Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 569: Quyết chiến chi thủy




Đúng là với các loại tình hình trên, nếu như Tiêu Nhạn Tuyết có hỏi trực tiếp Lăng Thiên thì chưa chắc Lăng Thiên có khả năng giải thích rõ ràng cho nàng hiểu. Trên thực tế những của cải mà Lăng Thiên có được nếu chỉ thông qua con đường chính đáng thì cũng khó có khả năng đạt được như vậy. Nhưng nếu như Tiêu Nhạn Tuyết biết trên phiến đại lục Thiên Tinh này, con đường vơ vét của cải của Lăng đại công tử chính là thông qua mấy đám cường đạo nổi danh nhất, tin rằng nàng sẽ không kinh ngạc như thế!
Về phần nói không ai tham ô, nói không có khả năng kỳ thực lại là có khả năng. Nếu như ngươi giống như Lăng Thiên, truyền thụ cho thủ hạ từ lúc còn nhỏ tư tưởng tuyệt đối trung thành, không có khả năng sẽ biến thành có khả năng. Mọi người chỉ cần nghĩ đến thái độ của đám người Lăng Trì, Lăng Nhị Thập, Tây Môn, Lăng Tam đối với Lăng Thiên, sẽ vô cùng kinh ngạc!
Có một đám sát thủ trung thành nhìn chằm chằm vào gia nghiệp của Lăng Thiên như vậy thì ngay cả muốn làm trung gian kiếm lời bỏ túi riêng cũng phải cân nhắc một phen xem trí nhớ của mình còn tốt không, cái đầu còn rắn chắc hay không?
Thủ đoạn máu tanh của Lăng Thiên, đối với thủ hạ rất nghiêm khắc, trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng. Không ai có dũng khí vượt quyền thống trị cũng như xúc phạm đến quyền uy của Lăng Thiên.
Trên thực tế, nguồn gốc số của cải khổng lồ của Lăng phủ ngoại trừ những thương hội cùng trà lâu tửu quán, sòng bạc trên danh nghĩa Lăng gia vốn nhiều chi chít như sao trên trời thì có một bộ phận tương đương lệ thuộc vào sự vơ vét của cải của thế lực hắc ám. Đây là con đường chủ yếu dẫn tiền về Lăng phủ biệt viện. Buôn bán kiểu không vốn vạn lời thế này, tự nhiên là rất có lợi, thu hoạch mười mươi đều là kim bạc, tuyệt đối là lãi ròng…Thậm chí những thế lực lòng tham không đáy như Lăng Kiếm, còn ám chỉ rằng phải hành động "nhiều lần", để thu hoạch phong phú hơn. Có thể nói là thật khó tưởng tượng được!
Điều mà họ gọi là "nhiều lần" ấy kỳ thực là lấy đồ đạc trong Lăng phủ biệt viện bán ra ngoài với giá cao. Sau khi tiền rồi thì đến ngày thứ hai sẽ cướp về và bán một lần nữa…
Đương nhiên, cách này chỉ làm được vài lần đã bị Lăng Thiên nghiêm khắc cấm đoán. Thiên bang lão đại ta, à không, Lăng Thiên lão đại ta nói không nổi gia hỏa lão nhị thì còn có thể làm được chuyện gì…
Dưới loại tốc độ tích lũy tài phú kinh khủng này, thế lực của Lăng Thiên có được tài lực như thế đương nhiên giống như ngươi ta bơm khinh khí cầu vậy, bành trướng cực kỳ nhanh chóng. Hầu như mỗi ngày đều có vài toán cường đạo ăn mặc như thương nhân đứng đắn gấp gáp mang mấy lượng xe kéo đến đây giao hàng… Đương nhiên dưới loại tốc độ này, phải là nhân tài chân chính ngày đêm luân phiên nhau mới có khả năng gắng gượng thu xếp xong xuôi. Nếu như phải một người thô kệch xoay xở, xuất nhập không khớp thì khẳng định mọi chuyện sẽ rối tinh rối mù, trướng mắt. Nếu muốn phân minh rõ ràng thì chẳng khác gì gặp quỷ rồi…
