Ngay ngày hôm ấy Kiểu Nguyệt liền dọn đồ đến tiểu viện của Lăng Thiên.
Cho dù là không thấy được hắn nhưng cũng có thể ngày đêm nhớ đến hắn. Chí ít thì trong tiểu viện kia còn lưu lại chút ít hơi thở của hắn. Một bàn, một ghế, một cây cổ, một cay gỗ đều ít hoặc nhiều lưu lại vết tích của Lăng Thiên. Thậm chí, mỗi ngày, lúc đi ngủ, Kiểu Nguyệt còn cố ý mang chiếc chăn mà Lăng Thiên đã từng dùng trước đây đặt lên phía trước, cảm nhận chút khí tức nam tử còn sót lại trên đó. Cứ như thế, hằng đêm, Kiểu Nguyệt cũng e thẹn cho rằng mình đang chung chăn chung gối với phu quân… Chính sự tự tưởng tượng ấy khiến hằng đêm, trước lúc đi ngủ, khi thay y phục, bao giờ Kiểu Nguyệt cũng cảm thấy rất thẹn thùng . Bạn đang đọc truyện được copy tại doctruyen.me
Màn đêm nặng nề che phủ. Kiểu Nguyệt công chúa vẫn thấp giọng kể lể, hai con mắt mơ mơ màng màng như người say, má hồng như uống rượu. Ánh nến trên bàn thỉnh thoảng lại tuôn ra chúc hoa. Kiểu Nguyệt lấy tay che miệng, ngáp ngủ một cách lười biếng rồi mệt mỏi chống thắt lưng đứng lên, đi tới, vóc người xinh đẹp mềm mại như thân liễu trong gió mát. Nàng đi vòng qua trước cái bàn, nhìn đệm chăn trên giường, chợt đỏ mặt lên, cúi thấp đầu nói: "Thiên đệ! Tỷ tỷ đến ôm ngươi ngủ nhé!"
Ngoài cửa sổ, Lăng Thiên trong lòng vô cùng xao động. Đại thể những lời này, trước đây, hắn thường được nghe. Khi ba, bốn tuổi. Hắn thường ngủ lại ở trong cung mà Kiểu Nguyệt cũng thường đến Lăng gia chơi. Mỗi lần như vậy, Kiểu Nguyệt đều phải ôm Lăng Thiên mới chịu ngủ. Nếu không cho ôm, nàng sẽ khóc nhè. Hơn nữa Lăng gia cũng rất vui khi hai hài tử thân thiết với nhau mặc dù hai tỉnh lúc này đã có khá nhiều phiền phức.
Khi đó, mỗi đêm trước khi đi ngủ, với hình dáng của kẻ thắng trận, Kiểu Nguyệt bao giờ cũng nhếch môi lên, nói với Lăng Thiên: "Thiên đệ! Tỷ tỷ ôm ngươi ngủ nhé!"
Lúc đó, tự nhiên Lăng Thiên vừa khóc vừa cười. Cảm giác khi đã hai mươi mấy tuổi mà lại bị một tiểu nha đầu ôm vào trong ngực thật kỳ quặc vô cùng. Nhưng bây giờ, sau mấy chục năm, đột nhiên nghe lại những lời này thì tiếng lòng không kiềm chế được rung động.
Thấy Kiểu Nguyệt chậm rãi tháo thắt lưng cởi áo, Lăng Thiên thở dài, nhm mắt, xoay người lại, trong lòng hỗn loạn tê dại từng trận. Việc này nên làm thế nào đây? Nếu mình không tiếp nhận nàng thì cuộc đời này của Kiểu Nguyệt ắt sẽ bị hủy hoại. Nhưng nếu tiếp nhận nàng thì... Trong lòng Lăng Thiên rất không thoải mái. Dù sao Long Tường cùng bị chính tay Lăng Thiên làm cho điên dại, đây chẳng phải điển hình cho hủy phụ chi cừu hay sao?(Hủy phụ chi cừu: oán cừu do phỉ báng cha mẹ người khác.)
Đầu tiên là làm cho phụ thân người ta bị điên để tiếp quản toàn bộ cơ nghiệp, sau đó lại ôm con gái người ta mà mây mưa trong đêm tân hôn sao? Chính Lăng Thiên cũng không thể không thầm mắng mình là kẻ tà ác!Cái này được gọi là gì nhỉ? Không khỏi tự phỉ nhổ mình một câu.
