Hơn nữa biệt viện là căn cơ của Lăng Thiên, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được. Nếu thực sự đã động thì phải động toàn bộ. Chính vì vậy sự kiện này buộc phải chuẩn bị chu toàn mới được.
Lăng Thiên vừa nghĩ đến nếu mình giờ khắc này dẫn toàn bộ lực lượng bên ngoài động thủ, dưỡi tình huống không bại lộ thực lực bản thân đánh phá tình thế cân bằng vi diệu của thiên hạ, nhất định sẽ làm cho đại loạn, rồi từ đó cơ hội kiếm ích lợi mới là tốt nhất.
Chỉ có điều là một khi có động lạ nhất định sẽ dẫn đến chiến tranh nổ ra. Đến lúc đó chính mình sớm an bài gom góp lương thực binh khí thậm chí cả thuốc men, muối đường….nhất định sẽ bán với giá trên trời. Việc này cũng nhất định phải cần một người có chuyên môn quản lý mới được, nếu không thì sợ lại thành khéo quá hóa vụng.
Lăng Thiên chậm rãi đi vài bước nhíu mày suy nghĩ. Tuy là chuyện tốt nhưng nếu không chuẩn bị chu đáo toàn bộ, chuyện tốt cũng sẽ thành chuyện xấu. Điều này mình không thể không cẩn thận
Chỉ là hiện giờ thật là thiếu người quá! Trong lòng Lăng Thiên, người thích hợp làm chuyện này thực ra cũng có một vài, chỉ là Lăng Thiên cũng không dám tùy tiện sử dụng.
Về mặt tiền bạc, rõ ràng mẹ mình làm là thỏa đáng nhất. Nhưng nếu một khi tiết lộ tin tức ra ngoài, bại lộ việc này là do Lăng gia "làm trò", điều này làm cho Lăng Thiên có chút ngần ngại. Còn lại có một tuyệt thế thiên tài nổi danh cùng với mẹ mình, đó chính là Tiêu Nhạn Tuyết ngay cạnh phòng mình bây giờ.
Nhưng, dù sao đấy cũng là cháu gái của Tiêu Phong Hàn. Cho dù Tiêu Nhạn Tuyết thẳng thắn đồng ý toàn lực trợ giúp mình, mình có dám dùng không?
Còn về trợ thủ cho Lăng Thần, Lăng Thiên sớm đã tính. Lê Tuyết – đại nhân tài mà theo bên mình xông pha thật sự là lãng phí tài năng của nàng. Nếu nàng có thể hết sức trợ giúp Lăng Thần, Lăng Thiên lúc đó có thể thực sự không phải lo nữa. Nhưng mà đại tiểu tả này tính tình khó lường, không có mình ở đó, không biết gặp Lăng Thần nàng có gây chuyện gì không nữa. Lăng Thần không giống Lăng Kiếm, Lê Tuyết có thể "hành hạ" Lăng Kiếm không sao, nhưng nếu làm thế với Lăng Thần, mình khéo phải trở mặt mất. Lại nói Lăng Thần tính tình ngoài mềm trong cứng, cũng không phải…dễ chọc.
Còn về phương diện quân sự có vẻ tốt hơn..Ít nhất đại cục còn có cha mình cùng Trầm Như Hổ 2 đại tướng quân cầm binh, lại càng có siêu quân sư Mạnh Ly Ca, có lẽ không vấn đề gì.
Còn các cánh quân nhỏ khác, do bọn họ tử chỉ huy là tốt rồi.
Nghĩ mãi, Lăng Thiên cuối cùng cũng quyết định. Ra lệnh cho Lăng Phong mài mực, vừa định hạ bút xuống là sẽ phải ghi ngàn vạn chữ, khó có thể quyết định tùy tiện được. Trầm ngâm một lúc nữa cuối cùng Lăng Thiên khó khăn lắm đành viết 2 chữ "Tạm hoãn!"
Lăng Thiên trước giờ không để ý gì thanh danh. Cái gì mà gọi là vì thiên hạ sinh linh làm phúc? Chỉ là giới cầm quyền giở thủ đoạn chính trị ra mị dân mà thôi. Chỉ có bọn đại hiệp cứt chó mới gọi là nghĩ vì nước vì dân mà quên cả bản thân. Trong mắt Lăng Thiên, anh hùng đại hiệp ở thế giới này cũng chỉ là một bọn ngu xuẩn nhất! Mặc dù trong cái ngu cũng có cái đáng thông cảm, nhưng ngu thì chính là ngu!