Về phần Sở Đình Nhi: Trên cương vị người duy trì sản nghiệp của Lăng gia, nàng đã điều động những nhân tài có chuyên môn, nghiệp vụ cho Lăng Thiên. Tuy rằng con số đã lên đến hàng nghìn, hơn nữa hàng năm đều có một số lượng lớn nhân viên bổ sung vào, nhưng với nhu cầu của Lăng phủ biệt viện thì cũng như muối bỏ biển mà thôi. Nhất là mấy năm gần đây, Lăng phủ không ngừng mở rộng, lương thực, binh khí đều được thu nhận nhiều hơn. Hầu như, mỗi năm, sản nghiệp bên ngoài hầu như đều tăng thêm bội lần. Điều này càng khiến cho các nhân viên quản lý tài vụ như trứng chọi đá, nhân thực thiếu trầm trọng! Những huynh đệ trong bang vốn thô lỗ, dù không tình nguyện cũng phải nhận những nhiệm vụ rườm rà này…
Tất nhiên Lăng Thiên biết rõ. Năm đó, với thế lực nhỏ bé của mình cùng với Lăng gia nền móng còn yếu. Muốn cùng với Tiêu gia, Ngọc gia , những thế gia khổng lồ đã trải qua hơn mười thế hệ tranh đoạt thiên hạ.Muốn dựa vào con đường chính đáng để hoàn tích lũy tất cả tài nguyên. Không khác gì kẻ điên nói bừa. Cho nên khi Lăng phủ biệt được kiến thành. Thiết huyết vệ năm đó cứ một thời gian liền bị hắn luân phiên phái ra ngoài "Kiếm tiền". Toàn bộ những tích lũy của mỗi vương triều lúc mới quật khời đều bằng con đường phi thường đẫm máu. Cho dù Lăng Thiên là gia hỏa hai kiếp làm người. Cũng không phải là ngoại lệ...
Đây cũng là nguyên nhân chính khi Lăng Thiên dùng toàn bộ những gì kiếm được khoét núi kiến tạo lên mấy trăm thương khố cực lớn… Ách.Bước đầu tìm hiểu về cái gọi là sự nghiệp của Lăng Thiên, ngoại trừ khiếp sợ, kinh hãi ra thì Tiêu Nhạn Tuyết còn hoang mang, không dám tin. Vô pháp
Lăng Thiên tích trữ dưới lòng đất như vậy quả thật là kinh khủng. Nghe mà rợn cả người!
Gia gia! Người coi trọng Lăng Thiên là đúng. Nhưng vì sao người không kiên trì sự coi trọng của mình! Tiêu gia sẽ cường đại rất nhanh. Thiên hạ đệ nhất tài phiệt! Có thể tan thành mây khói hay không đây!
Tuy rằng, trong lòng sớm đã tự biến thân phận của mình thành nữ nhân của Lăng Thiên. Nhưng sau khoảnh khắc thấy được tài lực khổng lồ cũng như nội tình bên trong của Lăng Thiên, Tiêu Nhạn Tuyết có phần lo lắng cho vị thế của gia tộc mình. Tiêu Nhạn Tuyết hiểu rất rõ rằng: những việc này. Chẳng qua chỉ là chuyện xử lý về mặt tài vụ. Cũng chính là phương diện phụ trợ cho chiến tranh. Như vậy. Lấy những thứ này ra mà suy đoán thì thực lực quân sự của Lăng Thiên sẽ như thế nào? Bản thân mình lại chẳng bao giờ tiếp xúc với sức mạnh của tình báo thì nên làm thế nào ? Tiêu Nhạn Tuyết không dám tiếp tục nghĩ thêm nữa.
Thật đúng như sự tiên đoán của Lăng Thiên. Chỉ sau có nửa giờ, Lăng Thiên liền nghe được tin lão Thiết mặt mũi ủ ê đi ra. Sau khi Tiêu Nhạn Tuyết xem sổ sách của hắn thì đầu tiên là ném sang một bên, sau đó hung hăng quở mắng và răn dạy một trận, rồi giao trách nhiệm phải chỉnh đốn và cải cách theo từng kỳ hạn…v..v… Lại còn hạn định cả thời gian phải hoàn thành việc chỉnh đốn, cải cách ấy nữa. Đối với một người đàn ông chỉ biết chém chém, giết giết mà nói, chẳng bằng một đao giết hắn còn dễ chịu hơn. Chẳng trách vị cao lớn, thô kệch lúc nãy dù là con người sắt đá, kiên cường là thế mà đau đớn như cha mẹ chết vậy…
Lăng Thiên tuyệt nhiên không quan tâm đến những cái đó. Hạ một mệnh lệnh xuống dưới: về quản lí tài chính do Tiêu Nhạn Tuyết phụ trách hoàn toàn, cho dù có yêu cầu gì thì cũng phải phục tùng vô điều kiện. Nếu làm trái sẽ bị xử theo quân pháp.
