Tiêu Phong Hàn chấn kinh vội nói: "Đại tẩu, trận đánh cuộc này ta không dám đánh."
Lăng lão phu nhân bình tĩnh cười nói: "Tiểu Hàn. Đại tẩu chính là sau khi suy nghĩ thật kỹ mới dám ra quyết định này! Nếu như sau này Thiên Nhi vẫn hư hỏng như hiện tại thì gia sản Lăng Gia để lại cho hắn càng nhiều sẽ hại hắn nhiều hơn nữa, sợ rằng hắn sẽ lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Chi bằng đem một nửa gia sản cho Tiêu gia ngươi vậy, coi như là hảo ý của đại tẩu."
Mọi người nghe được như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn không hiểu gì.
Trong lòng Lăng Thiên âm thầm cười. Thì ra nãi nãi của mình mới là người đại trí mà lại đi giả ngu.
Lăng lão phu nhân lại tiếp tục nói: "Ta biết ý định của Tiêu gia ngươi nhưng cho dù Tiêu gia ngươi quật khởi thì Lăng gia chúng ta không thể ra mặt giúp được. Mặc dù ngươi đến hủy hôn nhưng ta có thể mượn trận đánh cuộc hôm nay danh chính ngôn thuận cho ngươi một nửa gia sản. Coi như là xem lại nhân tình trước kia đi trợ giúp ngươi một tay vậy. Đương nhiên ngươi phải thắng cuộc mới được. Nếu là ngươi thua thì ta đành phải xin lỗi. Tôn nhi của tôn nữ tế của ta! Còn Tiêu Gia ngưoi khi đó vô luận có tình trạng như thế nào, cho dù thống nhất thiên hạ thì thiên hạ đó cũng phải đưa cho tôn nhi ta một nữa!"
Tiêu Phong Hàn hiển nhiên hiểu rất rõ ý tứ của Lăng lão phu nhân. Lời này đã nói rõ Lăng gia sẽ không tham dự vào đại kế của Tiêu Gia mà chỉ có thể dùng phương thức này đủ trợ giúp hắn. Đương nhiên ý định của Lăng lão phu nhân ra sao không một ai biết rõ nhưng Tiêu Phong Hàn có thể giải thích như vậy. Bởi vì Tiêu Phong Hàn nhìn tên Lăng Thiên với quần áo lụa là trước mặt này vô luận thế nào đi nữa cũng không cách nào xứng với tôn nữ mình được. Tin tưởng rằng tôn nữ mình sẽ đối với hắn chán ghét cực kỳ. Càng huống cho tôn nữ của mình lại thông minh hơn người nữa.
Trong lòng Lăng Thiên âm thầm bội phục. Với thế lực của Tiêu Gia mà nói thì dã tâm đang không ngừng bành trướng. Hơn nữa khả năng thành công rất lớn. Lăng lão phu nhân thừa dịp này đánh cuộc một trận xem ra nguy hiểm vô cùng nhưng cũng là một kế bảo toàn gia tộc.
Tiêu gia thất bại thì Lăng gia vẫn tồn tại như cũ. Nếu Tiêu Gia thành công thì Lăng gia cũng 'nước lên thuyền dâng' theo. Nói một cách khác thì Tiêu gia có thành công hay không thì Lăng gia vẫn có thể đảm bảo được mười năm vinh hoa phú quý, bình an vô sự! Nhưng Lăng gia lại chiếm tiện nghi rất to lớn! Bất động thanh sắc đem Tiêu Gia tính kế vào trong mà lại khiến cho Tiêu Phong Hàn nợ Lăng Gia một phần nhân tình thật lớn. Lăng Thiên bội phục vô cùng! Hảo thủ đoạn. Thì ra người âm hiểm nhất Lăng Gia không phải Lăng Thiên ta mà là nãi nãi của ta - Lăng lão phu nhân.
Quả nhiên Tiêu Phong hàn không suy nghĩ sâu xa như vậy mà cho rằng Lăng lão phu nhân sau lúc biến tướng sẽ âm thầm trợ giúp cho chính mình. Nghĩ vậy nên trong lòng hắn không khỏi nóng lên, cảm kích nói: "Tốt lắm. Tiểu đệ cũng không câu nệ nữa. Trận đánh cuộc này ta đáp ứng." Vừa nói vừa gọi tôn nữ lại: "Chuyện hôn nhân của hai đứa đã không còn nữa thì 'Bích Ngọc Huyết Phượng Trạc' này chính là bảo vật gia truyền của Lăng Gia cũng không thể để cho nha đầu này sử dụng được."
Lăng lão phu nhân hừ một tiếng hãnh diện nói: "Bảo vật gia truyền thì thế nào? Chẳng qua chi là một cái vòng tay mà thôi. Bốn mươi năm qua một khi lão thân đã tặng cái gì rồi thì không hề thu lại." Trong lòng âm thầm cười: "Lão thân coi trọng chính là nha đầu kia. Cho dù là cháu ta nháo sự hôm nay nên không thể thành hôn nữa thì sao? Sau này hắn phải lừa gạt nha đầu kia trở về cho ta. Như vậy thì bảo vật gia truyền không phải trở về luôn sao? Bảo vật gia truyền tặng cho vợ của tôn tử thì có gì sai?"
Tiêu Phong Hàn cười lớn: "Nếu đã vậy thì tiểu đệ không khách khí nữa."
Lăng Chiến vẫn nghe từ đầu đến cuối, trong lúc thê tử nói chuyện đưa một nửa gia sản ra làm vật đổ ước thì hắn lại không chút phật lòng nào cả. Trong mắt lão đầu thì vàng bạch là vật ngoại thân thôi. Cho dù đưa cho Tiêu gia cũng là nằm trong tay huynh đệ mình, coi như không có đưa cho ngoại nhân.