Từ trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng kêu hoảng hốt của công chúa Kiểu Nguyệt: "Ai? Người nào ở bên ngoài đó? Hay là Thiên đệ đã trở về?"
Lăng Thiên rất lấy làm kinh hãi, rằng nàng đi ra sẽ nhìn thấy mình, bèn vội vàng rút thân lên phía trên, đi xa xa ra một chút.
Chỉ thấy à một tiếng nhưng Kiểu Nguyệt công chúa đã đích thân cầm đèn lồng cẩn thận ra mở cửa, kiểm tra tổng thể xung quanh. Thấy khắp nơi không có bóng người mới yên tâm mà đóng cửa phòng. Kỳ thực. Lăng Thiên không h biết rằng trong khoảng thời gian này, Kiểu Nguyệt công chúa thường nghi thần nghi quỷ như vậy. Đây không phải là lần đầu tiên. Động tác của Lăng Thiên rất khẽ khàng. Lại thêm công chúa Kiểu Nguyệt không biết võ công, sao có thể phát hiện ra hắn. Tất cả chỉ là sự trùng hợp khéo léo mà thôi.
Lăng Thiên động tác nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng mẫu thân. Vẫn nghe được bên trong có tiếng lật trang giấy sột soạt. Xem ra, dường như mẫu thân vẫn còn đang chỉnh sửa sổ sách. Lẽ nào có việc khẩn cấp đến mức mẫu thân phải tính toán vào lúc này sao?
Sự nghi ngờ trong lòng Lăng Thiên nổi lên bèn nhẹ nhàng gõ cửa. Tiếng động truyền đến tai mẫu thân. Giọng nói ôn nhu mang theo sự cảnh giác của Sở Đình Nhi vang lên: "Là ai ở ngoài đó vậy?"
Lăng Thiên nói: "Mẫu thân! Là con, Thiên nhi đã trở về."
Ngay lập tức trong phòng trở lên yên tĩnh. Xa cách gần nửa năm, đột nhiên lại nghe thấy giọng nói của con trai, Sở Đình Nghi ngạc nhiên, mừng rỡ đến ngây ngẩn cả người. Phải một hồi sau, Lăng Thiên mới thấy tiếng bước chân dồn dập, chạy chầm chậm trên mặt đất. Cửa phòng được mở mạnh ra. Lăng Thiên vừa định đi vào. Đã bị một bàn tay ngọc mềm mại của mẫu thân nhéo tai kéo vào. Sau đó thấy hai tiếng bang bang trên mông .Đã trúng hai cước: "Con, cái tên tiểu hỗn đản này! Không một lời dặn dò đã đi. Một chút tin tức cũng không có, mà lại đi liền mấy tháng... Con… Con muốn làm ta tức chết hay sao? Cái tên tiểu hỗn đản này! Cứ chờ mà xem lão nương cho cái mông con nở hoa!"
Lăng Thiên không dám giẫy giụa, đầu lệch sang một bên, thấp giọng kêu lên đau đớn: "Nương…Ái! … Nhẹ tay chút mà…"
"Con cũng biết đau ư?" Sở Đình Nhi, trái lại, càng cố sức mà nhéo thêm nửa vòng nữa, bất chợt, nước mắt lã chã rơi xuống: "Tên tiểu hỗn đản! Vô thanh vô tức chạy trốn. Lại còn bị đệ nhất cao thủ đuổi theo truy sát ngàn dặm, con có biết ta lo lắng cho con bao nhiêu hay không? Mấy tháng nay ta nào có được ngủ ngon giấc? Con con... Tiểu súc sinh bất hiếu mà! Đến lúc nào con mới làm ta yên lòng đây?" Nói đến đó, tức giận trào ra, Sở Đình Nghi không nhịn được liền đánh hai cái lên mông Lăng Thiên. Có điều hai cái đánh ấy lại hoàn toàn không dùng khí lực. Lăng Thiên thậm chí hoài nghi bụi trên y phục không biết có còn chút nào để rơi xuống nữa không.
