Tiêu Nhạn Tuyết tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức muốn chết, nàng bò dậy, lập tức nhớ tới tối qua Lăng Thiên đã làm gì mình, không khỏi oán hận dậm chân, Lăng Thiên đáng ghét, sao lại dám điểm huyệt đạo của bổn tiểu thư! Có thể nhẫn nhịn lại không thể nhẫn nhịn! Chú có thể nhẫn nhịn, cô lại không thể nhẫn nhịn, cho dù cô nhẫn nhịn rồi, ta cũng sẽ không nhẫn nhịn!
Hù hổ bước tới cửa trướng bồng, sải bước đi ra, định tìm cái tên tiểu tử kia để tính sổ, đột nhiên cảm thấy trước mắt chói lòa, nheo mắt lại nhìn thì thấy một thanh trường kiếm thẳng tắp cắm ở trước mặt trên núi đá cách đó không xa, đang phản chiếu nắng sớm chiếu vào mắt nàng! Nhìn thanh kiếm này, Tiêu Nhạn Tuyết đột nhiên có một cảm giác quen thuộc, không khỏi thốt lên kinh ngạc: "Liệt Thiên Kiếm? !"
Chuôi kiếm này đúng là bị tên bán đấu giá cướp từ trong tay Tiêu Nhạn Tuyết, Tiêu Nhạn Tuyết làm sao có thể không nhớ rõ? Giờ phút này thấy chuôi kiếm nầy đột nhiên xuất hiện ở đây, Tiêu Nhạn Tuyết đột nhiên nghĩ đến dự đoán của tuyệt thế cường giả Kinh gia tộc trước kia đã cướp Liệt Thiên Kiếm đi, rất có thể đó là đệ nhất thiên hạ cao thủ trong truyền thuyết, Giang Sơn lệnh chủ, Tống Quân Thiên Lý, nếu như hắn thật sự là chủ nhân của Liệt Thiên Kiếm,... Tiêu Nhạn Tuyết trong nháy mắt ý thức được, nếu thật sự Tống Quân Thiên Lý đến đây, liệu Lăng Thiên còn sống hay không?
Lăng Thiên giờ đây thế nào, không phải là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi chứ?
Chẳng lẽ...
Tiêu Nhạn Tuyết lập tức điên cuồng bay tới, đang ở giữa không trung, nước mắt đã tràn ngập hai mắt! Tống Quân Thiên Lý mạnh cỡ nào, nàng không biết, nàng chỉ biết rõ, kẻ mà ngày đó đã cướp Liệt Thiên Kiếm đi mạnh đến mức nào! Vô luận hắn thật là Tống Quân Thiên Lý trong truyền thuyết hay không, nếu hắn thật sự ra tay đối phó với Lăng Thiên, Lăng Thiên nhất định không còn tia hi vọng nào.
Tâm tư hỗn loạn, Tiêu Nhạn Tuyết không phát hiện ra, ở cạnh Liệt Thiên Kiếm cách đó không xa, còn có một người mặc áo xanh.
Đi khoảng bốn năm bước, liền phát hiện Lăng Thiên đang lẳng lặng nằm trên mặt đất, quang người đều tràn đầy vết máu... Vẫn không hề nhúc nhích, tựa hồ đã không còn thở nữa. . .
Tiêu Nhạn Tuyết kêu lên một tiếng kinh thiên động địa, trong lúc nhất thời đột nhiên cảm giác linh hồn của mình tựa hồ tại thời khắc này tan nát, trời đất cũng như đang điên cuồng quay vòng, thân thể như bay bổng, trước mắt một màu tối đên, tựa hồ cuộc sống của mình từ nay về sau đã không còn chút hi vọng, đã không còn chút ý nghĩa nào nữa, trong suy nghĩ tựa hồ đang suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại tựa hồ như không suy nghĩ, trong đầu ba chữ không ngừng quay vòng : Huynh ấy đã chết, huynh ấy đã chết... Huynh ấy đã chết
Tiêu Nhạn Tuyết lảo đảo đi về phía Lăng Thiên, chỉ có vài bước nhưng Tiêu Nhạn Tuyết lại cảm thấy xa xôi, hư vô vô cùng. Tiêu Nhạn Tuyết kêu thảm một tiếng, trước mắt tối sầm, chầm chậm gục xuống...
Bị tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Nhạn Tuyết làm cho bừng tỉnh, thân thể Thiên Lý nhanh chóng chuyển động, đến đỡ Tiêu Nhạn Tuyết trước khi cô gục trên mặt đất, rồi sau đó nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống. Khuôn mặt của Tiêu Nhạn Tuyết trắng bệch, vì bị một đòn công kích tâm lí quá mạnh nên cô đã ngất đi. Từ miệng chảy ra một tia máu đỏ tươi. Thiên Lý đã chứng kiến nhiều chuyện nhưng cô gái này chẳng lẽ vì quá đau khổ nên máu từ trong miệng chảy ra? Không thể tưởng được tiểu công chúa của Tiêu Gia lại có thể sâu nặng với Lăng Thiên như vậy.
Thiên Lý không khỏi than nhẹ một tiếng. Tiêu Nhạn Tuyết căn bản chính là chính mình dọa chính mình. Chính hắn vốn dĩ là một người phải giết Lăng Thiên. Chẳng những mang đến những thứ giúp hắn thoát khỏi cái chết mà còn được hộ pháp nữa. Có Tống Quân Thiên Lý hộ pháp. Chẳng những thế gian này không thế lực nào có thể uy hiếp được Lăng Thiên lúc này mà đẳng cấp bảo hộ thậm chí còn quá cao!
Nhìn thấy Lăng Thiên. vẫn đang hôn mê bất tỉnh, Thiên Lý không khỏi vui mừng mỉm cười. Tên tiểu tử này không chỉ thông minh tuyệt đỉnh mà võ công trí tuệ hơn người. Đúng là có diễm phúc hơn người! Chỉ sợ cả đời này phiền phức không ngớt thôi. Nếu là người bình thường thì không thể hưởng thụ được cái diễm phúc này đâu.
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên khẽ giật mình. Nếu là người 'Bình thường' ? Chẳng lẽ trong lòng mình đã thừa nhận tên tiểu tử này không phải là người 'Bình thường' sao? Nghĩ đến những chuyện kì lạ xảy ra trên người Lăng Thiên. Thiên Lý có chút than thở, nhắm mắt lại không nói. Cho dù không muốn thừa nhận thì tên tiểu tử này cũng thật sự là quá không tầm thường.
Đúng lúc này thì nghe thấy Lăng Thiên đang nằm trên mặt đất đột nhiên trầm giọng nói : "Muốn tới thì cứ tới. Muốn đi thì cứ đi." Ngữ khí bình tĩnh, hắn nói từng chữ rõ ràng! Nhưng lại tràn đầy lưu luyến không muốn dời.
Đây là một câu cực kỳ thâm ý!
Thiên Lý bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía Lăng Thiên, Lăng Thiên vẫn đang trong cơn hôn mê, hắn vẫn không hề nhúc nhích. Thiên Lý không khỏi nhìn hắn bằng con mắt kì lạ. Hai u nói này, quả nhiên ý cảnh sâu xa, nhưng có ý nghĩa gì? Vì sao Lăng Thiên trong lúc hôn mê, lại có thể rõ ràng nói ra một câu như vậy? Ngắn như vậy, nghe có vẻ như bình thường, không đầu không đuôi, đúng mười chữ, nhưng sau khi Lăng Thiên gặp phải chuyện lạ như vậy xong, bỗng nhiên nói những điều này, làm cho Thiên Lý không khỏi có phần miên man bất định.
Không phải là Lăng Thiên đang nằm mơ thấy thiên cơ gì đấy chứ? Nếu như vậy, Thiên Lý lập tức cảm thấy mười chữ này tràn đầy thiên đạo chí lí tối nghĩa khó hiểu, đúng thế lúc nào cần đến thì phải đến. Khi nào tự nhiên muốn đi thì đi, nhưng khi nào thì mới là lúc phù hợp? Thiên Lí vò đầu, đau khổ suy tư.
Lăng Thiên trong cơn hôn mê, cảm giác thân thể của mình tựa hồ đang bay bổng, không có chút sức nặng nào, hắn đang hành tẩu trên một đám mây bảy màu, dưới chân, vẫn là một con đường nhỏ hẹp đang phát sáng dẫn thẳng tới một nơi rất xa mà hắn không biết..
Không khỏi cười khổ một tiếng, hắn có phần tự giễu khi nghĩ đến đây, hắn lại có thể đi trên con đường Hoàng Tuyền 'Quen thuộc' mà 'Lạ lẫm' . Bạn đang đọc truyện được copy tại doctruyen.me
Chính nghĩ tới đây, đột nhiên trong biển ý thức chấn động mạnh, tiếp đó liền nghe được tiếng hô lớn của một người: "Lăng Thiên!" tinh thần Lăng Thiên chấn động, quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy một cô gái tướng mạo tuyệt mỹ, mặt đẫm lệ, lảo đảo hướng về phía mình chạy tới, nhưng mà tựa hồ càng ngày càng ra xa, cô gái kia mặc dù toàn lực chạy theo, nhưng cuối cùng cũng không thể rút ngắn khoảng cách với hắn, cô gái kia là Tiêu Nhạn Tuyết!
Nhìn thấy Tiêu Nhạn Tuyết tuyệt vọng ngã gục xuống đất, thanh âm, thân hình dần dần biến mất; Lăng Thiên nội tâm đau xót, đang muốn nói gì đó thì trước mắt tình cảnh trong nháy mắt đã chuyển đổi, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Công tử." Tiếp đó liền nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết, chầm chậm hướng về phía mình, ở sau lưng nàng, lại xuất hiện bóng dáng của Ngọc Băng Nhan cùng Lê Tuyết, đều đang đứng đó nhìn hắn không nói gì. Tuy không nói một lời, nhưng ý nguyện theo chồng lại rất rõ ràng, kiên quyết, không oán hận, không hối tiếc, tuyệt nhiên không để tâm!
