn luôn cảm thấy mình thật sự là rất vô dụng. Không chỉ không thể giúp được gì cho Lăng Thiên, lại thành một gánh nặng lớn của hắn.
Càng nghĩ như vậy, nàng càng cảm thấy buồn bã, tâm linh bị tổn thương, càng không muốn ăn đại hoàn đan…
"Chỉ ăn hai lần?" Chân mày Lăng Thiên cau lại, có chút bất mãn nói: "Không phải kêu muội nửa tháng ăn một lần sao? Vì sao chỉ ăn hai lần?"
Thân thể Ngọc Băng Nhan mềm nhũn trong lòng ngực hắn, nghĩ tới nghĩ lui, liền cầu xin tha thứ nói: "Trí nhớ của muội không tốt, cho nên hay quên…"
Lăng Thiên hừ một tiếng, hắn nhạy cảm biết được mấu chốt của vấn đề, giận tái mặt: "Không phải à sau khi biết được công hiệu của đại hoàn đan rồi muội không muốn được ăn sao?" Tâm niệm Lăng Thiên chuyển động, càng nghĩ càng thấy có khả năng, sắc mặt lạnh hơn: "Muội muốn giữ lại cho huynh? Để huynh đề thăng công lực? Hoặc là để cho huynh dùng cái này đề thăng công lực cho thuộc hạ? Tạo ra đội ngũ cao thủ phải không?"
Ngọc Băng Nhan đáng thương nói: "Thiên ca, người ta biết sai rồi mà..."
Lăng Thiên thở dài một tiếng, nói: "Nhan nhi, muội hẳn phải biết rõ thân thể mình; Đương nhiên, mục đích ban đầu khiến ta luyện chế đại hoàn đan đúng là để giúp bọn Lăng Kiếm đề thăng công lực, nhưng sau khi có Thiên Niên Huyết Tham và Băng Tinh Hỏa Liên, nó không chỉ có tác dụng đề thăng công lực, hơn nữa vừa vặn khắc chế đối với Huyền Âm Thần Mạch của muôi, đây chính là niềm vui ngoài ý muốn. Lại nói, đại hoàn đan này một lò mới cho ra mười ba khỏa đan dược, vượt xa phỏng đoán ban đầu của huynh, mà loại đan dược này một người chỉ có thể dùng một viên thôi. Nếu như muội có lưu toàn bộ lại cho huynh, thì huynh phải đi đâu tìm nhiều cao thủ như vậy để bồi dưỡng chứ? Hiệu lực của đan dược mạnh mẽ đến mức này, nếu như võ công thấp kém, trái lại nội lực của người lạm dụng nó sẽ khiến thân thể bạo liệt. Huống chi, phàm là người dùng cái này đều nhất thiết phải là nhân tài hoàn toàn đáng tin mới có tư cách, bằng không chúng ta hao hết tâm tư nếu bồi dưỡng ra một địch nhân cường đại, chuyện này chẳng phải là cực kỳ không hay sao?"
"Cho nên huynh chỉ lưu đủ số lượng yêu cầu, còn lại ba mươi viên đều để lại cho muội." Lăng Thiên ôn hòa nhìn nàng, ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng trên mặt nàng, nói: "Muội biết không? Lúc trước huynh dự tính. Sau khi muội ăn đại hoàn đan trong một năm, nội lực của đại hoàn đan tại trong cơ thể muội sẽ ngấm ngầm ăn mòn hàn độc, hàn độc nhất định sẽ còn dư lại một chút thôi, sau đó huynh có thể dùng nội lực nương theo dược lưc mạnh mẽ của đại hoàn đan bức hết hàn độc trong cơ thể muội ra ngoài. Nhưng muội lại không chịu ăn, làm cho huynh vô cùng thất vọng. Còn một điểm nữa, nếu bỏ lỡ cơ hội trị liệu này thực sự sẽ rất đáng tiếc."
Vì không muốn làm cho Ngọc Băng Nhan lo lắng, Lăng Thiên cố ý đem chuyện tình trị liệu nói qua loa một ít, nếu như để Ngọc Băng Nhan biết muốn bức độc ra khỏi cơ thể nàng thì Lăng Thiên phải mạo hiểm rất nhiều, nếu vậy thì nói cái gì nàng cũng sẽ không tán thành, thậm chí lặng lẽ rời đi cũng không biết chừng.
"Thì ra là thế... Thiên ca, huynh yên tâm, sau này Nhan nhi không dám không nghe lời nữa, được không?" Ngọc Băng Nhan tràn đầy hổ thẹn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đáng thương nhìn Lăng Thiên, cầu xin nói.
Xem ra cần phải làm cho nàng yên lòng mới được. Nhìn biểu tình trên mặt Ngọc Băng Nhan, Lăng Thiên vẫn còn có chút hậm hực, trong lòng thầm nghĩ. Vì vậy, Lăng Thiên bèn thở dài một hơi, vẻ mặt thất thần nói: "Nhan nhi, muội còn nhớ rõ không, lúc chúng ta mới gặp nhau, huynh đã từng nói, huynh có biện pháp trị hết bệnh của muội?"
Ngọc Băng Nhan gắng sức gật đầu, nói: "Đương nhiên muội nhớ rõ, " Nàng đột nhiên có chút ranh mãnh cười, mang theo một chút xấu hổ, nói: "Thiên ca nói một câu nào, đến bây giờ muội đều nhớ kỹ."
Lăng Thiên cười cười, nói: "Biện pháp của huynh chính là đại hoàn đan này, chỉ cần muội nghe theo cách thức của huynh, liên tục dùng nó, sau khi công lực muội đề thăng, tiếp đó để Lăng Thần hỗ trợ huynh, một trước một sau, một khu một hấp, liền có thể triệt để chữa trị cho nàng khôi phục lại như thường! Vậy mà muội lại không nghe lời, dĩ nhiên bốn tháng trôi qua, mà chỉ dùng có hai lần. Chắc chắn dược lực trong cơ thể đã tiêu hao hết rồi. So với dự tính của huynh, xem ra nếu muốn bức hàn độc, chỉ sợ cần phải tốn rất nhiều khí lực nữa."
Ngọc Băng Nhan thốt lên một tiếng, cặp mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ lo lắng, bất an nói: "Chuyện này... Đối với huynh có nguy hiểm hay không?"
Lăng Thiên cau mày, nói: "Nếu là dựa theo kế hoạch bức độc đã vạch sẵn, nguy hiểm đương nhiên cũng có, bất quá... Nếu muội có thể làm một việc, vậy chắc chắn sẽ không có gì nguy hiểm."
"Việc gì? Muội nhất định nghe theo." Ngọc Băng Nhan cấp bách nói.
"Đó chính là, từ giờ trở đi, trong vòng ba tháng, mỗi mười ngày muội phải dùng một viên đại hoàn đan, bất luận có chuyện gì cũng không được gián đoạn. Hết ba tháng, thì lần cuối cùng dùng hai viên, như vậy nhiệt lực trong cơ thể của muội có thể sẽ đạt đến trình độ xấp xỉ với hàn độc, trong một ngày một đêm sau khi muội vừa uống thuốc bọn huynh sẽ đồng thời phát công, nội ngoại phối hợp, triệt để bức hàn độc ra, tin tưởng sẽ là một chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu muội vẫn không muốn dụng thuốc, thì độ mạo hiểm khi bọn huynh bức độc ra sẽ tăng lên, một khi có sai sót, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì bị chết bỏ mệnh. Ngay cả khi bọn huynh không bị tổn thương, nhưng mà bệnh của muội trong chốc lát sẽ bộc phát ra ngoài cơ thể, sẽ nguy hiểm tính mệnh! Nhan nhi, chúng ta thật có thể đi đến bước này, lẽ nào muội không mong muốn cùng ta sống với nhau trọn đời sao?" Sắc mặt Lăng Thiên trầm trọng, ngữ khí càng vô cùng ngưng trọng.
Quyển 6