Cũng bởi vì việc kiến tạo mới này mà đám nam tử hán coi trời bằng vung kêu khổ thấu trời. Với bọn họ thì giết người cướp của, công thành đoạt đất, vơ vét tiền của tuyệt đối không thành vấn đề. Nhưng những thứ trướng mắt gì đó thực đúng là làm khó người ta chết đi được. Ngón tay như củ cà rốt chỉ dụng lực một chút là có thể nặn bút quản bẹp dí, lại càng không cần nói còn phải viết chữ…
Có tiếng mở cửa khe khẽ, Lăng Thiên nhìn lại, thấy Lăng Thần hơi nhíu đôi lông mày lại, hàm răng cắn môi dưới, vẻ mặt có chút xấu hổ, như áng mây hồng, dựa cửa đứng đó, toàn thân mệt mỏi không có chút sức lực nào cả. Trong một khoảnh khắc, từ Lăng Thần toả ra một sức hấp dẫn, lộng lẫy như hoa hải đường đang ngủ, dịu dàng, thướt tha, phong tình vô cùng. Chỉ trong một nửa khoảng khắc nhìn Lăng Thần trong mắt, Lăng Thiên lại thấy tiểu Lăng công tử rất có ý nóng nòng muốn thử trở lại hành trình!
Cảm thấy ánh mắt rực nóng của Lăng Thiên, Lăng Thần như mừng như giận, không biết nghĩ gì mà hai má ửng đỏ.
Trong lòng Lăng Thiên rất muốn được thoả mãn cảm xúc của mình nhưng hắn hiểu rằng giai nhân khó có thể chịu được thêm một lần mưa móc nữa nên tự đè mạnh tiểu Lăng công tử đang bị kích động xuống, đang định nói gì đó thì từ phía sau, xuất hiện hai tiếng động véo véo. Có hai người, không thể phân biệt được trước sau đang từ hai hướng khác nhau bay vào.
Một người trắng như tuyết, dáng người uyển chuyển như liễu, mặt đẹp như ngọc. Người kia thì đen như mực, thẳng băng như kiếm, hai mắt đằng đằng sát khí, mặt lạnh như chì.
Ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung đã giống như hai thanh kiếm giao tranh kịch liệt, hoa lửa tung bay rực rỡ.
Lê Tuyết, Lăng Kiếm!
Hai người kia: đã tới rồi!
Lăng Thiên nhướng mắt nhìn về phía Lăng Kiếm, thấy trong tay hắn cầm theo một cái bọc, thần sắc rất quái dị. Nếu Lăng Thiên suy đoán không sai thì hẳn là Lăng Kiếm đã phải trăm đắng nghìn cay khi thu thập Hoàng Liên. Nguồn truyện: doctruyen.me
Mắt hai người đồng thời nhìn về phía Lăng Thiên, trong ánh mắt bắn ra chiến ý mạnh mẽ.
Lăng Kiểm nhìn Lê Tuyết cười nhạt, nói: "Hôm nay đánh một trận, chỉ cầu thống khoái!"
Nói rồi, Lăng Kiếm giương quả đấm lên, tức thì mở cái bọc trong tay ra, hơn mười khối hoàng liên to có nhỏ có thình lình hiện ra, mắt ánh lên sự giận dữ. Lăng Kiếm cười lãnh đạm: "Đây là tiền ta đặt cược."
"Ai thua, phải mang những hoàng liên này đi sắc thành nước thuốc uống cạn chín bát!" Lăng Kiếm cố tình nói. Nhìn Lê Tuyết như đã tưởng tượng ra cảnh bịt mũi uống nước hoàng liên của nữ nhân ghê tởm này, tâm trạng không khỏiảng khoái.
Lăng Thiên thở dài, nhìn về phía Lăng Kiếm: "A Kiếm! Ngươi đã cân nhắc kỹ chưa? Cùng giao đấu với một nữ nhi, cho dù ngươi thắng, ngươi rất vẻ vang sao? Nước hoàng liên này thật không ít đâu. Làm sao hạ thủ được đây." Nhìn Lăng kiếm rồi lại chuyển ánh mắt tới phía Lê Tuyết bên này, ý tứ rất rõ ràng: Dọc theo đường đi từ Bắc Nguỵ về đến Thừa Thiên ngươi đã khiến Lăng Kiếm đủ khổ. Hôm nay có nên hạ thủ lưu tình một chút hay không đây!
Lăng Kiếm gật đầu, giận dữ nói: "Công tử! Không phải ta ỷ mạnh hiếp yếu. Ngươi không biết rồi. Số hoàng liên ta ăn dọc theo đường đi, so với chỗ này tuyệt đối không ít hơn. Nếu nàng ta có thể giậu đổ bìm leo, thì sao ta lại không thể tìm về một vốc như vậy!"
Sắc mặt Lê Tuyết tựa hồ rất khẩn trương: "Ngươi chuẩn bị hoàng liên nhiều quá đấy. Hay là giảm một nửa đi được không?"
Lăng Thiên phi thường bất ngờ, hôm nay, đại ma nữ này làm sao vậy, lại có thể phát ra thiện tâm như thế. Thật đúng là rất nể mặt ta. Nguyện giảm một phân nửa cũng không phải là ít. Ta sẽ hỗ trợ, làm cho A Kiếm chịu khổ một chút, bèn nói: "Quả thực là quá nhiều! Phân nửa cũng là quá nhiều. Hay là một phần năm, một phần mười cũng được mà!"
Lăng Kiếm khom người nói: "Công tử! A Kiếm biết, người xưa nay vốn thương hoa tiếc ngọc. Nhưng người không biết vị cô nương này đáng ghét thế nào đâu. Lúc trước nàng đã nhiều lần làm khổ ta lắm rồi!" Quay lại phía Lê Tuyết, Lăng Kiếm lạnh lùng nói: "Bây giờ nếu sợ hãi, thì sớm trốn đi, lúc trước khi dày vo ta có nghĩ đến ngày hôm nay hay không!"
Lăng Thiên hơi há hốc mồm. Ta làm sao lại không biết Lê Tuyết kinh khủng thế nào. Trái lại, tiểu tử ngươi đâu biết chỗ kinh khủng của Lê Tuyết chứ. Nhưng bất chợt nha đầu Lê Tuyết này lại có thiện tâm như vậy. Đây chắc hẳn là một cái bẫy giăng sẵn bên cạnh, chỉ đợi Lăng Kiếm đến gần là đẩy xuống. Mình căn bản chỉ là trợ giúp thêm mà thôi. Mà Lăng Kiếm này là kẻ ngu si, đần độn, hố bẫy ngay trước mặt, kẻ khác muốn đẩy hắn xuống, hắn không những không biết tránh, mà còn hùa theo lực đẩy của người ta mà nhảy thẳng xuống. Đây không phải là sự xui xẻo thúc giục thì còn là cái gì nữa?
Sắc mặt Lê Tuyết vốn dĩ rất khó nhìn, bèn xì lên một tiếng vui vẻ: "Lăng đại công tử! Ngươi thấy rồi chứ. Ta không phải là người dễ đồng ý nhưng ta cũng cho hắn cơ hội rồi. Hắn không muốn nhận thì ta cũng không nữa cả!" Lăng Thiên đảo mắt khinh thường. Người khác không biết chứ thủ đoạn của tiểu ma nữ ngươi ta còn lạ gì nữa! Đây không phải là điển hình chiếm được tiện nghi liền khoe mẽ sao?
Lê Tuyết liền tiếp lời ngay vừa cười hì hì, vừa hỏi Lăng Kiếm một câu: "A Kiếm! Ngươi đã chuẩn bị tốt để chịu đòn chưa?" Thái độ của Lăng Kiếm tức thì trở nên hung dữ, lạnh lùng hừ một tiếng thật mạnh, không khoan nhượng nói: "Lê cô nương! Ngươi đã chuẩn bị chu đáo để uống nước hoàng liên chưa?"
Quyển 6