Lăng Thiên giờ có ý tranh thiên hạ, đó làquyết định. Nhưng điều này lại cần 1 tiền đề tiên quyết, đó là người nhà và bằng hữu của mình phải được bình an. Nếu vì có vấn đề gì mà ảnh hưởng nguy hiểm đến người nhà thì Lăng Thiên thà từ bỏ còn hơn. Có thể nói Lăng Thiên là kẻ có tâm địa đàn bà, nhưng đó chính là điều Lăng Thiên kiên trì nhất ở trên thế giới này.
Ý của Lăng Thần rất rõ ràng. Nàng muốn trong khi người thương không có mặt, mình dùng hết khả năng có thể làm việc giúp hắn. Vì hắn mà an bài mọi chuyện thật tốt, vì Lăng Thiên mà mở ra con đường thuận lợi nhất. Điểm này đương nhiên là có tấm lòng, nhưng cũng chính vì nó mà khiến cho Lăng Thần làm việc hơi có chút vội vã.
Mặc dù ngay lúc này đã là một thời cơ tuyệt hảo, nhưng đó là nếu không có Lê Tuyết xuất hiện. Lúc đó Lăng Thiên có thể sẽ không do dự gì mà đồng ý với đề nghị của Lăng Thần. Nhưng giờ đã có thêm Lê Tuyết! Chỉ cần chờ thêm 1 , 2 tháng, thậm chí còn ngắn hơn, Lăng Thiên làm việc sẽ càng có khả năng thành công cao hơn. Nếu đã thế cần gì phải mạo hiểm chứ?
Ngay cả là thiên tài cũng cần phải có thời gian để rèn luyện! Lê Tuyết cho dù có thông minh nữa, có cả kinh nghiệm ở kiếp trước nhưng giờ ở thế giới này là một cục diện khác, cũng chưa chắc đã có thể quyết định chính xác ngay được. Mà giờ ở Thừa Thiên chỉ có đơn độc một Lăng Thần, Lăng Thiên thực sự không yên tâm. Lý do chính là vì Ngọc gia! Thủy gia và cả Tiêu gia!
3 gia tộc khổng lồ này, đơn độc dựa vào một mình Lăng Thần chỉ sợ không trụ nổi. Một khi có sơ xuất gì, ngay cả một lỗi nhỏ cũng sẽ dẫn đến tai họa trí mạng! Sự mạo hiểm này Lăng Thiên không dám làm, mà cũng không thể làm. Hoặc có lẽ nên nói là, trước khi có "liều thuốc tăng lực" mạnh mẽ là Lê Tuyết đến, Lăng Thiên thật sự không có dũng khí hạ quyết định!
Mà trên thế giới này, nếu có người nào để cho Lăng Thiên hết lòng tin tưởng, lại thêm năng lực không chút nào kém Lăng Thiên, tính đi tính lại chỉ có một mình Lê Tuyết mà thôi! Mà tất cả bố trí và tính toán của Lăng Thiên, trong mắt người khác, kể cả trong mắt Lăng Thần cũng chỉ hiểu được một nửa là cùng, nhưng nếu để cho Lê Tuyết xem, nàng chỉ nháy mắt cũng phát hiện được hết sự xảo diệu cùng dụng tâm thực sự của Lăng Thiên!
Nguyên nhân chính vì, Lê Tuyết dù sao cũng có kinh nghiệm giống như Lăng Thiên, cùng được giáo dục như nhau, thậm chí Lê Tuyết còn được giáo dục một cách có hệ thống hơn cả Lăng Thiên. Thêm nữa đối với sự hiểu rõ Lăng Thiên của Lê Tuyết mà nói, trên cả thế giới này chính là độc nhất vô nhị!
Cũng chỉ có nàng mới có thể "song kiếm hợp bích" phối hợp hoàn mỹ với Lăng Thiên. Trên thế gian này, không có người thứ hai!
Lăng Thần lăng kiếm mặc dù theo Lăng Thiên cả chục năm, nhưng nếu nói về sự hiểu rõ Lăng Thiên thì không thể so sánh với Lê Tuyết được. Nguyên nhân vì Lê Tuyết đã từng coi Lăng Thiên nhứ "kẻ địch", tỉ mỉ nghiên cứu vài năm!
…Kẻ hiểu rõ mình nhất không phải người thân, không phải bạn bè, mà chính là kẻ địch lớn nhất của minh!
Hôm nay 2 người mặc dù sớm đã không còn là kẻ địch, mà được vận mệnh an bài trên cùng 1 chiến tuyến. Nhưng ký ức của Lê Tuyết lại vẫn giữ nguyên, cho nên người hiểu Lăng Thiên nhất chỉ có Lê Tuyết! Chính vì vậy, quản lý đại cục toàn bộ trừ Lăng Thiên ra chỉ còn Lê Tuyết là thích hợp nhất! Thậm chí ở mặt nào đó Lê Tuyết còn phù hợp hơn cả Lăng Thiên! Lý do vì đám Lăng Thần Lăng Kiếm trước nay chưa từng nghi vấn bất cứ quyết định nào của Lăng Thiên, mà Lê Tuyết xuất phát từ sự hiểu rõ Lăng Thiên, nàng sẽ xem xét kế hoạch của Lăng Thiên một cách khách quan nhất, xem có sơ hở gì không, và nếu có thì cần sửa thế nào. Việc này thì chỉ có duy nhất Lê Tuyết là làm được!
"Mời Lê cô nương qua đây, nói ta có chuyện cần thương lượng!" Lăng Thiên lãnh đạm ra lệnh.
Lăng Vân đáp ứng một tiếng rời đi.
Chốc lát sau, Lê Tuyết đã theo Lăng Vân đi tới. Vừa đến cửa đã nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc trầm trọng của Lăng Thiên, biết ngay Lăng Thiên nhất định có chuyện gì quan trọng cần quyết định và tuyên bố.
Lăng Thiên gõ gõ bàn, trầm giọng nói :"Ở đây giờ không có người ngoài. Ta cũng không cần kiêng kị gì lời nói. Lúc này đây ta đối với các hành động tiếp sau đây đều đã có an bài, tất cả mọi người cần phải hoàn thành không sai sót" Lăng Thiên nói tiếp :"Nhắc lại một điểm, ta yêu cầu chính là hoàn thành không sai sót! Phải tận lực hoàn thành viên vãn, bất kể chỗ nào cũng sẽ có liên quan đến toàn bộ đại cục, chú ý không được phép coi thường. Mọi người cần nhớ rõ ràng chức trách của mình, nếu có chỗ nào làm không được, ta không nói mọi người ắt cũng biết kết quả rồi đó!"
Mọi người chấn động tinh thần, dỏng tai , mở mắt to chú ý. Hơn nữa đám Lăng Kiếm từ lâu đãthấy vẻ mặt nghiêm nghị của Lăng Thiên, lại càng nghe ngóng cẩn thận, sợ sót mất chữ nào. Yêu cầu của Lăng Thiên, bất kể nghiêm khắc đến thế nào đối với bọn họ đều không thành vấn đề, trước giờ đều dùng hết sức hoàn thành tốt!
Lăng Thiên nhắm mắt lại một chút, sau đó từng đạo mệnh lệnh liên tiếp được phát ra một cách vô cùng nghiêm túc!
"Lê Tuyết, Lăng Phong, Lăng Vân – 3 người các ngươi hộ tống Lăng Kiếm quay về biệt viện, sau khi về đó nghe theo sự an bài của Lăng Thần. Hơn nữa Lăng Kiếm phải lấy nhiệm vụ dưỡng thương làm hàng đầu. Lê Tuyết, nhiệm vụ của ngươi là trong vòng 1 tháng phải quen thuộc cục diện toàn thể đại lục cùng với mỗi một phương diện thế cục nữa. Thêm vào đó là phải quen thuộc các cơ sở tổ chức của ta an bài, bất kể một ti chức nào cũng phải nắm rõ như lòng bàn tay, sau đó toàn lực trợ giúp Lăng Thần, đưa ra các kế hoạch bố trí tường tận, quản lý và điều phối an bài việc chuẩn bị chiến tranh. Bất kể ai cũng phải phối hợp nghe theo mỗi quyết định của Lê Tuyết và Lăng Thần!"