Lăng Thiên giả bộ kêu lên hai tiếng, cười cợt nhả
Một lúc lâu sau, Sở Đình Nhi mới bình tĩnh trở lại, kéo tay con trai, cẩn thận kiểm tra từng chút trên mặt trên người. Thấy Lăng Thiên ra đi bốn tháng không những không gầy đi mà trái lại da dẻ càng thêm nhẵn nhụi, sáng bóng, đầu dường như cũng cao thêm một chút thì không thể cầm lòng, vui sướng cực độ mà khóc.
Lúc này Lăng Thiên làm ra vẻ một cục cưng láu lỉnh, quy củ ngồi im, biến mình trở thành một vật được yêu thích.
Hắn đương nhiên không sợ mẫu thân phát hiện ra điều gì. Sau khi phạt tủy, cơ thể hắn lại trở lên cường tráng như trước, nhất là da thịt mới sinh ra càng khiến cho bất cứ cô nương nào cũng phải ao ước, đố kị. Thậm chí tất cả những vết thương trước đây trên người cũng đều tróc ra không còn vết tích, giống một một quả trứng gà vừa được bóc vỏ. Đình Nhi dù là có hỏa nhãn kim tinh cũng không thể phát hiện ra điều gì.
"Con không phải bị truy sát sao? Sao mà ngược lại, giống như ra ngoài đi nghỉ dưỡng vậy? Bị người ta truy đuổi lại có thể trở lên đẹp đẽ hay sao?" Sở Đình Nhi nghi hoặc nhìn chính con trai của mình, dường như không hiểu gì cả. Nghe nói kẻ truy sát Thiên nhi là cao thủ đệ nhất thiên hạ cơ mà, thế nào lại…. Con trai bị truy sát nửa năm mà thoạt nhìn so với lúc còn ở nhà lại càng thêm xuân phong đắc ý như vậy?
"Nương! Người yên tâm! Người đó võ công không khá lắm. Cứ coi như hài nhi chơi đùa với hắn một vòng rồi quay về." Để tránh cho mẹ khỏi lo lắng, hãi hùng, Lăng Thiên không thể cho mẫu thân biết vị Giang Sơn Lệnh chủ kia là nhân vật kinh khủng đến cỡ nào; cợt nhả cười hì hì nói: "Có điều, dù gì hài nhi cũng là nam tử hán đại trượng phu. Vừa rồi nương đã dùng sai từ. Lẽ ra nên khen hài nhi ngày càng thêm khôi ngô tuấn tú, khí phách anh hùng chứ đừng bảo là đẹp đẽ gì đó… Oa… Nương trái lại ngày càng đẹp ra. Nếu như chúng ta cùng đi trên đường, người khác nhất định sẽ nói ngài là muội muội của con đấy!"
"Ba hoa! Với ta, con cũng trêu đùa nữa hay sao? Thật là lớn gan!" Sở Đình Nhi cười, đánh hắn một cái: "Sao lại trở về lúc này? Không đợi trời sáng được sao?"
Trên mặt Lăng Thiên hiện lên vẻ khổ sở: "Vấn đề là hài nhi không muốn cho người khác biết con đã trở về. Đây chính là kế hoạch quân sự… Hì hì…"
Sở Đình Nhi lại tức giận vô cùng, nhìn con trai của mình: "Vậy thì con cũng phải cho nãi nãi biết chứ? Con có biết bọn họ nhớ con cỡ nào không? Con đi có mấy tháng mà tóc nãi nãi gần như bạc trắng. Con thật không có chút lương tâm nào cả."
Lăng Thiên vội cam đoan rằng: "Điều đó là đương nhiên. Lát nữa rời nơi này, con sẽ đi thỉnh an nãi nãi!" Hai mẹ con nói chuyện thao thao bất tuyệt. Tuy rằng Sở Đình Nhi không cam lòng cho con trai đi nhưng cũng giục hắn đến chỗ lão phu nhân. Nghĩ đến việc con trai đã về nhà, lo lắng không yên mấy tháng nay rốt cuộc đã có thể an lòng nhưng nhất thời cũng cảm thấy mệt mỏi, không khỏi ngáp một cái!
Lăng Thiên chăm sóc hầu mẫu thân đi ngủ,trước khi Lăng Thiên đi, Sở Đình Nhi thở dài nói: "Lúc nào có thời gian thì đến thăm Kiểu Nguyệt. Cô cô con cũng rất lo lắng cho con. Thứ nữa vì chuyện lần trước mà thủy chung thân tâm chưa được khỏi hẳn. Thứ ba cô cô con vì thương nhớ con quá nhiều, cơ thể rất yếu. Vì vậy nên khi nói chuyện với cô cô con phải hết sức cẩn thận."
