Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 487: Truy đuổi đến cùng




Lăng Thiên lao vọt lên trời, nhanh như sao băng, trong nháy mắt đã vút qua khoảnh cách mấy chục trượng một cách điên cuồng, những âm thanh quái dị dưới tốc độ chạy như bay vang lên, con gió buổi sáng thổi đến từ trước mặt, vố dĩ nhỏ bé mát lạnh, nhưng dưới tốc độ kinh người như này, quẹt vào mặt làm cho hai má Lăng Thiên đau buốt!
Lăng Thiên không quay đầu lại! Hắn không dám quay đầu lại!
Chính tại khoảnh khắc hắn lao ra khỏi đám khói mù mịt, đã cảm thấy có một người đuổi theo mình như hình với bóng; người này, chắc chắn là Ngọc Mãn Lâu không phải nghi ngờ gì! Ngoài Ngọc Mãn Lâu ra, những người có mặt của Ngọc Gia không có kẻ nào có công lực quỷ thần khó đoán như y! Chưa nói là Ngọc Gia, ngoài Tống Quân Thiên Lý ra, Lăng Thiên trước giờ chưa gặp phải đối thủ nào mạnh như thế này, ngay như Diệp Khinh Trần có công lực cao hơn mình năm đó cũng không có thực lực mạnh như thế này!
Một chưởng đối diện trước đó đã làm cho Lăng Thiên cảm thấy được sự lợi hại của Ngọc Mãn Lâu! Nội lực của chưởng đó tuôn đến ầm ầm, không thể chống cự!
Trong khoảnh khắc bóng đêm bao trùm mặt đất, Ngọc Mãn Lâu, chủ nhân của đệ nhất đại thế gia có lịch sử ngàn năm này cuối cùng cũng thể hiện ra thực lực thật sự mà hắn đã giấu diếm nhiều năm chưa từng để cho người khác thấy qua! Khi hắn đánh một chưởng về phía Lăng Thiên, chưởng lực gần như toàn bộ bị hắn phát tán đi, phần còn thừa chạy theo đường kinh mạch ở bàn tay của Lăng Thiên vào trong cơ thể, làm cho kinh mạch toàn thân của Lăng Thiên dường như đang giao đấu với chưởng lực của hắn! Trong ngực cảm thấy đau nhức liên hồi, miệng như muốn phun ra một luồng máu tươi.
Điều này làm cho Lăng Thiên bỗng chốc biết được, bản thân mình trước đây dùng đẳng cấp của Ngọc Mãn Thiên để phán đoán đẳng cấp của Ngọc Mãn Lâu quả thật đã là quá xem thường con người này. Cho dù bản thân mình luyện công ngay từ khi còn trong bụng mẹ, kể cả bản thân mình luyện Kinh Long Thần Công, là loại võ công thượng thừa nhất trên thế gian này, nhưng xét cho cùng thì bản thân mình mới chỉ luyện được mười mấy năm công lực, vẫn là không thể so sánh được với nội lực khổ luyện mấy chục năm của Ngọc Mãn Lâu! Quả nhiên không hổ danh là chủ của thiên hạ đệ nhất võ học thế gia!
Công lực như thế này, nếu so sánh với Tống Quân Thiên Lý thì cũng chỉ hơi kém hơn một chút mà thôi! Một gia chủ có cuộc sống nhung lụa như hắn, tại sao lại có thể tu luyện được đến mức độ như thế này? Hơn nữa, trong công lực của Ngọc Mãn Lâu còn bao hàm một luồng nội lực cực kì bí ẩn mà âm lạnh tà ác, chính là luồng nội lực này, đã gây nên phiền toái cực lớn cho Lăng Thiên! Nếu như không có luồng nội lực này, Lăng Thiên nhiều lắm cũng chỉ lùi sau một bước, nhưng có nó tất cả trở lên hoàn toàn khác nhau!
Chỉ bởi vì luồng nội lực này, dựa vào đặc tính của Kinh Long Thần Công của Lăng Thiên cũng không thể hóa giải nó ngay được! Điều này trong cả cuộc đời Lăng Thiên là lần đầu tiên! Ngay như nguồn nội lực mạnh như của Tống Quân Thiên Lý, sau khi tấn công vào trong cơ thể của Lăng Thiên, thì Kinh Long Thần Công của Lăng Thiên cũng có thể hóa giải ngay tức khắc, đẩy ra ngoài cơ thể, tuy cũng bị chấn thương, nhưng sẽ không có ảnh hưởng
Còn nguồn nội lực này lại rõ ràng là muốn lưu lại thời gian dài trong cơ thể của Lăng Thiên , còn đang không ngừng tác oai tác quái! Điều này làm cho Lăng Thiên trong lòng cảm thấy khó hiểu vô cùng, nội công võ công của Ngọc Gia hắn đều được biết không ít, từ võ công của Ngọc Băng Nhan, Ngọc Mãn Thiên thậm chí là của Tiết Bích Tiết Phi, nội công Minh Ngọc của Ngọc Gia lại có loại công phu bàng môn tả đạo kì dị như vậy sao?
Có điều công phu này của Ngọc Mãn Lâu tuy kì dị, hiểm độc, nhưng lại không phải là loại võ công đường đường chính chính gì cả, nếu như là hai người trực tiếp đối đầu thì nó tự nhiên sẽ có hiệu quả cực lớn, nhưng nếu như là lâm trận đối địch, hai bờ chiến tuyến, thì tác dụng sẽ không được là bao nhiêu. Điểm này Lăng Thiên trong lòng biết rõ, chỉ cần cho hắn một chút thời gian, thì có thể ung dung mà hóa giải.
Đáng tiếc cái mà Lăng Thiên thiếu nhất lúc này chính là thời gian!
Bởi vì Ngọc Mãn Lâu đã đuổi đến như hình với bóng. Lăng Thiên điên cuồng chạy trốn, bị truy đuổi đến mức đến thời gian để lôi ám khí ra cũng không có! Từ điểm này mà nói, Lăng Thiên tuy chịu chút thiệt thòi khi bị dính một chưởng kì dị của Ngọc Mãn Lâu, nội lực trong người hắn không lưu thông, dẫn đến tốc độ có phần giảm xuống; nhưng từ đó cũng có thể nhìn ra, Ngọc Mãn Lâu nếu như chỉ luận khinh công thì cũng đã gần tiếp cận đến trình độ của Tống Quân Thiên Lý!
Hai người một trước một sau, lao vút đi trong buổi sáng sớm như hai luồng điện xẹt. Lăng Thiên vận dụng hết công lực, nhưng từ đầu chí cuối không thể nào kéo dài được khoảng cách giữa hai người; Kinh Long Thần Công của Lăng Thiên không ngừng được vận ra với tốc độ nhanh, đang từ từ mà kiên quyết tiến hành cuộc đấu với luồng nội lực âm hiểm ở trong người. Hóa giải từng tí từng tí một; chỉ cần luồng nội lực kì quái này vẫn còn ở trong người, thì Lăng Thiên tuyệt đối không dám dùng toàn bộ sức mạnh của mình để dùng vào việc chạy trốn.
Bởi vì nếu như vậy, ngộ nhỡ luồng nội lực này chạy vào tâm mạch, thì chả phải là cực kì gay go sao; đến lúc đó muốn đẩy ra thì chỉ sợ phải mất công gấp 10 lần. Thậm chí là phải dùng thời gian và tâm lực nhiều hơn. Có khi còn không chắc đã đẩy ra được!
Cho nên cự li giữa hai người cứ như vậy không có sự đổi khác!
Ngọc Mãn Lâu cũng là vô cùng kinh ngạc. Hắn vô cùng hiểu rõ về luồng nội lực âm hiểm mà mình đánh ra. Nhiều năm trở lại đây, không biết có bao nhiêu cao thủ võ lâm chết một cách lặng lẽ âm thầm trong tay hắn. Hắn tin rằng ngay đến Giang Sơn Lệnh Chủ Tống Quân Thiên Lý nếu như bị nội lực của hắn xâm nhập thì cũng không thể nào mà may mắn thoát được. Cho nên đó cũng là con át chủ bài lớn nhất của Ngọc Mãn Lâu. Nhưng hiện giờ hắn bỗng sinh ra cảm giác hoài nghi. Rõ ràng là luồng nội lực của mình đã xâm nhập vào cơ thể của Lăng Thiên, vậy tại sao thằng nhóc này vẫn có thể chạy trốn với tốc độ nhanh như vậy? Chẳng nhẽ hắn không sợ nội thương phát tác, trong phút chốc là tê liệt toàn thân? Điều này đối với Ngọc Mãn Lâu mà nói, rõ ràng là việc không thể lí giải được!
