Lăng Thiên thoả mãn cười, tay phải khẽ siết chặt lấy ngực nàng, tay kia cũng đã theo vạt áo sờ soạng xuống dưới, khẽ cười xấu xa nói: "Muốn ta xem thế nào?"
"Cái gì... Xem thế nào?" ánh mắt Tiêu Nhạn Tuyết đê mê, nàng dường như đã mất đi năng lực suy nghĩ, nàng vốn là một thiếu nữ thuần khiết, bị Lăng Thiên khiêu khích như thế, thần trí sớm đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn biết hợp tác, những cái khác đều không ngh
Lăng Thiên khẽ thở một hơi vào trong lỗ tai nàng, Tiêu Nhạn Tuyết lập tức toàn thân lại mềm nhũn ra, hai chân cũng giạng ra, vòng eo mảnh khảnh trong ngực Lăng Thiên không ngừng uốn éo, thần thái kích động.
Chỉ nghe thấy Lăng Thiên ở bên tai của mình thấp giọng nói: "Muội muốn ta thế nào?"
Tiêu Nhạn Tuyết rốt cục không thể chịu đựng được sự khiêu khích của Lăng Thiên, dồn dập của rên rỉ lên, nói năng lộn xộn: "Huynh... Huynh muốn thế nào cũng được..."
Lăng Thiên cúi đầu xuống, đột nhiên há miệng ngoạm lấy bầu ngực đầu đặn của Tiêu Nhạn Tuyết trước, hàm hồ của nói: "Ta muốn... Cởi hết xem."
Tiêu Nhạn Tuyết a một tiếng! đột nhiên toàn thân thẳng băng, ôm chặt lấy hắn, cắn vào vai Lăng Thiên, thở dốc nói: "Tùy... huynh."
Hai người lăn qua lăn lại, ánh mắt hết sức căng thẳng, đột nhiên bạp một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, hai người đã rơi xuống cạnh thác nước. Nước lạnh xuyên thấu cơ thể khiến Tiêu Nhạn Tuyết lập tức tỉnh táo lại, lập tức hồi tưởng lại hết thảy, không khỏi thét lên kinh hãi, dùng sức giãy dụa thoát khỏi Lăng Thiên, nhanh như chớp từ trong nước nhảy ra, bụm mặt xông vào trướng bồng, không chịu lộ diện.
Lăng đại thiếu gia điên tiết, hung hăng vỗ lên trên mặt nước, nhe răng nhếch miệng oán hận mắng: " Sông núi chết tiệt! Hồ nước chết tiệt ." Hắn thở dài một hơi vô cùng buồn bực.
Nhìn bộ quần áo hôm nay đã ướt ba lần trên người mình, Lăng Thiên buồn bực cười khổ một tiếng, có phần không cam lòng hướng về trướng bồng, thở dài. Chuyện tốt bị một hồ nước phá hủy, Lăng Thiên chán nản lấy Thiên Tâm Ngọc của Ngọc Băng Nhan ra, không khỏi nghĩ tới Ngọc Băng Nhan cùng rạng sáng, nếu như... Hẳn là tốt biết bao? Tối thiểu có thể an ủi chút ít Lăng tiểu công tử, thời gian gần đây có vẻ tịt ngòi rồi!
Lăng Thiên khóe miệng bất giác mỉm cười. Trước hắn cũng không để ý đến Tiêu Nhạn Tuyết. Cho nên Lăng Thiên thật không động tâm và cũng là khống chế chính mình khỏi ý nghĩ sai lệch. Nhưng sau khi bị thương, biết rõ Tiêu Nhạn Tuyết đã vì chính mình mà làm hết thảy mọi chuyện khi hắn hôn mê. Chuyện này làm cho Lăng Thiên một người không dễ dàng động lòng cũng phải rung động
Đã động lòng rồi thì muốn khôi phục lại bình tĩnh cũng khó khăn...
Mà sao lại cần khôi phục lại bình tĩnh!
Lăng Thiên biết rõ khi hắn hôn mê, toàn thân bị thương kinh khủng đến mức nào! Đặc biệt là lăn đi lăn lại trên mặt đất, không biết bẩn đến mức nào; trong kinh mạch lại thải ra không biết bao nhiêu tạp chất tanh hôi kinh tởm! Nhưng Tiêu Nhạn Tuyết lại không chút nghĩ ngợi, hay do dự giúp hắn xử lý vết thương. Hơn nữa vì sợ làm cho chính mình đau nên đã tình nguyện dùng chính mình môi mình để rửa sạch vết thương. Sau đó lại tỉ mỉ rịt thuốc, cả quá trình gần hai canh giờ!
Một cô gái đáng yêu như nàng không biết rằng những vết thương có hại trên người đều đã được Thiên Lý xử lí qua. Còn lại mặc dù chỉ là vết thương nhỏ nhưng cũng chằng chịt khắp cơ thể. Hồi phục cũng không khó khăn gì nhưng tình trạng bị thương của Lăng Thiên khiến ai nhìn thấy cũng phải giật mình nhưng Nhạn Tuyết lại không chút sợ hãi, vội vàng bôi thuốc, băng bó cho Lăng Thiên. Lăng Thiên thậm chí còn đếm được từng lần từng lần một. Bởi vì những vết thương trên người bẩn thối, Tiêu Nhạn Tuyết nhịn không nổi, nôn mửa không biết bao nhiêu lần. Nhưng mỗi một lần nôn mửa xong sau lại nhanh chóng đến bên cạnh mình, tiếp tục công việc của mình, kiên nhẫn và nhẹ nhàng! Không có chút do dự, hay kinh tởm nào!
Trên thế gian này có bao nhiêu mỹ nhân có thể vì mình mà làm được như vậy? Có lẽ Lăng Thần có thể làm cho mình được. Nhưng ngoại trừ mấy người đó ra, liệu còn có ai có thể vì mình mà làm như vậy không? Lăng Thiên tự vấn lòng mình. Nữ nhân như vậy, thâm tình như vậy, chẳng lẽ ta lại vì gia thế của nàng mà từ bỏ? Nếu như làm như vậy, Tiêu Nhạn Tuyết cả đời này tất nhiên coi như đã chết. Mình sao nỡ nhẫn tâm?
Chẳng lẽ một người có ý chí như Lăng Thiên, mà vẫn không thể bảo vệ được người phụ nữ yêu mình sâu sắc như vậy? Nếu là gia tộc đối địch, thì lại càng không cần phải lo lắng, Ngọc Băng Nhan chẳng lẽ không phải là gia tộc đối địch sao? Tiêu Nhạn Tuyết cùng Ngọc Băng Nhan thì cũng khác nhau là mấy? Chỉ là vì từ hôn lúc năm tuổi sao? Nhưng lúc đó Tiêu Nhạn Tuyết mới chỉ là một tiểu cô nương năm tuổi, có thể hiểu được cái gì? Vả lại, từ hôn ngày hôm đó lẽ nào không phải là vận trù của mình, hết thảy ngọn nguồn đều do mình sắp đặt!!
Còn có một điều kiện tiên quyết đó là chỉ cần mình muốn nàng, mà nàng cũng chấp nhận chính mình, như vậy, ẽ không chỉ là tiểu công chúa của Tiêu Gia, mà nàng sẽ còn có một thân phận khác, sẽ theo nàng cả đời, đó chính là nữ nhân của Lăng Thiên! Về phần Tiêu Gia, thì sao chứ? Chẳng lẽ ta Lăng Thiên ngay cả việc đem đến hạnh phúc cho người phụ nữ ta yêu cũng không làm được sao?
Cho nên Lăng Thiên đã nghĩ thông suốt rồi, lúc này trước mặt Tiêu Nhạn Tuyết hắn không hề giấu diếm cảm xúc của mình
Trong mắt của Lăng Thiên, Tiêu Nhạn Tuyết đã không còn là tiểu công chúa của Tiêu Gia nữa rồi mà coi nàng như người phụ nữ của mình.
Hàng ngàn lí do, hàng ngàn cái cớ, đều không quan trọng! Chỉ cần một lí do này là đủ.Cho nên Lăng Thiên không thẹn với lương tâm! Bản thân cũng không lấy gì làm hổ thẹn!Nghĩ vậy, Lăng Thiên vui vẻ hẳn lên.
Mọi người nói thế nào, cũng không có can hệ gì đến ta? Cứ vững tâm, kệ mọi người muốn nói gì thì nói.
Lăng Thiên cười lớn một tiếng, nhảy xuống nước, cả người đều chìm xuống, vận bí khí thần công, chuyển đổi thành hô hấp trong, cứ như vậy im lặng nằm ở dưới đáy đầm nước, bỗng cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái.
Tiện tay đem Thiên Tâm ngọc của Ngọc Băng Nhan ra, dưới đáy nước sâu, đón nhận ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua mặt nước, Lăng Thiên đột nhiên phát hiện, miếng ngọc tỏa ra ánh sáng xanh biếc trong vòng bán kính một mét, tựa hồ như cả một hồ nước đều bị biến thành màu phỉ thúy, xanh biếc óng ánh, thanh tịnh không tỳ vết!
Quả nhiên không hổ là Thiên Tâm ngọc! Một bảo ngọc khác thường!
Lăng Thiên từng nghe người ta nói qua, chỉ có phỉ thúy cao cấp mới có thể biến lượng nước trong một chiếc chậu rửa mặt thành màu xanh, nhưng miếng ngọc bội nho nhỏ này, lại có thể khiến cho nước trong vòng bán kính một mét có màu sắc như vậy, không biết là gấp mấy lần nước trong chậu nữa? Miếng ngọc như vậy, chắc là thúy tâm ngàn năm.
Lăng Thiên thầm khen một tiếng, thật sự là vật báu vô giá! Nghĩ vậy hắn lập tức thấy tiếc miếng ngọc bội đánh rơi ở Ngọc gia.
Đột nhiên, Lăng Thiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, không khỏi kinh hãi, nhưng khi tập trung lại nhìn, thì lại không thấy có gì, ngọc bội, trong ánh sáng lấp lánh , Lăng Thiên lập tức phát hiện ra hai chấm đen nhỏ, từ trong ngọc bội chiếu ra, không làm giảm bớt đi màu xanh của ngọc khiến cho hắn trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Một lần nữa đem ngọc bội đặt ở trước mắt, cẩn thận xem xét, nhưng hai chấm đen nhỏ lại không thấy đâu nữa, để ra xa một chút, hơi nghiêng một chút, hai cái chấm đen nhỏ lại hiển hiện ra... Chẳng lẽ, đây là bí mật kinh thế của miếng ngọc bội này? Thủy Ngọc hai nhà tranh đoạt ngàn năm mấu chốt chính là ở đây?
Thần sắc của Lăng Thiên lập tức ngưng trọng lại . Cẩn thận nghĩ hồi lâu, rốt cục hạ quyết tâm, mạo hiểm thử một lần, dù sao ngọc mà không sử dụng thì cũng là phế thải! Lăng Thiên đem ngọc bội để trên đầu mình, đồng thời vận nội lực, chậm rãi dùng một nội lực nhỏ như cây kim, hướng vào trong ngọc bội, cực kỳ cẩn cẩn thẩm thấu vào trong.
Nội lực tiến vào ngọc bội một cách thuận lợi, cơ hồ có thể nói là thông hành không chút trở ngại, tựa hồ như bên trong có một linh hồn đói khát, đang tham lam hấp thu nội lực mà Lăng Thiên đưa vào, không chút dấu hiệu bài xích, hay sắp nổ tung, ngọc bội vẫn rất mát trong, nhẵn mịn.
Lăng Thiên trong lòng cũng an tâm, nội lực đưa vào đã thêm một phần, chính vào lúc này, dị biến chợt hiện! Cả miếng ngọc bội đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, một màu xanh phỉ thúy bao trùm trong vòng bán kính ba bốn mét! Hơn nữa, màu xanh này có xu thế ngày càng đậm hơn…..
Đôi mắt của Lăng Thiên căng ra nhìn chăm chú vào miếng ngọc bội, trong ngón tay, nội lực liên tục không ngừng đi vào, ánh sáng phát ra từ ngọc bội cũng ngày càng sáng, về sau, thành ánh sáng xanh biếc chói mắt, đau nhức.
Lăng Thiên rốt cục cũng nhìn thấy, giữa tâm của miếng ngọc, thình lình xuất hiện hai chấm đen nhỏ hình lục giác, một bên trái, một bên phải, đều đang chầm chậm chuyển động, tựa hồ đang dần dần tới gần nhau. Chỉ là tốc độ vô cùng chậm, nếu như không phải mở mắt to ra quan sát thì cơ hồ không thể cảm nhận được sự chuyển động của hai chấm đen này. Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me - www.doctruyen.me
Trong đó một chấm dường như rất quen...
Lăng Thiên đột nhiên nhận ra: một chấm đen chính là cái mà ngọc bị vỡ ngày hôm đó, chẳng trách hắn tìm sao cũng không tìm thấy, hóa ra là chui vào đây. Chỉ có một điểm Lăng Thiên không hiểu, đó chính là, một chấm đen nhỏ như vậy, tại sao lại có thể động tiến vào một khối vật thể cứng rắn đến vậy, trong miếng ngọc không hề có khe nứt? Chuyện này không phải là kì dị hay thần kì sao? !
Lăng Thiên liên tục phát ra nội lực đã được khoảng chừng nửa canh giờ, nói một cách khác, Lăng Thiên ở đáy hồ, cũng đã ít nhất nửa canh giờ ! So với cách tính thời gian của kiếp trước là một giờ, hơn sáu mươi phút của! Ngay cả nội lực của Lăng Thiên có cao siêu đến thế nào, cũng bắt đầu cảm thấy chịu không nổi. Nhưng Lăng Thiên cũng không dám buông tay, lại càng không dám ra khỏi nước. Ai biết được có phải chỉ có ở trong nước ngọc bội kia mới xảy ra hiện tượng kì dị như vậy không? Nếu như trồi lên mặt nước, mà lại khôi phục nguyên hình, không phải là lai mất công xuống nước sao?
Đó là trường hợp khả quan nhất, nếu như cơ hội chỉ có một lần, lần này mà bỏ lỡ cơ hội nhỡ lần sau không như vậy nữa thì làm thế nào? Cho nên Lăng Thiên cố gắng gượng.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, hai cái chấm đen cũng ngày càng gần, nội lực mà Lăng Thiên phát ra càng ngày càng nhiều; màu của ngọc bội càng ngày càng đậm, cả hồ nước cũng đã biến thành màu xanh lá cây đậm, mặt nước không chút gió, không chút lay động, xa xa nhìn lại, cả hồ nước giống như một miếng phỉ thúy khổng lồ, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng tuyệt đẹp. Thật sự là kỳ quan rực rỡ!
Quyển 6