" Phập!" Một thanh đoản kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào chính giữa trái tim của người thị vệ kia.
"Phịch!" Lăng Nhị quỳ rạp xuống đất mà khóc rống lên, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Trong lòng Lăng Thiên cũng cảm thấy áy náy. Nếu như mình có thể xuất thủ thì có lẽ hắn cùng mấy tên hộ vệ khác sẽ không chết, nhưng mà nếu mình mà ra tay bây giờ sẽ làm xáo trộn tất cả kế hoạch và mọi cố gắng sẽ trôi theo dòng nước, đồng thời từ nay về sau sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người công kích. Nhắm mắt lại, Lăng Thiên thầm nghĩ trong lòng: " Huynh đệ, tha thứ cho ta!"
Quay đầu lại thì ánh mắt đã khôi phục sự trấn tĩnh, hắn nhìn về phía hai mươi tư tên Bạch y nhân đã bắt được đang ở trên mặt đất kia mà trong mắt thoáng hiện sát khí.
Một gã Thiết Huyết vệ đi lên: "Công tử, những người này thì xử lý sao đây? Chúng ta đi báo quan hay là đem về phủ?"
Lăng Thiên nghĩ ngợi, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười tàn nhẫn, nói: "Đừng vội!"
Tên Thiết Huyết vệ kia trừng mắt nhìn đầy vẻ nghi hoặc khó hiểu nhưng cũng ứng tiếng đáp: "Vâng!" rồi lui xuống. Nhiệm vụ của bọn họ chính là bảo vệ sự an toàn của Lăng Thiên còn những chuyện của hắn thì họ hoàn toàn không để ý. Vì vậy cách xử lý mấy tên tù binh này thì tên Thiết Huyết vệ đó cũng chỉ là theo thói quen mà xin chỉ thị giống như khi ở trong quân đội hỏi Lăng Khiếu mà thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại doctruyen.me chấm cơm.
Mười hai Thiết Huyết vệ này chính là kết quả của lần thương nghị nay giữa Lăng Thiên và Lăng lão phu nhân. Đối với nãi nãi, Lăng Thiên cũng không hề giấu diếm quyết định của bản thân nhưng chỉ là đem hết trách nhiệm đổ lên người vị "sư phụ" không có thực kia mà thôi.
Lần này Lăng Thiên rới phủ, trong lòng Lăng lão phu nhân cực kỳ lo lắng, vì từ khi biết được âm mưu của Lăng Không thì lão phu nhân biết cái tên Lăng Không đó tuyệt đối không chịu dừng tay mà nhất định phải tìm một cơ hội diệt trừ cái đinh trong mắt là Lăng Thiên này. Hôm nay Lăng Thiên ra ngoài quả đúng là một cơ hội vô cùng tốt nên có lẽ Lăng Không quyết không bỏ qua nó. Lăng Thiên đã phải thề thề thốt thốt nói rằng có vị sư phụ kia cũng ở bên cạnh bảo vệ cho mình nên Lăng lão phu nhân mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn phái mười hai tên Thiết Huyết vệ đi theo.
Thân mình mười hai tên Thiết Huyết vệ thẳng băng rồi tự mình đi thu dọn chiến trường, khi đi ngang qua bên người Lăng Nhị vẫn đang khóc thất thanh kia, trong mắt bọn họ đều không khỏi lộ vẻ khinh thường.
Nếu như không nhìn ra được sinh tử thì không bằng về nhà ôm con chứ ra đây để chém chém giết giết làm cái gì? Trên chiến trường, mỗi thời mỗi khắc chúng ta đều có mấy chục thậm chí mấy trăm huynh đệ còn đang ở bên cạnh mình bỗng ngã xuống, chết một cách vô cùng thảm thương! Nếu mà chúng ta cũng như tên gia hỏa đang khóc sướt mướt này thì sợ rằng bản thân đã biến thành một đống thịt nát rồi. Trên chiến trường sẽ không có thời gian để cho ngươi bi thương. Một tiếng than khóc thì ảnh hưởng của nó đối với sĩ khí binh lính là không thể đoán được! Những hành động giống như tên Lăng Nhị này đủ để bị khép vào tội làm nhiễu loạn lòng quân.
Lăng Thiên nhìn thấy đó mà không khỏi thở dài. Cùng là binh lính được chọn lựa kỹ càng trong quân đội nhưng dù sao những người sống sót qua cả trăm trận chiến cũng khác với những binh lính bình thường, liền nhẹ giọng nói: " Bọn họ chưa được trải qua vài lần chém giết trên chiến trường nên tất có điều thất thố. Đó cũng là lẽ thường thôi mà nên đừng lấy làm ký quái."
Vài tên Thiết Huyết vệ nghe thấy lời này thì đang đi bỗng khựng lại rồi ngoảnh đầu nhìn vị tiểu thiếu gia này.
Lăng Thiên mỉm cười, quay đầu nói: "Lăng Nhất, giải những tù binh đó lại đây. Ta muốn thẩm vấn bọn chúng!"
Không lâu sau, hai mười bốn tên tù binh đều bị giải tới trước mặt Lăng Thiên mà dồn đống lại một chỗ. Trong mặt bọn chúng đều lộ v sợ hãi cùng mong chờ nhìn vào nam hài mi thanh mục tú tựa như một tiểu cô nương đang đứng ở trước mặt này. Bọn chúng đều không biết mình bị đem tới đây để làm cái gì nữa.