Bản thân mình đã triển khai thân pháp với hết sức có thể, nhưng bất luận là tăng thêm công lực như thế nào, Lăng Thiên vẫn giữ được cự li 7, 8 trượng từ lúc bắt đầu chạy, hai người đã chạy được quãng đường dài đến mười mấy dặm, trong quãng đường này thì đến một thước cũng không được co ngắn lại! Đúng là gặp ma rồi! Nếu như Lăng Thiên không bị thương, thì chả phải là có thể cắt đuôi mình từ lâu rồi?!
Bức tường lớn hiện ra ngay trước mắt, không xa ở phía ngoài tường là một cách rừng rậm. Đây cũng chính là nguyên nhân mà Lăng Thiên chạy thẳng một mạch về phía này.
Các binh lính giữ cửa từ xa đã nhìn thấy có hai bóng người như đang cưỡi mây đạp gió bay đến, không kìm được cảm thấy hoảng loạn, một người hét lớn: "Kẻ nào? Đứng lại!!".
Vù một tiếng, hắn chỉ cảm thấy trước mặt mát mát, một bóng người đã bay vọt qua, đang trong lúc sợ đến mất hồn mất vía, lại vù một tiếng, một bóng người khác cũng từ đỉnh đầu bay qua, thậm chí mũi chân còn chạm nhẹ vào đỉnh đầu mình, mượn lực một chút. Chỉ cảm thấy đầu tê dại, ngã một cái ngồi bệt xuống đất. Đang tự thấy mình may mắn, bỗng cảm thấy đầu đau rứt, tiếp đó nhìn thấy sự thất sắc kinh hãi của đồng đội ở xung quanh.
Bục một tiếng, đầu hắn nổ toác ra như một quả dưa hấu bị người ta đập vỡ, máu tươi bắn tung tóe!
Lăng Thiên mang theo tiếng gió vu vu, lướt một cái vọt lên tường thành, dường như không suy nghĩ gì, đá một cước vào tên lính canh cổng thành làm bay ra xa, tiếp đó thân người vọt thẳng lên, bay ra khỏi bức tường thành cao khoảng 7 trượng, giống như một mũi tên sắc nhọn được bắn lên vậy, lướt qua 5 trượng, ngay phía trên đầu tên lính bị hắn đá văng ra, thân người hạ thấp xuống, liền rơi người tên lính canh, dùng mũi chân điểm một cái, thân người lại mượn lực bay tiếp lên không trung, tay phải vồ vào trong hư không đã cầm được cây trường mâu của tên lính canh. Nguồn truyện: doctruyen.me
Ngọc Mãn Lâu ở đằng sau cũng bắt chước làm theo, vọt lên tường ngay sau Lăng Thiên, bụp bụp hai tiếng, hai ngọn trường mâu vốn dĩ được dựng ở trên tường bị hắn đá bay ra, phóng thẳng về phía Lăng Thiên với tốc độ kinh người, tiếp đó lại là một cước, một tên lính canh hoa chân múa tay bay ra, Ngọc Mãn Lâu phóng theo, cách thức được dùng giống hệt như Lăng Thiên!
Lăng Thiên dựa vào lực quán tính, mà có thể vượt ra cách xa tường thành đến gần 20 trượng, cơ thể từ từ hạ xuống, phía sau lưng, tiếng gió vun vun truyền đến, là hai cây trường mâu mà Ngọc Mãn Lâu đá đến! Quả thật là rất chính xác, nhãn lực cao minh, nếu như không phải là Lăng Thiên thì có lẽ đã chết bởi đòn này!
Lăng Thiên hít sâu một hơi, dốc toàn lực rơi xuống, cơ thể hướng về trước nằm sấp ngay trên không trung, giống như là đang nằm bò trên giường vậy!
Soạt soạt hai tiếng, hai cây trường mâu bay qua sát sàn sạt ngay trên lưng hắn, Lăng Thiên tiếp tục rơi xuống, khi cách mặt đất còn không đến 3 trượng, cây trường mâu trong tay hắn đâm xuống, đâm về phía mặt đất, toàn bộ sức mạnh cơ thể của Lăng Thiên chuyển hóa lên trên thân cây trường mâu, "thụt" một tiếng, thanh trường mâu cắm xuống đất, thế như chẻ tre, cây trường mâu dài 1 trượng 2 cắm phập xuống đến hơn một nửa!