Lăng Thiên vội vã đáp ứng.
Sở Đình Nhi trầm ngâm một hồi rồi nói: "Con! Bất luận hai nhà có ân oán gì thì bây giờ mọi chuyện cũng đã qua đi, Lăng gia ta cũng không rụng một cọng lông. Long Tường hắn… chính là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, nhưng hắn cũng đã bị trừng trị nghiêm khắc. Long gia cũng không còn ý nghĩ nhòm ngó ngôi báu nữa. Có một số việc nên khoan dung độ lượng và con cũng nên cân nhắc thêm một chút…"
Lăng Thiên nghe không hiểu ra sao bèn hỏi: "Mẫu thân! Người đang nói chuyện gì mà vòng vo dữ vậy?Con ngoại trừ hồ đồ thì không rõ cái gì cả."
Sở Đình Nhi giận dữ, trừng mắt, nói: "Ta nói chính là biểu tỷ của con, là chuyện của Kiểu Nguyệt. Ta nhìn nha đầu kia từ nhỏ lớn lên, phẩm chẩt con người nó thế nào ta hiểu rất rõ. Một cái khó nữa là nó với con lại một lòng chung tình. Hơn nữa, bây giờ, trên danh nghĩa nó đã kết hôn cùng con. Nếu có thể hãy đối xử với nó tốt một chút. Chớ có vì sự tình của tên hoàng thượng hỗn trướng kia mà có thành kiến với nó." Trong suốt thời gian qua, Kiểu Nguyệt luôn nhớ thương Lăng Thiên. Người làm mẹ như Sở Đình Nhi đương nhiên nhìn thấy hết điều đó. Hơn nữa, dù thế nào thì Sở Đình Nhi cũng chăm sóc Kiểu Nguyệt từ nhỏ tới lớn nên khi thấy Lăng Thiên trở về bèn đánh động vài câu.
Lăng Thiên gãi gãi đầu, buồn bực nói: "Mẫu thân! Con nhớ rằng người luôn một mực phản đối chuyện năm thê bảy thiếp. Sao bây giờ, người lại trái ngược hoàn toàn, khuyên con trai tìm nhiều lão bà
"Nói nhảm! Chuyện cha con không tam thê tứ thiếp là do cách đối xử của ông ấy!" Mày liễu của Sở Đình Nghi nhướng lên: "Về phần con, chỉ cần con có thể ứng phó được, cho dù con có lấy một vạn cô nương cũng sẽ xuất bạc cho con."
Lăng Thiên toát mồ hôi.
Nguyên lai không cho phép tam thê tứ thiếp cũng là bởi vì người ta không giống nhau! Lão mụ phiêu hãn như vậy khiến cho Lăng Thiên thầm đồng tình với lão ba không ngớt. Thật đáng thương mà!
Lăng Thiên đang định cáo từ, đi ra ngoài thì Sở Đình Nhi dường như lại nhớ tới điều gì đó, bèn trở mình, tới bên cạnh thì thầm vào tai Lăng Thiên: "Nha đầu Kiểu Nguyệt cũng không tệ, trưởng thành, dung mạo xinh đẹp. Điều quan trọng là ngực to mông nở, nhất định rất mắn, có thể sinh con trai."
Lăng Thiên đứng ngây như phỗng.
Khi Lăng Thiên trở lại Lăng phủ biệt viện, trời đã gần sáng. Những tao ngộ đêm nay, Lăng Thiên phải chịu sự kích thích, đả kích, thương tổn và cả sự chà đạp nữa…
Hai cái lỗ tai hồng hồng, dựng đứng đương nhiên là kiệt tác của lão mụ. Trên mông lại đã trúng mấy gậy do lão phu nhân ban tặng. Về phần mấy cục u trên đầu hiển nhiên chính là do Lăng lão gia tử thương yêu cháu trai mà thể hiện.
Thời gian không còn nhiều. Lăng đại công tử còn dự định đêm nay sẽ cùng Lăng Thần cô nương nói chuyện về "lý tưởng nhân sinh" nữa, nhưng không ngờ gia gia nãi nãi thậm chí cả mẫu thân, ai cũng đều vội vã muốn ôm tôn tử…
Quyển 6