Thân ảnh xinh đẹp nhẹ nhàng khom thắt lưng xuống vươn tay ra nhẹ nhàng hái một cây cỏ màu tím mà khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm: "Nhiêu đây chắc là đủ rồi. Lần này rời nhà lâu như vậy thì cũng đã đến lúc cần quay về..."
Nói đến đây thì sắc mặt của nàng khẽ biến, đôi tai khẽ nhúc nhích rồi nàng nhảy người lên một ngọn cây thật nhanh.
Một bóng người trắng như tuyết vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp trên không trung đang đi đến. Phía sau hắn còn có một thân ảnh màu lam lờ mờ nữa. Thân ảnh của người đó có vẻ chậm chạp nhưng tốc độ lại nhanh như thiểm điện.
"Thật không ngờ rằng thiên hạ hôm nay lại có bực cao thủ như thế này!" Thiếu nữ bận đồ xanh nhạt mở miệng nói nhỏ một câu, đột nhiên trong đáy lòng xuất hiện cảm giác muốn đi theo để xem, dòng máu võ giả trong người nàng như thức tỉnh. Thần niệm cường đại được nàng triển khai ra, đôi mắt lại toát ra hai đạo hàn khí mạnh mẽ vô cùng.
Thế gian này không giống như suy nghĩ ban đầu của Lăng Thiên, người tài giỏi trong thiên địa xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Chỉ với khinh công siêu việt của thiếu nữ bận đồ xanh nhạt đó thôi cũng đủ để xếp vào nhóm cao thủ đương thời. Đột nhiên thiếu nữ đó lắc đầu tự giễu: "Mặc kệ hắn có thủ đoạn thông thiên nào đi nữa thì cùng ta có quan hệ gì? Ta cần gì phải tìm hiểu chứ?" Khẽ cười một tiếng liền muốn nhảy xuống cây đại thụ.
Ngay khi thần niệm của nàng tỏa ra thì Thiên Lý và Lăng Thiên như có cảm ứng cùng nhìn về hướng này. Hai người có cảm giác ở đó có một tuyệt thế cao thủ.
Dưới suy nghĩ của Thiên Lý thì đây là một người giúp đỡ của Lăng Thiên, mà hắn có cảm giác người này có hình dáng giống như thiếu nữ bận đồ trắng cùng hắn giao thủ tại kinh thành, bất quá người này cao hơn thiếu nữ kia một bậc. Nếu Lăng Thiên có người này trợ giúp thì cơ hôi thoát khỏi tay hắn nhiều hơn một bậc. Chỉ là Lăng Thiên dựa vào sự trợ giúp của kẻ đó thì hắn đã không còn tư cách trở thành đối thủ của mình nữa. Khi đó bản thân mình sẽ không hề do dự ra tay giết chết Lăng Thiên. Cho nên từ một ý nghĩa nào đó mà nói thì Thiên Lý hi vọng rằng người đó là giúp đỡ của Lăng Thiên đồng thời lại thất vọng vì Lăng Thiên sau này không phải là đối thủ của mình.
Mà Lăng Thiên lại cho rằng với thiên tư hơn người của Thiên Lý và tâm tình cao ngạo của hắn thì cần gì phải mai phục một người ở đây để phong tỏa mình? Mà người đó tuy có thực lực kém hơn Thiên Lý nhưng cũng không thua mình bao nhiêu cả. Quả nhiên thiên hạ rộng lớn, nhân tài xuất hiện liên tục. Bản thân mình trước kia luôn tự cao tự đại, tin rằng quần hùng khắp thiên hạ thì không một ai có thể chống lại mình nhưng hôm qua xuất hiện một Thiên Lý, hôm nay có thêm một người thần bí. Thần niệm như vậy thì há có thể là hạng người tầm thường?
Nếu như hắn cùng với Thiên Lý đi chung thì bản thân mình sợ rằng không ổn lắm. Nhưng Lăng Thiên liền bác bỏ suy nghĩ này, với sự cao ngạo của Thiên Lý thì hắn tuyệt đối sẽ không liên thủ với kẻ khác để đối phó mình. Nếu như hắn có ý nghĩ này thì sẽ không có thành tựu trước mắt như vậy. Cho nên người này xuất hiện chỉ là trùng hợp mà thôi.
Hai người đều có suy nghĩ riêng nên cũng nhanh chóng có phán đoán riêng. Ứng biến đầu tiên của Lăng Thiên chính là hắn hạ xuống một ngọn cây tùng rồi gập qua một bên tiếp tục di chuyển giống như du long di chuyển trên trời cao thoải mái vô cùng.
Đối mặt với kẻ có thần niệm cường đại như vậy, nếu đã phán đoán kẻ này không phải là địch nhân thì sao Lăng Thiên lại dại dột tìm phiền toái làm gì? Tự nhiên hắn sẽ trốn đi rất xa nhưng Lăng Thiên tin rằng Thiên Lý chưa chắc tránh né người bận áo xanh kia. Thiên Lý luôn luôn cô tịch, cả đời này theo đuổi võ đạo mà có một nhân vật như thế xuất hiện chính là điều mà Thiên Lý chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Cho nên Lăng Thiên mới lựa chọn di chuyển như vậy. Nếu Thiên Lý có hứng thú với kẻ này, dù chỉ là một chút thôi thì Lăng Thiên cũng có thể nhân cơ hội này bỏ trốn ngàn dặm...
Thật ra ý của Lăng Thiên chính là đưa Thiên Lý trở thành vật thử vàng, xem thử một chút lần này võ công mình tinh tiến đã đạt được cấp độ gì rồi. Đương nhiên hắn cũng tính đến phương pháp chạy trốn tốt nhất, cho dù không chống lại như cũ nhưng hắn cũng tin rằng bản thân mình có đủ thủ đoạn để tự bảo vệ nhưng đột nhiên thần niệm này xuất hiện khiến cho Lăng Thiên hoàn toàn bỏ qua kế hoạch cũ. Nữ tử áo xanh này cho dù không phải là bằng hữu của Lăng Thiên nhưng vẫn khó có thể phân biệt là địch hay là bạn. Lăng Thiên tự biết chuyện của mình, mặc dù bây giờ bản thân dã rời xa Lăng Gia nhưng vô tình đã hình hành trên người mình một tiêu điểm. Giang Sơn Lệnh Chủ đuổi giết cùng với thân phận đặc thù của mình đã khiến cho khối kẻ mơ ước. Trong đó không ít thành phần 'thừa nước đục thả câu'. Nữ tử này mình không biết được đối phương là ai, nếu vậy nàng làm như thế nào cũng không có người biết được.
Thời khắc như vậy tuyệt đối không thể mạo hiểm được và cũng không phải là lúc mạo hiểm.
Bóng người trên cây nhìn thấy Lăng Thiên đi ngang qua với ánh mắt lạnh nhạt nhưng đột nhiên cả người run rẩy khi thi triển thân pháp chuyển hướng...
"Kinh Long Thần Công?"
Nữ tử bận áo xanh đó kêu lên một tiếng thất thanh, ánh mắt của nàng kinh hãi vô cùng, ngay cả người cũng muốn hóa đá. Trong lòng trăm ngàn tư vị hỗn tạp. Có mừng rỡ, có mất mát, có tiếc nuối... Thân thể run nhè nhẹ như chiếc lá rơi trong làn gió, đôi mắt gắt gao nhìn thẳng vào phương hướng Lăng Thiên rời đi như kích động vô cùng.
Đột nhiên Lăng Thiên tăng tốc khiến cho Thiên Lý kinh ngạc không thôi. Thiên Lý không có cảm thấy hứng thú chút nào với kẻ đứng ở bên dưới kia, điều này nằm ngoài dự đoán của Lăng Thiên. Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me - www.doctruyen.me
Cho dù nàng võ công nghịch thiên như thế nào đi nữa cũng là một nữ tử bình thường thôi, nam nhân tốt không đấu với phụ nữ. Trong lòng Thiên Lý nghĩ như vậy nên không dừng lại chút nào cả, lực hấp dẫn của nàng đối với Thiên Lý mà nói thì còn thua xa Lăng Thiên. Về tình về lý, về người về mình... Thiên Lý sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lăng Thiên nên hắn đối mặt với nữ tử thần bí này hoàn toàn làm ngơ, không chút buông lỏng truy tung Lăng Thiên.
Thấy Lăng Thiên đột nhiên gia tốc nên Thiên Lý cười lớn: "Lăng Thiên, ngươi thiếu kiên nhẫn rồi sao..." Tiếng cười vang xa xa tạo ra âm thanh ầm ầm lấn áp cả tiếng gió trên không trung. Thân thể của Thiên Lý trong nháy mắt thôi đã nâng tốc độ đến cực hạn, điên cuồng đuổi theo.
"Lăng Thiên? Là trùng hợp hay là... Là hắn..." Vừa nghe đến tên này thì thân thể của nữ tử bận đồ xanh kia run rẩy kịch liệt hơn, đôi mắt toát ra sự thê lương kèm theo chút lệ quang. Nàng cắn môi nhìn hai người đã đi xa nhưng cuối cùng không thể kiềm chế được xúc động xoay người bay lên đuổi theo hai người kia. Dưới sự hành động kịch liệt nên nội lực cơ thể nàng toát ra ngoài khiến cho những chiếc lá cây khi nàng đi ngang qua đề bị đóng một tầng băng mỏng manh.
Loại công pháp thần kỳ mà cường đại này có chút giống với Hàn Băng Thần Công của Lăng Thần nhưng uy lực so với Lăng Thần hơn xa nhiều lắm. Không thể so sánh với nhau được.
Thấy Thiên Lý vẫn còn đuổi sát theo làm cho Lăng Thiên vỗ trán chính mình. Xem ra tác phong của Thiên Lý hẳn là người theo chủ nghĩa đại nam tử, thật không hiểu như thế nào mà lại không có hứng thú với một nữ cao thủ kia? Thật là thất sách mà. Nghĩ đến đây nên Lăng Thiên thi triển thân pháp chợt trái chợt phải, cả thân thể một con cuồng long ẩn trong đám mây mù biến hóa vô cùng. Đây đúng là vương bài mà Lăng Thiên có thể thoát khỏi sự truy kích của Thiên Lý. Tuyệt đỉnh thân pháp trong Kinh Long Thần Công - Linh Long Chí Động. Trước kia Lăng Thiên bằng vào khinh công thần diệu này mới thoát khỏi sự truy kích của Thiên Lý.
Thiên Lý cười lạnh một tiếng, hắn hiểu rất rõ đây là thân pháp mà Lăng Thiên sử dụng để thoát khỏi sự truy tung của hắn. Lúc trước Thiên Lý đối khinh công này đau đầu vô cùng nhưng bây giờ khác xa trước kia. Thân ảnh của Lăng Thiên đã xuất hiện trước mặt Thiên Lý, một thủ đoạn dùng hai lần nhưng sẽ không có hiệu quả như lần dầu đâu.
Hai người triển khai thân pháp nhanh như tia chớp đuổi giết không ngừng, cả hai giống như hai tia chớp không ngừng truy kích lẫn nhau, người nào cũng không thể nào dứt bỏ được đối phương. Cuối cùng Lăng Thiên bằng vào du long thân pháp đã lừa gạt được Thiên Lý đi đến bên dưới một chân núi. Thiên Lý nhướng mày đề cao tốc độ thêm một lần nữa. Hắn biết dưới địa hình càng phức tạp thì cơ hội thoát thân của Lăng Thiên càng nhiều. Chỉ cần mình chậm một chút thôi thì Lăng Thiên đã có khả năng biến mất trong tầm mắt nhưng Thiên Lý tin rằng lần này Lăng Thiên không thể thoát thân được.
Lúc này Lăng Thiên đang chạy trối chết chính là ý nghĩ của Thiên Lý.
Cho nên hắn cứ thoải mái đuổi theo không tha.
Ngay khi Thiên Lý vừa đi qua một ngã rẻ thì hắn đã thấy một đạo kiếm quang mang theo âm thanh duệ khiếu phóng thẳng đến chỗ hắn...
Trong kiếm quang là ngàn vạn hoa cúc nở rộ tạo thành, Thiên Lý có thể thấy mỗi đóa hoa đều rực rỡ vô cùng.
Phía sau sự xinh đẹp ấy chính là tuyệt diệt sát khí - Huyền thiết kiếm.
Thiên Lý đang tiến lên mạnh mẽ liền bị một kiếm kinh thiên này ngăn cản lại. Đúng lúc này Thiên Lý phát ra một tiếng trường khiếu, theo âm thanh mạnh mẽ này xuất hiện còn có một cỗ nội lực mạnh mẽ từ trong miệng phun ra ngoài, đồng thời hai tay của hắn dùng hết sức đánh ra hai chưởng mạnh mẽ như muốn dời núi lấp biển. Hai chân vốn đang đi về trước được Thiên Lý đá mạnh xuống đất khiến cho bùn đất bay lên nhắm thẳng vào Lăng Thiên.
Dưới ba phương diện hợp lực lại mới khiến cho Thiên Lý dừng lại được, Thiên Lý vội vàng lui về sau hai bước nhưng đã không còn kịp nữa. Hắn dựa theo xu thế lui về sau rồi đột nhiên phóng lên cao như thương thiên bạch hạc bay thẳng vào không trung.
Quyển 5