"Thứ 2, ngươi đem bộ phận Kinh Long Thần Công đã tu chỉnh lại truyền cho mọi người. Nhất định phải trong thời gian ngắn nhất giúp mọi người tu luyện lại hoàn chỉnh. Cũng trợ giúp Lăng Thần tu luyện Hàn Băng Thần Công cảnh giới cao cấp hơn. Mặt khác đối với việc Băng Nhan dùng họa nhập võ, giúp đỡ đôn đốc một tay!"
"Lăng Thập Cửu, Lăng Nhị Thập, các ngươi hai người mang công pháp hoàn chỉnh đường xa tới Thiên Phong đại lục, trợ giúp đám Lăng Linh Nhất, làm việc cho tốt. Lúc nào nhận được tin tức xác thực Ngọc gia cùng với Thủy gia toàn bộ khai chiến, hoặc là toàn bộ Thiên Tinh đại lục nổi lên chiến sự, Ngọc gia đã tham gia tranh đấu, đó chính là thời cơ các ngươi toàn bộ triển khai hành động! Thời cơ có thể không sớm không muộn, phải cẩn thận mà hành sự!"
"Lăng Nhị Nhất, ngươi cũng như vậy mang theo một phần công pháp, cải trang đi đến Tây Hàn tìm gặp Lăng Tam Thập, ở lại bên cạnh giúp đỡ hắn. Một khi có chiến sự, lập tức thu toàn bộ lực lượng của Tây Môn thế gia chờ lệnh của ta!"
"Lăng Nhị Nhị, ngươi đi đến Đông Phương thế gia, nghĩ biện pháp nhanh nhất tìm gặp Đông Phương Kinh Lôi, bảo hắn chậm nhất 7 ngày, ta sẽ xuất hiện ở Đông Triệu phối hợp hành động với hắn"
"Truyền lệnh của ta, từ hôm nay trở đi, tất cả cánh quân bí mật bên ngoài phải báo cáo với ta tự thân thực lực cùng với sự khu vực. 3 ngày báo một lần, không được chậm trễ, cũng không được phép phóng đại sự việc. Nếu gặp tình huống ngoài ý muốn phải tùy thời mà báo cáo, tổng kết lại cần bọn hắn chuẩn bị cho tốt!"
"Thông báo cho Lăng Ngũ sau khi hoàn thành chế tạo lô binh khí thì tạm thời các nhà xưởng đình công, đem toàn bộ người rút về Lăng phủ biệt viện. Nhất định phải chờ khi toàn bộ rút lui mới được bắt đầu lại. Tất cả các binh khí không được phép bán ra ngoài một món nào."
"Lệnh cho Lăng Tam, Lý Lâm ngay hôm nay triển khai quấy rối không kiêng nể đối với tất cả việc kinh doanh mà Ngọc gia tiếp nhận. Cần phải dìm chân chúng, không cho bọn chúng thoát thân ra được. Nhưng cần chú ý một điểm là tuyệt đối không được lộ ra việc này là do Lăng gia làm chủ, nhất thiết không được để lộ chứng cứ ra bên ngoài cho bọn chúng nắm được. Còn về việc chúng mò mẫm đoán bừa thì không cần để ý!"
"Ra lệnh cho Lăng Lục Lăng Thất Lăng Bát Lăng Cửu các chỗ tập trung kiểm soát tin tức và thu thập lực lượng tình báo lại, xuất ra tinh nhuệ. Vốn 4,5 ngày báo cáo một lần giờ chuyển thành 2 ngày báo cáo một lần"
"Ra lệnh cho Thủy Tinh Lâu từ hôm nay lại bắt đầu bán tin tình báo ra ngoài. Nếu có thế lực nào muốn mua tin tình báo, lấy nguyên tắc "9 thật – 1 giả" bán tin. Lấy nguyên tắc tin tức quan trọng nhất phải giữ trong tay mình, phóng đại hay thu giảm đúng đắn, tận lực làm loạn tin càng tốt"
"Ra lệnh truyền tin cho toàn bộ thiên hạ biết sau lưng Tiêu gia có lực lượng Thiên Thượng thiên tái xuất giang hồ, khiêu chiến Vô Thượng Thiên và đã làm Giang Sơn Lệnh Chủ Tống Quân Thiên Lý bị thương nặng. Cần phải đem đám thế ngoại cao nhân Vô Thượng Thiên kéo vào thế tục."
"Tất cả lực lượng vốn âm thầm ẩn nấp không được bại lộ ra ngoài, còn các lực lượng bên ngoài toàn bộ chuyển vào hoạt động ngầm!"
"Các sự tình nếu có vấn đề gì, có Lăng Thần và Lê Tuyết hai người tùy thời mà bổ túc lại. Bất cứ ai cũng không được phép đi ngược lại quyết định của Lăng Thần Lê Tuyết!"
"Kinh Long công pháp sau khi ghi nhớ lập tức đốt bỏ!"
Ngay sau khi chuỗi mệnh lệnh rõ ràng từ miệng Lăng Thiên hạ xuống, mọi người dường như ý thức được điều gì đó, cặp mắt xuất hiện vẻ cuồng nhiệt!
Gió mây sắp động!
Hào khí trong phòng đột nhiên trở nên vô cùng trầm trọng, cảm giác như sắp bộc phát đến nơi. Mặc dù trời đã sáng sớm, không khí mát lạnh như trên mặt đám người Lăng Phong lại đầm đìa mồ hôi!
Ngày này, cuối cùng đã đến!
"Chúng ta đi hết, còn ngươi sẽ ra sao? Còn có ngày hôm qua ngươi mới đưa về một cô gái, muốn xử lý thế nào?" Lê Tuyết nhăn mặt nhíu mày, sau khi nghe hết sự bố trí của Lăng Thiên, lo lắng hỏi.
Hiện giờ ở Minh Ngọc Thành giống như một thùng thuốc súng vậy. Có mình ở lại, hợp sức 2 người thì bất kể gặp địch thủ gì, cho dù là một phương thế lực nào đi nữa, cho dù tình thế có hung hiểm mấy cũng không đến nỗi không toàn thân chạy thoát được. Nhưng giờ Lăng Thiên đưa hết những người bên cạnh đi, chỉ còn lại mình hắn mang theo một cô gái võ công thấp kém, một khi gặp chuyện không may thì lúc đó tính sao?
"Điều này nói sau. Ta chỉ hỏi các ngươi, đối với mệnh lệnh vừa rồi của ta có dị nghị gì không?" Lăng Thiên phất tay cắt đứt lời nàng. Nguồn truyện: doctruyen.me
"Không có dị nghị! Nhất định sẽ hoàn thành viên mãn, tuyệt đối không làm cho công tử thất vọng!" Mọi người đồng thời đáp.
"Tốt!" Lăng Thiên chậm rãi gật đầu, ánh mắt bỗng hiện vẻ tàn khốc :"Nếu đã như thế, ta chờ tin tức tốt của các ngươi. Các huynh đệ, hãy tranh thủ hưởng thụ khoái ý khi nắm giữ thiên hạ phong vân trong tay! Sinh ra thời loạn thế, đó mới chân chính là nam nhi nhiệt huyết, cũng là cơ hội tạo nên công danh vạn thế! Ta hi vọng, tên của mỗi người ở đây sẽ được ghi vào sử sách, sử sách của riêng chúng ta! Rõ ràng chưa?"
Đám người Lăng Phong nhiệt huyết bỗng sôi trào. Nếu không ngại đây là Minh Ngọc Thành, đám này đã sớm ngửa cổ lên trời thét mấy tiếng dài cho hả rồi. Nhưng dù sao thì cả đám cũng hưng phấn đến mặt đỏ bừng bừng!
"Còn về Tiêu Nhạn Tuyết, ta muốn quan sát nàng thêm 2 ngày nữa" Lăng Thiên quay sang Lê Tuyết :"..đến lúc đó mới quyết định dùng hay là không. Nếu dùng thì dùng như thế nào? Mặc dù ở phương diện tài chính, Tiêu Nhạn Tuyết đúng là một nữ tài thần tuyệt thế! Nhưng lại cần phải cẩn thận vì tuy nàng trốn khỏi Tiêu gia, nhưng dù sao cũng là người của Tiêu gia. Một điểm này, ta không thể không đề phòng!"
Lê Tuyết hừ hừ một tiếng, nói :"Không phải ngươi bị sắc đẹp của nàng làm mê hoặc, mang theo nàng đi cùng để hành sự cho tiện sao?"
Lăng Thiên ha ha cười :"Ta từ trước đến giờ cũng không phủ nhận mình rất háo sắc. Nhìn mỹ nữ đương nhiên thích, đó là bản tính trời sinh mà. Chẳng qua nếu nói có cô gái nào làm cho ta bị mê hoặc ngất ngây, ha ha, nhìn cả thiên hạ này tuyệt đối không có người như vậy. Ngay cả đối với người ta yêu nhất, ta cũng vẫn có những nguyên tắc mấu chốt. Một điều này, ngươi phải là người hiểu rõ nhất chứ!"
Lê Tuyết lại hừ lạnh một tiếng, tiếp :"Một điểm này ta tin. Chuyện xuống tay tàn nhẫn không thương hoa tiếc ngọc, ngươi từ trước đến nay làm cũng đâu có ít. Lần này cố ý đẩy ta rời đi, có phải ngươi có ý định gì đó, hoặc giả muốn sung sướng với vị Tiêu đại tiểu thư này cũng không chừng!"
Lăng Thiên nhẹ cười, duỗi tay ra vỗ mông Lê Tuyết một cái :"Mỹ nữ, nếu ta muốn đùa giỡn một phụ nữ nào đó, chỉ sợ có các ngươi ở bên người cũng chẳng cản nổi ta. Ngươi nên hiểu là ta đến cùng muốn gì chứ!"
"Không phải ngươi muốn mượn tay cô nương nhà người ta, thu một đống của cải nhờ chiến tranh, sau đó vu oan cho Tiêu gia sao?" Lê Tuyết "bốp" một cái gạt tay của Lăng Thiên ra, giễu cợt khịt mũi nói :"Ngươi cũng nên cẩn thận đó. Bản cô nương đây biết thừa! Chẳng lẽ ngươi tưởng mình che giấu lợi hại lắm sao?"
"Lợi hại thật!" Lăng Thiên thở dài than một tiếng :"Ta thậm chí hoài nghi ngươi, ở trong bụng ta chính là…"
"Hừ!" Lê Tuyết hừ lạnh cắt lời hắn :"Với nội lực của ngươi, cái bụng tuyệt đối không có giun sán gì hết!"
"Con gái ăn nói gì mà ác khẩu thế!" Lăng Thiên cười cười sờ mũi, cuối cùng không nói gì.
Đám Lăng Phong Lăng Vân trừng mắt nhìn nhau, nghe hai người nói chuyện, trừ vài câu hiểu ra, còn toàn bộ cứ như vịt nghe sấm!
Đồng thời trong lòng lại xuất hiện nghi vấn: Vị cô nương Lê Tuyết này là người gì không biết? V hiểu rõ công tử như vậy? Thậm chí còn hơn cả bọn ta từ nhỏ theo công tử? Ngay cả trong lòng công tử đang nghĩ gì, nàng không ngờ cũng có thể đoán ra được! Thực sự là kỳ lạ! Nàng đến cùng là ai?
"Ngươi sau khi đến Thừa Thiên, cần làm gì cứ làm cho ta. Kiêng kỵ nhất chính là…" Lăng Thiên chăm chú nhìn vào mắt Lê Tuyết, nói từng chữ :"Ta – không – hi – vọng – thấy – chuyện – gì – không – hay!" Lăng Thiên đã nói ra lời cuối cùng .
Lê Tuyết chớp nhẹ đôi mi cong, khuôn mặt lộ ra chút ủy khuất. Thấy ánh mắt Lăng Thiên vẫn đang chăm chú nhìn mình, không khỏi than dài một tiếng, miễn cưỡng gật gật đầu.
Nàng đương nhiên biết lời Lăng Thiên nói có ý gì. Đó cũng chỉ là Lăng Thiên an bài một phần, hoặc có thể nói là kiểm nghiệm. Chính vì vậy mặc dù xét về mặt tâm lý phụ nữ thì Lê Tuyết cảm thấy ủy khuất, nhưng tiếp xúc với ánh mắt như lôi điện mạnh mẽ của Lăng Thiên, không hiểu vì sao trong lòng nàng bỗng run rẩy, quỷ thần xui khiến đáp ứng hắn!
Quyển 5