Cơ thể của Lăng Thiên bị lực quán tính cực lớn đẩy về phía trước, hắn hít sâu một hơi, cơ thể chuyển thành rơi xuống lao về trước, hay tay vẫn nắm chặt lấy cây trường mâu, nội lực xuyên qua thân mâu, đánh xuống mặt đất.
Khi cơ thể vọt qua, thân mâu cong xuống cực độ, đột nhiên một tiếng "uỳnh" nổ lớn, hóa ra là phần cắm dưới đất của nửa thân trường mâu dưới tác dụng nội lực của Lăng Thiên đã lật cả một mảng đất lớn giống như núi nở lao về phía Ngọc Mãn Lâu đang đuổi đến.
Còn Lăng Thiên thì cuối cùng cũng thành công làm tiêu trừ đi xung lực cực lớn khi hắn tiếp đất, thân người theo thế, lộn tròn trên bãi cỏ, tiếp đó lại bay vọt lên, tiếp tục lao về phía trước! Từ đầu chí cuối, từ lúc bị Ngọc Mãn Lâu truy đuổi, Lăng Thiên chưa hề quay đầu ngoái lại một lần nào!
Ngọc Mãn Lâu đang chuẩn bị tiếp đất, bỗng thấy ả một mảng đất lớn lao đến như muốn nuốt chửng lấy mình, bộ mặt lúc nào cũng điềm đạm bình tĩnh của hắn rốt cuộc cũng lộ ra nét tức giận, hai chưởng vận lực, ầm một tiếng, liền lao xuyên qua mảng đất, hắn nào biết được, lao ngay đến trước mặt hắn vẫn còn một cây trường mâu, hóa ra dưới sức níu của Lăng Thiên, sau đó thả tay, một kéo một thả, lực bật được phát ra là không thể xem thường, đầu trên của cây trường mâu liền được dội ngược lại, vừa đẹp lao đến người Ngọc Mãn Lâu sau khi hắn lao xuyên qua mảng đất!
Cái này hoàn toàn không phải là Lăng Thiên cố tình làm như vậy, chỉ trách là nhân phẩm của Ngọc Mãn Lâu quả thật là quá tốt, chỉ cần chậm hơn một chút thôi, thì mũi trường mâu cũng lao qua rồi, nhưng Ngọc Mãn Lâu do đuổi Lăng Thiên đuổi quá gấp, vừa đẹp dính phải!
Nhưng lời cũng phải nói ngược lại, nếu như không đuổi theo sát nút như thế này, dựa vào tài khinh công của Lăng Thiên, chỉ cần lơ là chút xíu thì chỉ sợ muốn đuổi cũng không đuổi được nữa!
"Bụp" một tiếng nổ lớn vang lên! Một chưởng với nội lực cực lớn của Ngọc Mãn Lâu đánh vào thân của cây trường mâu, crắc một tiếng, cây trường mâu gẫy đôi, tuy nhiên thân người đang bay với tốc độ cực cao của Ngọc Mãn Lâu cũng bị luồng lực phản tác dụng này làm cho chậm lại một chút. Bộ mặt trắng của Ngọc Mãn Lâu nổi lên vài đường gân đỏ, gấp rút đuổi theo phương hướng của Lăng Thiên, soạt một cái lao vào khu rừng rậm bên ngoài thành! Sát khí trong mắt càng ngày càng đậm.
Hôm nay, nhất định phải giết chết được Lăng Thiên!
Tuổi nhỏ như vậy, võ công như vậy, đã là mối họa lớn trong lòng! Không diệt trừ không được!
Nếu để lỡ ngày hôm nay, chỉ sợ sau này sẽ không bao giờ còn cơ hội có thể ra tay!
Ngọc Mãn Lâu như một con gió lốc lao vào trong cánh rừng, những chỗ hắn lao qua tiếng cành cây đứt gãy, tiếng lá cây xào xạc vang lên không dứt. Vừa lao vào trong khu rừng, Ngọc Mãn Lâu bỗng ngớ người.
Khung cảnh trước mắt, hoàn toàn trái ngược với những gì hắn dự liệu!
Quyển 6