Bất quá thái độ của lão phu nhân lúc này khiến cho hắn không cách nào hiểu nỗi. Thể tử của mình đối với chuyện thành hôn này rất coi trọng nhưng tại sao hôm nay lại đem việc Tiêu gia hủy hôn lại có bộ dáng lơ đểnh hời hợt như vậy? Hắn không nhịn được buồn bực nhìn thoáng qua thê tử, trong mắt tràn đầy sự nghi hoặc: Lão thái bà này thật sụ bị tôn tử làm cho hồ đồ luôn rồi sao? Bất quá hắn lại không phát hiện được điều gì bất thường nên cũng không miễn cưởng suy nghĩ nhiều liền vung tay lên nói: "Mau chuẩn bị một bàn thức ăn đầy đủ rượu thịt. Hôm nay lão phu sẽ cùng huynh đệ hảo hảo uống một bửa!"
Lăng lão phu nhân nhìn thấy ánh mắt của Lăng Chiến không khỏi cảm thấy buồn bực trong lòng: Lão ngu này có ngu thì cũng ngu vừa thôi. Luôn tự phụ trí kế vô song nhưng lại bị tiểu gia hỏa này lừa gạt như vậy. Nếu như hôm nay không phải chính mình bị ngộ khí công tâm, dưới tình huống nguy cấp khiến cho tiểu gia hỏa này không thể không cứu thì sợ rằng mình không cách nào phát hiện được bí mật của hắn.
Trong lòng lại cảm giác được có chút kỳ quái, Lăng Thiên đưa kình khí ấm áp kia vào trong kinh mạch là gì mà bản thân chưa từng gặp qua? Hơn nữa cũng không hề biết trên thế giới này lại có công phu kỳ diệu như vậy! Không biết tiểu tử kia học được từ vị cao nhân nào? Vì sao không biểu lộ ra ngoài? Chuyện hôm nay rốt cuộc là chủ ý của ai? Dụng ý là gì? Thiên nhi từ nhỏ giờ chưa từng đi ra xa khỏi nhà. Vả lại từ nhỏ giờ mình đều chăm sóc nó lớn lên thì lúc nào được cao nhân thần bí kia ưu ái chứ? Lẽ ra chuyện này không có khả năng sẽ giấu được mình mới phải nhưng sự thật là mình không hề biết chút tẹo nào cả. Nguồn truyện: doctruyen.me
Lăng lão phu nhân mặc dù biết được Lăng Thiên không bình thường chút nào nhưng có mơ cũng không cho rằng tất cả chuyện này đều do một tay hắn bày ra. Một mình hắn đóng vai trò 'đạo diễn' và 'diễn viên' chính luôn. Lăng Thiên cho dù có thông minh, là một thiên tài thì sao? Trong mắt Lăng lão phu nhân thì hắn chỉ là một tiểu hài tử năm tuổi mà thôi.
Cho nên Lăng sau khi được Lăng Thiên cứu chữa liền lập tức kết luận sau lưng Lăng Thiên còn có một vị sao nhân thần bí vô cùng. Hơn nữa vị cao nhân này đối với Lăng gia không có chút ác ý nào cả.
Không thể không nói những suy đoán của Lăng lão phu nhân hoàn toàn hợp tình hợp lý. Đương nhiên nếu như không phải Lăng Thiên là một quái thai mang theo trí nhớ sống lại mà nói thì suy đoán của Lăng lão phu nhân là chuyện chính xác hoàn toàn. Nhưng hiện tại suy đoán của Lăng lão phu nhân không hề đúng chút nào!
Thấy mọi chuyện cũng đã trôi qua nên thần kinh vốn đang căng thẳng của Lăng Khiếu cũng buông lỏng hơn nhiều. Liếc mắt liền nhìn thấy Lăng Thiên vẫn còn đang nằm trong lòng mẫu thân mình liền nỗi giận: "Tiểu súc sanh cút sang đây cho ta."
Lăng Thiên còn chưa kịp phản ứng thì Lăng lão phu nhân đã trừng mắt: "Ngưoi muốn là gì? Muốn đánh nó tiếp sao? Sau này không có sự cho phép của ta mà ngươi dám đụng vào ngón tay của Thiên nhi thử xem. Lão thân sẽ cắt đứt chân ngươi!"
Trong mắt Lăng Khiếu tức giận muốn phun lửa nói: "Mẫu thân. Thiên nhi hư hỏng như thế nếu không giáo huấn chỉ sợ sẽ..."
Hắn còn chưa nói xong thì lão phu nhân đã giận dữ ngắt lời: "Sợ cái gì mà sợ? Dạy dỗ hài tử ra sao chẳng lẽ lão thân còn phải kêu ngươi chỉ sao? Biến qua một bên đi!" Vừa nói vừa kéo Lăng Thiên, tay còn lại kéo Tiêu Nhạn Tuyết dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà đường hoàng trở về phòng mình. Trước khi thân ảnh biến mất khỏi tầm nhìn mọi người liền quay đầu lại nhìn Lăng Chiến hung hăng quát: "Nếu dám uống rượu thì ngươi cẩn thận đó." Sau đó mới thật sự đi khỏi.
Các đại nam nhân trong đại sảnh nhìn lẫn nhau. Qua một lúc lâu sau Tiêu Phong Hàn mới đột nhiên cười to. Thật nghĩ không ra đã hơn ba mươi năm rồi mà huynh trưởng của mình vẫn còn sợ vợ như thế. Xem ra đời này muốn trở thành một nam nhân chính tông chỉ sợ là khó khăn rồi. Nét mặt già nua của Lăng Chiến đỏ lên, trước mặt huynh đệ cảm thấy trên mặt không chút phong quang nào.
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên