Cùng lúc với đó thì hai cao thủ áo đen luôn đứng bên cạnh Ngọc Mãn Lâu cuối cùng cũng ra tay. Chúng dường như bay đến phần không gian phía trên bãi cỏ mà không để xuất hiện bất kì tiếng động nào. Hai thanh trường kiếm cùng lúc được tuốt ra khỏi bao, chém đến. Những chỗ mà kiếm khí lướt qua, cây cỏ hoa lá bị chém đứt hết, bay tứ tung trên không trung.
Trên nóc nhà, đám đông nhìn bọn Mộng Vô Tình đang tháo chạy với tốc độ như tên lửa, lại nhìn xuống phía dưới, thấy vị đại nhân gia chủ của chúng với bộ dạng như gặp kẻ địch lớn, trong phút chốc không biết phải làm gì. Rốt cuộc thì truy đuổi theo mấy tên vừa tháo chạy? Hay là lao đến chỗ mà gia chủ tấn công?
Nhưng cũng chính trong thời gian mà chúng chần chừ này thì bóng dáng loạng choạng tháo chạy của bọn Mộng Vô Tình đã biết mất một cách hoàn toàn trong màn đêm mênh mông.
Ầm một tiếng, đất bùn ở chân tường bị chưởng lực của Ngọc Mãn Lâu đánh lõm một hố lớn. Cả hai tên mặc áo đen cũng trong cùng một thời gian ngự kiếm chém đan xem hai kiếm trên không. Nhưng bất ngờ là ở chỗ, chỗ đó không hề có một động tĩnh gì. Dường như một chưởng của Ngọc Mãn Lâu, cùng với hai nhát chém của hai người mặc áo đen đều là đánh vào không khí, đánh trúng hư vô.
Trong những tiếng "loạt soạt", những lá cây hoa cỏ bị chém nát bay lả tả trên không trung rồi rơi
Hai con mắt như mắt diều hâu của Ngọc Mãn Lâu nhìn chằm chằm về hướng mà mình xuất chưởng. Trong lòng từ từ cảm nhận cái cảm giác hụt hẫng của chưởng vừa nãy. Khóe miệng lộ ra vẻ cười lạnh lùng. Tuy không biết đối phương dùng cách gì để tránh được chưởng của mình, nhưng Ngọc Mãn Lâu có thể khẳng định, ở một hướng nào đó chắc chắn có người đang tồn tại! Cho dù người đó trong khoảnh khắc xuất thủ đã cố ý thay đổi đường bay của ám khí, nhưng làm sao che mắt được ta?
Ngọc Mãn Lâu đứng yên bất động. Hai người mặc áo đen lại đứng phía sau hắn. Đám đông trên nóc nhà cũng từ từ xúm lại. Tất nhiên trong bóng đêm vẫn không có động tĩnh gì cả.
Tiếng gió từ từ vang lên, áo quần của đám đông bay phấp phới trong trận gió đêm. Nhưng không khí lúc này lại nặng nề đến mức làm người ta nghẹt thở.
"Ngươi, còn không chịu bước ra? Đại trượng phu hành sự, sao lại phải giấu đầu hở đuôi như vậy!" Giọng nói của Ngọc Mãn Lâu, không có gì báo trước cả, nhưng lại cất lên mà không làm người khác cảm thấy bất ngờ. Khẩu khí vẫn vô cùng ôn hòa, điềm đạm : "Ngọc Gia chúng ta xưa nay nước giếng không phạm nước sông với Thiên Thượng Thiên. Nhưng quý phái lần này lại được đằng chân lân đằng đầu, ức hiếp đến tận nhà; dẫn đến việc hai nhà có xung đột với nhau. Quả thật làm người ta thấy đáng tiếc vô cùng". Trong khẩu khí của Ngọc Mãn Lâu tràn đầy sự tiếc nuối, thở than!
Lùm cây đong trước gió, dường như cũng đang ca thán với tâm tình của Ngọc Mãn Lâu.
Đằng sau Ngọc Mãn Lâu, hai người mặc áo đen cảm thấy vô cùng kinh ngạc liếc nhìn nhau. Vừa này chủ nhân không phải nói là ẩn nấp ở trong bóng đêm là Lăng Thiên sao? Sao bây giờ lại nói thành là người của Thiên Thượng Thiên? Chẳng nhẽ là muốn lừa mọi người trong Ngọc Gia, giấu giếm việc tam công tử câu kết với Thiên Thượng Thiên? Nhưng mà, dựa vào địa vị của Ngọc Mãn Lâu thì dường như là không đến mức nhất thiết phải vậy.
Bọn họ tuy không hiểu rõ lắm, nhưng trong lòng Lăng Thiên đang ẩn nấp trong bóng tối thì rất rõ ràng; vừa nãy bản thân lợi dụng đặc tính của Kinh Long Thần Công, mạo hiểm phóng đống ngân châm ra, chính tại khoảnh khắc ám khí phóng ra khỏi tay, thì sự bất an trong lòng càng ngày càng lớn. Cuối cùng thì hắn vẫn quyết định rời khỏi vị trí vốn dĩ đang ẩn nấp của hắn. Cũng may mà hắn kịp thời rời đi. Phản ứng của hắn chỉ cần hơi chậm hơn một chút, thì sẽ bị thdưới sự liên thủ tấn công của ba người này. Quần áo trên người dường như đã bị mồ hôi toát ra thấm ướt hết.
Nhìn thấy phản ứng của Ngọc Mãn Lâu, cùng với cái kiểu nói chuyện giả dối của hắn. Lăng Thiên đã có thể khẳng định. Ngọc Mãn Lâu đã xác định được kẻ trốn trong chỗ tối chính là mình. Nhưng hắn lại cứ nói là người của Thiên Thượng Thiên, điểm này làm cho Lăng Thiên trong lòng cảm thấy vô cùng khinh bỉ.
Quả nhiên là lão hồ li, quả nhiên là mưu kế giảo quyệt! Chỉ bởi vì hiện nay trên danh nghĩa Lăng Thiên xét cho cùng là cháu rể của Ngọc Mãn Lâu. Chồng của tiểu công chúa Ngọc Gia Ngọc Băng Nhan, Ngọc Mãn Lâu và tuyệt đại đa số những người của Ngọc Gia đều chỉ hận không được lập tức phanh thây thằng cháu rể này thành trăm nghìn mảnh. Nhưng lại tuyệt đối không được để người trong thiên hạ biết, một vị cụ già làm cha làm mẹ như hắn lại có mong muốn ác độc như vậy mới cháu rể của mình. Cho nên, mới dùng chiêu lấy cái mũ của Thiên Thượng Thiên đội lên đầu ta.
Kể cả sau này có biết kẻ đó là Lăng Thiên, thì vẫn có thể thoái thác là giết nhầm người. Còn về người khác có tin hay không thì không quan trọng nữa, then chốt thể hiện được mình không muốn giết cháu rể của mình là được rồi. Lăng Thiên cuối cùng cũng biết được nguyên nhân tại sao bản thân mình ngấm ngầm lên kế hoạch chia rẽ Ngọc Lưu Phong mà các cao thủ của Ngọc Gia lại xuất hiện ồ ạt đến vậy. Hóa ra, mục tiêu thật sự của Ngọc Mãn Lâu nhắm vào mình, người mà hắn muốn tính toán lại chính là bản thân mình!
Có điều tại sao hắn biết được chuyện này có liên quan đến mình nhỉ? Điểm này làm cho Lăng Thiên nghĩ nát óc mà không đoán ra.
"Ngươi đã không thể chạy thoát được nữa rồi". Ngọc Mãn Lâu chậm rãi nói: "Ngươi dám nhũng tay vào chuyện nội bộ của Ngọc Gia chúng ta, chia rẽ mối quan hệ giữa hai đứa con trai ta. Tội đáng muôn chết! Có điều, nể mặt Thiên Thượng Thiên, nếu như ngươi chủ động ra đây chịu trói, ta đảm bảo sẽ cho ngươi được chết toàn thây".
Ngọc Mãn Lâu từng câu từng chữ đều có gắn đến Thiên Thượng Thiên. Một là để che đậy đi thân phận của Lăng Thiên, hai là nói để cho thuộc hạ của mình nghe. Lăng Thiên có thể khẳng định. Ngọc Mãn Lâu nói nhiều như vậy, không có câu nào là để nói cho hắn nghe cả.
Đầu tiên là lập bảng hiệu gái còn trinh trắng, sau đó mới hành nghề mại dâm; thằng cha già này, ngươi được lắm! Lăng Thiên thầm chửi trong lò. Bản thân mình đúng là đã hơi khinh thường lão già này. Cho một cái chết toàn thây, có khác biệt gì với xé xác thành trăm mảnh không? Chả phải đều phải chết sao?
Nhưng không ngờ, trên mặt những cao thủ Ngọc Gia đứng vây xung quanh Ngọc Mãn Lâu lộ ra những nét thù hằn rất rõ rệt. Ánh mắt nhìn về phía bóng đêm càng ngày càng không thân thiện chút nào.
Ngọc Mãn Lâu trong lòng cười nhạt. Ngọc Mãn Lâu bản thân hắn cố nhiên không dám bóc trần thân phận thật của Lăng Thiên. Nhưng hắn cũng biết chắc bản thân Lăng Thiên cũng không dám to gan lớn mật để lộ thân phận của mình.
"Lục soát!" Ngọc Mãn Lâu cuối cùng thì cũng diễn xong vở kịch, vung tay một cái phát ra mệnh lệnh. Khoảng mười người lao lên như hổ đói vồ mồi.
"Báo cáo chủ nhân. Không có ai cả!".
"Báo cáo chủ nhân. Không có ai cả!".
"Báo cáo….".
Nghe báo cáo từng hồi của các thuộc hạ. Sắc mặt của Ngọc Mãn Lâu càng ngày càng khó coi. Hắn không hề nghĩ đến việc, dưới sự dà soát ở mức độ này, mà đối phương vẫn có thể ẩn giấu được tung tích của mình. Đây rõ ràng là việc không thể mà. Tin rằng ngay đến lâu chủ của Đệ Nhất Lâu cũng chưa chắc có thể ẩn náu được hoàn hảo đến thế này. Nhưng quả thật đối phương đã làm được rồi!.
Ngọc Mãn Lâu cho đến tận bây giờ. Vẫn cảm thấy một cách rất rõ ràng rằng đối phương vẫn đang ở đây, hắn hoàn toàn chưa rời đi! Hơn nữa đối phương cũng hoàn toàn không có thời gian để rời đi! Nhưng hắn hiện giờ rốt cuộc là đang trốn ở chỗ nào nhỉ? Xét cho cùng thì cũng chỉ là cái miếng đất hơi to một chút này, đối phương dựa vào cái gì để có thể tránh được tầm nhìn của tất cả những người có mặt ở đây?
Cái phép ẩn người giấu tung tích này quả thật đã đủ để có thể được xem là đệ nhất thiên hạ mà không hổ thẹn chút nào!
Lăng Thiên thật sự lợi hại đến mức này sao?
"Khâm phục, khâm phục! Phép ẩn hình của các hạ quả thật là cái thế vô song! Ngay cả lâu chủ Đệ Nhất Lâu của tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ c ở đây, chỉ sợ cũng phải lép vế bái phục!". Ngọc Mãn Lâu nói với chất giọng cực kì chân thành, thậm chí còn có một chút gì đó sự tôn kính. Điểm này, bất kì người nào có mặt lúc đó đều có thể nghe được một cách rõ ràng: "Có điều, các hạ lại phạm một sai lầm, một sai lầm cực lớn. Chính sai lầm này đủ để làm cho tài ẩn thân của các hạ có cao thêm một bậc cũng là thành công cốc!".
Ngọc Mãn Lâu chậm dãi nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là lợi dụng màn đêm để ẩn nấp. Nơi ngươi ẩn trốn hoa cỏ tuy nhiều, nhưng một khi trời sáng thì ngươi sẽ không còn chỗ nào để ẩn nấp nữa. Mà hiện nay cách trời sáng chỉ còn có mấy canh giờ nữa mà thôi. Bọn ta tự thấy có thể đợi được, không biết các hạ có đợi được không?". Bạn đang đọc truyện được copy tại doctruyen.me
Nói xong, Ngọc Mãn Lâu trầm giọng quát lớn: "Đội cung tiễn, phong tỏa tất cả các điểm cao nhất, còn những người khác không được di chuyển! Bắt đầu từ bây giờ, tất cả đều ở đây cho ta, ai cũng không được phép rời đi, không được phát ra bất kì tiếng động gì, cho đến khi trời sáng! Kẻ nào vi phạm giết chết không tha!"
Lời này vừa được nói ra, đám đông đồng thanh hô "vâng", không ai cử động gì nữa cả. Mệnh lệnh của chủ nhân là tuyệt đối không có kẻ nào dám chống lại. Nhưng có đến mấy người trong lòng tự kêu khổ !
Người thứ nhất, đương nhiên là Lăng Thiên. Ngọc Mãn Lâu nói không sai, Lăng Thiên chẳng qua chỉ là lợi dụng được màn đêm một cách triệt để, một khi đợi đến khi trời sáng, thì sẽ không còn cách nào có thể duy trì được trạng thái ẩn thân hoàn mĩ này. Chắc chắn sẽ bị người ta phát hiện ra vị trí chính xác của mình. Chỉ cần trời sáng, e rằng bản thân mình sẽ thật sự là không thể đi ra khỏi nơi này. Do đó trước lúc trời sáng Lăng Thiên bắt buộc phải nghĩ được cách thoát ra!
Còn về người thứ hai, chính là đại cung phụng Ngọc Siêu Nhiên. Chuyện đêm nay. Ngọc Lưu Phong vẫn đang đợi thông tin ở bên này. Hai bên chia ra hai đầu hành động. Ngọc Siêu Nhiên đem người đến biệt viện vây chặn. Hai bên giao ước sẵn. Một khi bên này ra tay là bên phía Ngọc Lưu Phong cũng lập tức ra tay bắt giữ Ngọc Lưu Thủy. Đến lúc đó giao hắn đến tận tay Ngọc Mãn Lâu trước sự chứng kiến của mọi người. Hai phía chỉ cần đối chất thì Ngọc Lưu Thủy sẽ không còn bất kì sự may mắn nào nữa cả.
Ngọc Mãn Lâu tổng cộng có ba đứa con trai. Con trưởng Ngọc Lưu Vân vốn dĩ cực kì xuất sắc hơn người. Ngọc Gia trên dưới già trẻ đều nhận định chắc chắn hắn sẽ là người kế thừa Ngọc Mãn Lâu. Đáng tiếc không lâu trước đó đã bất chết trong tay Lăng Kiếm. Bây giờ chỉ còn hai đứa con này; nếu như nhân cơ hội này triệt để loại trừ lão tam là Ngọc Lưu Thủy thì sẽ chỉ còn lại một mình Ngọc Lưu Phong! Bất luận là bá nghiệp thiên thu hay là vinh hoa vạn đời, người có tư cách kế thừa chỉ còn có Ngọc Lưu Phong mà thôi! Mà việc lần này, chỉ cần nắm được chứng cứ xác thực thì nhất định có thể hạ bệ được Ngọc Lưu Thủy! Điểm này thì Ngọc Lưu Phong và Ngọc Siêu Nhiên đều tin tưởng tuyệt đối!
Chỉ là hiện nay hành động của bên này tuy cực kì là thuận lợi. Đánh chiếm cứ điểm này một cách thành công. Nhưng lại không bắt được bất kì nhân chứng sống nào. Mặc dù mấy người này rõ ràng là ở trong nhà của lão tam. Nhưng trong tình hình chết không có đối chứng này, ai có thể nói rõ được rốt cuộc là tại sao? Ngọc Lưu Thủy tuy bị nghi ngờ tương đối lớn, nhưng chỉ cần chết cũng không thừa nhận thì cũng không thể làm gì được hắn ta!
Cả hai phương diện đều cần phải phối hợp với nhau một cách hoàn hảo mới có thể nhất cử làm cho Ngọc Lưu Thủy không có cách nào lật được thế trận. Nhưng hiện nay thông tin của bên này chậm trễ không truyền ra ngoài được. Nếu như Ngọc Lưu Phong ở đầu bên kia không đợi được mà trực tiếp ra tay, thì sẽ làm hỏng chuyện đại sự.
Huynh đệ tương tàn, tội danh này là như thế nào đây?
Đến lúc đó cả hai đứa con đều phạm vào việc đại nghịch bất đạo này, Ngọc Mãn Lâu kể cả là có tàn nhẫn có độc ác hơn đi chăng nữa, chắc cũng không thể nào giết luôn cả hai đứa con còn lại của mình.
Thời gian từ từ trôi đi. Ngọc Siêu Nhiên lặng lẽ đứng ở đó, khuôn mặt già nua đã toát ra mồ hôi lạnh. Nếu như gia chủ biết được chuyện này có mình đứng ở trong không biết sẽ nghĩ như thế nào?
Tiếng gió nhỏ dần, cái lạnh của màn đêm trong gió đã từ từ mất đi. Cùng đến với nó là mùi vị mới mẻ trong lành của buổi sáng sớm. Bóng đêm từ từ tiêu tan, bình minh sắp tới.
Quyển 6