Lăng Thiên cười nhẹ một tiếng, kiềm nén nỗi chua xót trong lòng, tại thời khắc này, vô luận nói gì, đều không hề có tác dụng, thật lâu sau, Lăng Thiên rốt cục vô lực vẫy vẫy tay, ảm đạm nói : "Muốn tới thì cứ tới, muốn đi thì cứ đi." Trên mặng bốn nữ nhân đồng thời hiện rõ vẻ vui mừng, chậm rãi hướng về phía Lăng Thiên
Lăng Thiên trong nội tâm đau xót, lập tức cảm thấy trong lòng trống rỗng, tựa hồ không có bất kì cái gì, nhưng không thể phủ nhận, còn có một cảm giác hạnh phúc cùng thỏa mãn đang tràn ngập trong lòng.
Lăng Thiên hôn mê tất nhiên sẽ không biết, cái câu mà hắn nói khi chia tay người yêu, lại được Thiên Lý coi là võ đạo chí lí cực phú huyền cơ mà đang đau khổ nghiên cứu...
Nếu có kiếp sau, tuyệt không tương phùng! Lăng Thiên trong lòng vang lên lời thề, bỗng nhiên quay đầu rồi cất bước đi.
Ngay tại lúc này, đột nhiên một nỗi đau đớn kịch liệt đến không cách nào hình dung nổi, đột nhiên tấn công vào ý thức của Lăng Thiên, với ý chí lực hơn người Lăng Thiên cũng thấy khó mà chịu được. Tựa hồ tại thời khắc này, nhục thể của mình cùng linh hồn đang bị lăng trì một cách tàn khốc, hắn không khỏi chăm chú nhíu mày, cắn răng, khẽ rên rỉ lên, đột nhiên màn đen biến mất, áng mây cùng con đường phát sáng cũng đột ngột biến mất, chỉ còn lại nỗi đau đớn vô tận….
Đau đớn rên rỉ một tiếng, Lăng Thiên chậm rãi mở mắt ra, trên người vẫn như hỏa thiêu hỏa liệu, trong cơ thể cũng như ở trong luyện ngục, tựa hồ ngay cả linh hồn cũng đang co rút, bốc lên, kéo ra nỗi đau đủ để phá hủy bất cứ ý chí mạnh mẽ của kẻ nào! Mức độ tổn hại của kinh mạch, mặc dù trong dự liệu của hắn, nhưng nội thị lần này, vẫn khiến hắn không khỏi tặc luỡi, thật sự là nghiêm trọng tới cực điểm!
Chỉ kém một đường nữa là kinh mạch toàn thân đứt hết, nếu kinh mạch đứt hết, chính mình cũng sẽ biến thành một phế nhân không thể động đậy, miệng cũng không thể nói!
Mà buồn bực nhất chính là, đến lúc này Lăng Thiên, cũng không rõ lắm chính mình tại sao lại phải nhận cái kiếp này! Quả thật là mơ hồ, thật sự là kì dị, nhưng đúng là một lần tu luyện mơ hồ, kì dị, suýt nữa thì mất mạng. Lăng Thiên tự giễu mình, từ xưa đến nay, trong lúc mơ hồ lại tẩu hỏa nhập ma, chắc hắn là người đầu tiên. Vận khí tốt quá hay là chính mình quá đen đủi! Những chuyện như thế này cũng có thể khiến cho hắn gặp may.
Hắn tận mắt nhìn cơ thể mình một cách bất đắc dĩ: toàn thân không một mảnh vải che thân, trần truồng tựu như một đứa trẻ mới sinh, mà khắp cả người toàn là máu tươi, toàn thân phỏng chừng phải có đến mấy trăm vết máu tươi! Trừ khuôn mặt mà hắn khống chế khi mình sẽ chết ra thì từ trên cổ trở xuống người không có một chỗ nào lành lặn.
Lăng Thiên cười khổ thử động đậy, lập tức thấy toàn thân đau đớn, trong miệng hít một hơi thật sâu: vết máu tươi trên người chảy ra đã ngưng kết lại trên đất đá, ngay tiếp đó phần da thịt rách nát khẽ ma sát lên đá, quả thực chẳng khác gì lột da
Thân thể tuy không thể động, nhưng Lăng Thiên biết mình tuyệt đối an toàn; chỉ cần cái cơ thể quỷ quái này khôngcó chuyện gì xảy ra, thì hắn tuyệt đối không có bất kỳ nguy hiểm, bởi vì trước khi hôn mê, Lăng Thiên rõ ràng thấy Tống Quân Thiên Lý nhìn hắn như vật quí, có hắn ở đây, cho dù bị trăm vạn binh mã bao quanh, mình cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Quyển 6