Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 506: Phá tan âm mưu




Nhưng là dáng người uyển chuyển của Lăng Thần lại mang theo sát khí dày đặc.
Chuyện phát sinh tiếp theo lại làm cho mọi người ở đây đều trợn mắt há mồm. Thân thể tuyệt vời của Lăng Thần vừa quay được nửa vòng thì thanh trường kiếm vừa tiêu tan mất lại đột nhiên xuất hiện trong tay nàng. Tại một khắc đám đại hán nọ hoa mắt thần mê thì thanh trường kiếm này đã hoàn thành sứ mệnh của nó.
Tất cả có hai mươi bảy đóa hoa máu thê lệ lần lượt phun vọt ta. Lăng Thần giống như đang nhảy một vũ điệu tuyệt vời, cả người bay nhảy mà bạch y vẫn trắng tinh như cũ, không nhiễm bụi trần. Máu tươi phun bắn tung tóe bên cạnh nhưng lại không có một giọt nào dính lên quần áo của nàng.
Chân của hai mươi bảy đại hán này đều bị chém đứt. Bỗng nhiên có âm thanh kêu thét bi thảm vang lên, trong tai Lê Tuyết nghe giống như tiếng xe lửa rú còi chuẩn bị lên đường.
Số võ sĩ còn lại mới vừa tiến lên đột nhiên dừng lại nhưng vẫn bảo trì tư thế trùng kích như hung thần ác sát, kiếm giơ lên cao lẳng lặng bình tĩnh giữ nguyên tư thế như biến thành một pho tượng đất. Mắt trừng lớn miệng há to trông như cảnh tượng dưới địa ngục. Thậm chí nước miếng cũng từ trong miệng chảy rớt ra nhưng lại không có một ai phát hiện ra trong mắt mỗi người đều lộ ra sự sợ hãi cùng nỗi tuyệt vọng đến cực độ cùng vài tia không thể tin nổi.
Nam Cung Ngọc mới vừa rồi phát hiện ra có điều không đúng thì lúc này cũng há to miệng, hai mắt nhìn chăm chú vào Lăng Thần. Trong mắt ngoại trừ vẻ khiếp sợ thì tràn đầy sự oán độc như độc xà. Nàng biết Lăng Thần có võ công mà cũng không nhược nhưng lại không ngờ võ công lại cao đến như vậy. Như vậy kế hoạch lần này căn bản là cho dù kết quả như thế nào cũng sẽ là một tai họa trí mạng đối với Nam Cung thế gia.
Tại một khắc nàng cuối cùng đã biết khoảng cách giữa chính mình và Lăng Thần là quá lớn, như giữa trời và đất vậy. Nhưng cũng vì nguyên nhân đó mà lúc này Nam Cung Ngọc không những không bị tuyệt thế thần công của Lăng Thần hù dọa mà ngược lại tâm tư lại càng thêm điên cuồng cùng cấp bách.
Nữ nhân một khi đã hãm vào trong đố kị thì quả nhiên là không còn chút lý trí nào. Nhất là vẻ mặt nàng ngay lúc đó trông thật sự là kinh khủng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại doctruyen.me chấm cơm.
Lê Tuyết sau khi lặng lẽ đem tất cả đám cao thủ của Nam Cung thế gia bao vây vòng ngoài đánh ngã thì tiến lại gần tập trung chú ý đến một người. Nàng kinh lịch hai thế giới nên kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, lúc này nàng đang chú ý đến những chuyện mà Lăng Thần không có chú ý đến. Đó là Nam Cung Thiên Hổ đang chậm rãi di chuyển đến một vị trí cực kỳ thích hợp để ra tay. Một bàn tay nắm chặt, gân xanh vồng lên sớm đã ấn ở trên chuôi kiếm, ngoài ra còn có hai cao thủ khác của Nam Cung thế gia cũng đang cực lực đem thân mình ẩn dấu trong đám người từ từ tiếp cận gần Lăng Thần.
Nếu Lăng Thần không có phòng bị mà bất ngờ bị ba cao thủ này tập kích thì trong hoàn cảnh đang đối mặt với hơn năm mươi địch nhân, cho dù thực lực của Lăng Thần hơn xa đám người này thì hậu quả thiết tưởng cũng không kham nổi. Võ công của Lăng Thần cố nhiên đã đạt tới một trình độ nhất định, đủ để nằm trong nhóm tuyệt đỉnh cao thủ trong thiên hạ nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại không nhiều, không theo sự tăng tiến của võ công mà tăng lên. Cái này nhất định phải nắm bắt tích lũy nâng cao dần trong quá trình thực chiến. Cần phải có kinh nghiệm chém giết, phải trải nghiệm giữa lằn ranh sinh tử, phải trải qua ma luyện thì mới có thể đề cao được. Để gia tăng loại kinh nghiệm này lại không có đường tắt nào.
Mà võ công của Lăng Thần tuy cao nhưng lại hoàn toàn không có kinh nghiệm chiến đấu. Cái này đối với Lăng Thần mà nói thật sự là một sơ hở lớn cho nên Lê Tuyết không thể không cẩn thận. Ngay cả người cao ngạo như Lê Tuyết cũng không thể không thừa nhận sự quan trọng của Lăng Thần đối với Lăng Thiên. Đến tột cùng nếu Lăng Thần xảy ra chuyện gì thì sợ rằng Lăng Thiên nhất định sẽ nổi điên! Mà Lăng Thiên một khi nổi điên thì không chỉ hủy diệt địch nhân mà còn có thể bao gồm cả Lê Tuyết ở bên trong. Đây chính là tất cả sự quan tâm và hạnh phúc nhân sinh của Lăng Thiên.
Từ một điểm này mà nói việc Nam Cung thế gia chọn Lăng Thần làm mục tiêu tập kích quả thực là chính xác. Đây chính là tử huyệt của Lăng Thiên.
Cho nên Lê Tuyết cho dù thà rằng chính mình gặp chuyện chứ cũng tuyệt không đồng ý để cho Lăng Thần
Bởi vì nàng chính là nữ nhân rất quan trọng!
Nghĩ đến một điểm này, trong lòng Lê Tuyết không khỏi nổi lên một tia lãnh đạm bi ai và mất mát. Thân là một phụ nữ nhưng lại vì bảo vệ nữ nhân khác của nam nhân của mình mà sẵn sàng hy sinh. Cái này có phải là chuyện đáng giễu cợt hay không. Nếu tại tiền thế thì chuyện hoang đường như thế này tuyệt không thể xảy ra thế nhưng ngay lúc này chính mình lại chuẩn bị đi làm. Xem ra sau khi xuyên việt chính mình cũng đã thay đổi.
Nhưng trong lòng Lê Tuyết đồng dạng cũng rất rõ ràng chính là, không quản như thế nào, tại thế giới này nếu như chính mình muốn độc chiếm Lăng Thiên là chuyện tuyệt không có thể. Kết quả như thế nào Lê Tuyết không nguyện ý nghĩ đến mà cũng không có dũng khí nghĩ đến.
Đương nhiên khả năng xảy ra kết quả ngoài ý muốn là vẫn có thể nhưng phải có quyết sách đúng đắn và cũng phải có thực lực thi hành!
"Lăng Thần quả nhiên là lợi hại. Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi". Nam Cung Ngọc cười bi thảm một tiếng, trong nhãn thần chợt hiện lên quang mang u tối lạnh lẽo sâu kín: " không nghĩ đến võ công của ngươi cư nhiên lại cao như vậy. Xem ra hành động ngày hôm nay của ta chắc là sẽ thất bại".. Trong ngữ khí của Nam Cung Ngọc tràn ngập vẻ sa sút tinh thần.
"Nam Cung Ngọc. Ta đã từng rất thưởng thức ngươi, rất thưởng thức đầu óc của ngươi, rất thưởng thức tài năng của ngươi nhưng hôm nay ngươi lại làm cho ta rất là thất vọng". Lăng Thần nhìn Nam Cung Ngọc lãnh đạm nói: "Nam Cung thế gia các ngươi không có tín nghĩa. Đầu tiên là bội ước, phá hủy hiệp ước minh hữu sau đó lại cón tiến hành ám sát sau lưng mà sau khi sự tình thất bại thì lại cư nhiên mặt dày kéo đến tầm cừu! Chẳng lẽ lễ nghi liêm sỉ của Nam Cung thế gia các ngươi là như vậy.
Cái này đã là không thể chấp nhận được càng huống chi ngươi cư nhiên lại toan tính sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu đối với ta. Nam Cung Ngọc. Ngươi cũng là nữ nhân, hà phải khắc độc như thế chứ".
Nói đến câu sau cùng, thanh âm của Lăng Thần chợt kích động lên, lộ ra một tia phẫn hận.
Nàng nghĩ đến cho dù không phải là mình. Đổi lại cho dù là bất kỳ nữ nhân nào bị Nam Cung Ngọc đối đãi như vậy thì làm sao. Cho dù có chết thì cái cũng tràn ngập sự khuất nhục!
Nam Cung Ngọc chậm rãi ngẩng đầu lên bất động dùng ánh mắt đối mặt với Lăng Thần sau đó chậm rãi mà điên cuồng nói: " Lăng Thần! Dạng nữ nhân như ngươi căn bản là không đáng sống trên thế giới này. Ngươi dựa vào cái gì mà tất cả nam nhân đều nói về ngươi? Dựa vào cái gì mà Lăng Thiên sủng ái ngươi nhất. Dựa vào cái gì… Dựa vào cái gì?!!. Ngươi bất quá chỉ là một con tỳ nữ ti tiện! Một con nha đầu hầu hạ cho người. Một món hàng ngươi quyền quý lấy dùng để đãi khách, chẳng khác gì kỹ nữ tiện nhân! Ngươi dựa vào cái gì mà có được tất cả. Ngươi dựa vào cái gì mà ở trước mặt ta ra vẻ bộ dạng thánh nữ. Dựa vào cái gì? A a ……"
Nam Cung Ngọc điên cuồng rống lên " ta chính là muốn phá hủy cuộc đời ngươi! Ta chính là muốn chà đạp ngươi! Ta chính là muốn kéo cái mặt nạ thánh nữ của ngươi xuống. Chính là muốn vạch rõ bộ mặt dâm đãng chân chánh của ngươi. Ta muốn để ngàn vạn người cưỡi lên người ngươi, ngay cả những kẻ khốn nạn thấp hèn, những tên khất cái cũng có thể chơi đùa thân thể ngươi. Ta muốn làm cho ngươi trở thành nữ nhân dơ bẩn nhất trên thế gian, nữ nhân dơ bẩn …. ha ha cáp". Sau đó là một chuỗi cười to điên cuồng. Thậm chí Nam Cung Ngọc còn quá mức kích động đến nỗi cười ra nước mắt. Khuông mặt vốn thanh tú bỗng trở nên vặn vẹo uốn khúc biến hình dị thường, tràn ngập sự độc ác cùng dữ tợn dị thường.
Tất cả những chuyện vốn nhất định không thể phát sinh nhưng lại tuôn ra như suối từ miệng Nam Cung Ngọc. Đúng là nữ nhân đã bị điên cuồng thì không thể dùng lý trí để hiểu được.
Lăng Thần giật mình đồng thời rùng mình một cái. Mặc dù biết rõ những lời này của Nam Cung Ngọc không thể phát sinh trong thực tế nhưng ngay lúc này trong lòng Lăng Thần lại nổi lên một sự sợ hãi phát ra từ nội tâm cùng sự phẫn hận trùng thiên. Nhãn thần Lăng Thần dần dần lạnh như băng, một luồng sát khí kiên quyết dần dần ngưng kết thành hình.
Cách đó không xa. Lê Tuyết cũng thị một run rẩy thì thào tự nói nói: " điên ! Nữ nhân này đã điên rồi! Nhưng nàng căn bản đã chính là một kẻ điên rồi".
Đột nhiên--.
"Cẩn thận!" Lê Tuyết hét lên một tiếng đồng thời phi thân bay vọt đến.
Ngay lúc Lăng Thần mới nghe thấy Nam Cung Ngọc nói câu khiến mình chấn động tâm thần mà mới ổi lên sát khí thì đột nhiên từ ba phương hướng khác đồng thời truyền đến sát khí ác liệt cùng bi thảm nhất.
Nam Cung Thiên Hổ cùng hai vị trưởng lão của Nam Cung thế gia toàn lực ra tay nhằm Lăng Thần đánh tới. Ba người, mỗi người một phương vị phong tỏa kín các lộ thoát thân của Lăng Thần. Mỗi một người cũng phát huy ra lực công kích lớn nhất của mình. Như sét đánh lôi đình, ba người không hẹn mà cùng tế ra tu vi cao nhất của Nam Cung thế gia, nhân kiếm hợp nhất! Ba đạo kiếm quang hình cầu hiện ra quanh thân, trong đó chợt hiện ra ám ám minh minh quang điểm cùng nhằm tới một mục tiêu mà tụ lại.
Nam Cung thế gia tam đại cao thủ liều mạng đánh ra một kích! Tất cả mọi người cũng biết cho dù tất cả đều chết nhưng chỉ cần giết chết được Lăng Thần thì kế hoạch lần này vẫn coi như là thành công!
Cho nên một kích này đã xuất ra toàn lực, không giữ lại chút nào.
Cùng lúc đó, trước mặt Lăng Thần, Nam Cung Ngọc cũng giống như một con báo nổi điên vung trường kiếm nhằm Lăng Thần đánh tới. Ánh mắt khóe miệng đều lộ ra vẻ điên cuồng dữ tợn.
Lăng Thần cả kinh toàn lực vận chuyển Hàn băng thần công phát động. Thân thể cấp bách chuyển động trong phạm vi nhỏ. Dưới chân không ngừng giao thoa, thân thể như máy xay gió chuyển động đồng thời toàn thân công lực băng hàn triệt cốt không hề giữ lại một chút nào xuất ra.
Chỉ trong chớp mắt công phu, Lăng Thần đã liều mạng đánh ra bảy mươi chín chưởng! Thanh âm kích trên cơ thể người sầm sầm không ngớt truyền ra. Ca rắc, lại có tiếng xương cốt nứt vỡ liên tiếp vang ra. Chỉ trong chớp mắt này ba người, mỗi một địch nhân đều trúng mười mấy chưởng của Lăng Thần nhưng ba người này giống như đã biến thành người sắt đánh không chết, lấy đấu chí ương ngạnh nhất, cho dù biết thân thể mình sẽ bị thương nặng, cho dù kiếm quang sắc bén loang loáng trước mặt nhưng lại vẫn kiên quyết nhằm Lăng Thần mà xông vào.
Nhất định phải giết Lăng Thần. Chỗ nào sợ chết.
Phần đấu chí này, phần quyết tâm này do ba người hợp lại, dồn toàn bộ thực lực cùng sinh mệnh lực muốn hoàn thành cử động cơ hồ là bất khả thi này.
Bọn hắn cơ hồ đã thành công
Nếu như không có Lê Tuyết.
Kèm theo một tiếng hét xé gió, Lê Tuyết bay vọt đến. Đoản kiếm trong tay vung lên, một khi xuất ra như một đạo băng hà chợt hiện từ trên cao hạ xuống, giống như thực chất cắt đứt thiên địa mà đem chính mình và Lăng Thần bảo hộ ở bên trong đạo kiếm quang huyễn hóa thành băng hà này.
Quyển 6