Lăng Thiên đi đến trước xe ngựa rồi gọi Lăng Kiếm xuống, còn Tần đại tiên sinh vẫn nán lại trong xe bởi vì chốc nữa tất nhiên sẽ có chút máu tanh nên Lăng Thiên sợ vị lão phu tử này chịu không được. Hơn nữa hắn còn đặc biệt buông tấm rèm xuống che đi.
Tần đại tiên sinh vô cùng cảm kích tâm ý của Lăng Thiên. Bản thân vị tiên sinh sinh đối với việc sát phạt máu me như vậy cũng có điều sợ hãi nên rất thành thật trốn ở trên xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần.
Lăng Thiên một cước đá thanh đoản kiếm rơi trên mặt đất tới trước chân của Lăng Kiếm, lạnh lùng, nhàn nhạt nói: "Lăng Kiếm, hôm nay là khảo nghiệm đầu tiên của ngươi! Sau một cạnh giờ, ta muốn biết mọi chuyện. Còn về phần biện pháp thì ngươi tự mình nghĩ đi. Nếu không thể thì ngươi cũng không cần theo ta trở về nữa. Cầm gói bạc này rồi đi dâu thì đi đi!
" Cạch!" một tiếng. Lăng Thiên ném một gói bạc xuống tuyết rồi xoay người ngồi lên càng xe, mắt thì hơi híp lại dường như là chẳng quan tâm tới mọi việc bên người nữa.
Lúc này, mười hai Thiết Huyết vệ đã xử lý xong thi thể của những Bạch y nhân kia, bọn họ gom những thi thể đó lại một chỗ rồi chỉ đơn giản dùng tuyết phủ lên nó. Làm xong mọi việc là liền quay trở lại.
Bây giờ lại nhìn thấy Lăng Thiên đang bắt đầu xử trí mấy tên Bạch y nhân bị bắt sống, hơn nữa còn giao mọi việc cho một tiểu hài tử gầy yếu mới chỉ bảy tám tuổi, thì họ đều cảm thấy kinh ngạc, vì vậy muốn đi lên trước hỗ trợ.
Giọng nói lạnh lùng của Lăng Thiên truyền đến: "Ai cũng không được phép hỗ trợ! Tất cả đứng một bên thành thật mà nhìn cho ta! Lăng Kiếm hắn muốn làm gì thì cứ để cho hắn phóng tay mà làm. Ai dám nói một câu nào thì về sau, Lăng gia cũng không cần tới hắn nữa."
Mọi người vừa mới bước được nửa bước thì ngay lập tức chân dừng ở giữa không trung, sau cả nửa ngày mới ngượng ngùng rút chân về. Khi nhìn về phía Lăng Thiên thì trong mắt bọn họ đã không chỉ có vẻ sửng sốt mà còn chứa trong đó một tia sợ hãi. Một kẻ quyết đoán như vậy thì e rằng dù có là Lăng Khiếu Đại tướng quân cũng không thể bằng được
Lăng Kiếm nhìn thoáng qua đoản kiếm dưới chân nhưng hắn không hề nhặt nó lên mà đi thẳng tới bên người một gã Thiết Huyết vệ, sau đó duỗi tay ra. Roẹt một tiếng, hắn đã rút thanh cương đao bên hông tên Thiết Huyết vệ đó ra.
Cương đao rất nặng nên Lăng Kiếm phải dùng cả hai tay mới có thể nâng nó lên được. Một thân thể nhỏ bé, yếu ớt dường như là đang run nhẹ nhưng cũng không biết là do hắn kích động hay là do hắn sợ hãi nữa.
Trong lòng Lăng Kiếm thì đang quay cuồng. Hắn mong chờ khảo nghiệm đã lâu và giờ rốt cuộc cũng đã được tiến hành, chỉ có điều không ngờ nội dung của khảo nghiệm lại là một trường tanh máu như vậy! Một khi không thể thông qua, không thể tra được tất cả những cái mà công tử yêu cầu thì lúc đó, cuộc đời của mình sẽ hoàn toàn bị hủy trong ngày hôm nay!
Lăng Kiếm tay xách đao, đầu hơi cúi xuống, chậm rãi đi về phía hai mười bốn tên Bạch y nhân kia. Những lọn tóc rối rủ xuống trên trán theo gió tung bay, che khuất cả hai mắt của hắn. Trong nháy mắt, mọi người đều cảm nhận được một cỗ âm u cùng áp lực vô cùng từ trên người tiểu hài tử này.
Lăng Kiếm kéo đao đi tới trước người đám Bạch y nhân, rồi trầm giọng nói: " Các ngươi cũng nghe cả rồi đó! Ta chỉ có thời gian là một cạnh giờ, cho nên thời gian rất gấp rút. Hy vọng các ngươi chủ động nói cho ta biết tất cả những gì mà công tử nhà ta muốn nghe. Nếu được như vậy thì ta rất vui mừng đó!" Giọng nói mặc dù non nớt nhưng lại lạnh lùng như băng.
Đám Bạch y nhân này đương nhiên cũng nghe thấy được lời nói vừa rồi của Lăng Thiên. Một gã Bạch y nhân hắc hắc cười lạnh nói: "Chúng ta vì sao phải nói cho ngươi chứ? Tiểu tử, tưởng nghiêm mặt là có thể dọa người sao? Đại gia hôm nay gặp hạn nên vốn đã không nghĩ tới chuyện còn sống quay về rồi.... A........." Một tiếng hét thảm vang vọng lên cả trời cao và dư âm của nó vẫn còn phảng phất quanh đây.
Lời của hắn còn chưa nói hết, hàn quang trong mắt Lăng Kiếm đã chớp lóe, đại đao trong hai tay không chút do dự mà bổ xuống!
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên