Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 376: Uy chấn Bạch Ngọc!




Hai người vâng vâng dạ dạ, sau đó vội vã lui ra ngoài.
Ngọc Trảm Thủy cùng Ngọc Trảm Không hai người nhìn nhau một cái, sau đó Ngọc Trảm Không hướng về phía Lăng lão phu nhân cười hì hì nói :"Lăng lão phu nhân, nếu đã vậy để bọn ta phái một ít người đi hộ tống Tiểu công chúa nhà ta đến biệt viện, được chứ? Tiểu công chúa dù sao cũng là bảo bối của Ngọc gia chúng ta. Nếu như…ha ha, sợ rằng gia chủ sẽ trách chúng ta hộ vệ thiếu chu đáo. Những người đó cũng là hạ nhân từng phục thị cho Tiểu công chúa, như vậy cũng tiện"
Cả hai người trong lòng đều đã có chủ ý, phải tranh thủ cơ hội này xem xét thử thực lực của Lăng phủ biệt viện thần bí này đến cùng ra sao?
Lăng lão phu nhân trầm ngâm một chút nhưng cũng đồng ý.
Một đoàn người hộ tống theo xe của Ngọc Băng Nhan, chậm rời rời cửa Nam của Thừa Thiên thành
Đi bên cạnh xe, trừ Lăng Thần, Lăng Kiếm ra còn có đám Lăng Phong, Lăng Vân. Về phần Ngọc gia có 10 tên Bạch Ngọc và 20 tên Tử Ngọc đi theo, suốt đường đi bọn chúng đều quan sát chung quanh cực kỳ cẩn thận, giống như đang gặp đại địch vậy!
Vừa đến trước cửa rừng, đưa mắt nhìn có thể thấy kiến trúc của Lăng phủ biệt viện nguy nga, lấp lánh ánh kim quang chói mắt dưới mặt trời. 30 cao thủ của Ngọc gia trong mắt bỗng hiện vẻ cuồng nhiệt : "Đây chính là Lăng phủ biệt viện mà trước khi đi gia chủ luôn dặn dò phải cẩn thận chú ý. Gia chủ đã dặn dò kỹ như vậy, Lăng phủ biệt viện này đến cùng có cái gì đặc biệt??"
Đúng lúc này thì xe ngựa dừng lại. Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, một thiếu niên áo trắng cầm kiếm đi đến, lạnh lùng nói với người của Ngọc gia :"Trước mặt là Lăng phủ biệt viện rồi, cảm ta chư vị đã hộ tống thiếu phu nhân nhà ta một quãng đường. Biệt viện trọng địa, không có thủ lệnh của Lăng Thiên công tử, bất kể người nào cũng không được tự tiện vào trong. Chúng ta sẽ bảo vệ an toàn cho thiếu phu nhân, mời các vị quay về cho!"
"Mời quay về? Các hạ đang đùa sao?" Một Bạch Ngọc cao thủ trong đội cười lạnh nói :"Đây là Tiểu công chúa của Ngọc gia, chúng ta nhất định phải tự thân đưa Tiểu công chúa đến nơi an toàn, xác nhận là không có gì sai sót mới có thể quay về báo cáo. Các ngươi bảo chúng ta quay về, là có ý gì hả?"
"Bảo các ngươi cút về tức là cút về. Đừng làm cho Lão Tử tức giận, nếu không một kiếm cắt các ngươi làm mồi cho cá dưới sông!" Một giọng nói bạo ngược âm trầm vang lên, sát khí tận trời bỗng tràn ngập cả khoảng rừng. Đám người Ngọc gia bỗng cảm giác rét run cả người.
Lăng Kiếm đứng nơi đó, ánh mắt và tư thế không hề có chút thay đổi, nhưng khí chất cả người lại có sự biến hóa nghiêng trời! Trên người hắn vẫn mặc quẩn áo của nô bộc, nhưng khí thế lộ ra trên người hắn lại như muốn hủy thiên diệt địa! Dưới áp lực của khí thế mạnh mẽ đó, 30 cao thủ của Ngọc gia đồng thời lùi về phía sau một bước, trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh!
"Thì ra là ngươi!" Người áo trắng cầm đầu không chịu yếu thế, nhìn Lăng Kiếm :"Bằng hữu công phu quả là cao! Có phải gọi là Lăng Kiếm không? Thực sự là nô bộc của Lăng gia sao?" Theo hắn nghĩ, cao thủ cấp độ đó nhất định phải là một người tiếng tăm nổi khắp thiên hạ rồi, sao lại có thể là nô bộc của Lăng gia chứ? Còn về cái tên Lăng Kiếm này, lại càng chưa từng nghe đồn đại. Do đó hắn hỏi câu này, trong lòng chính là muốn biết thân phận thật của Lăng Kiếm, có gì còn dùng biện pháp đối phó.
Giọng nói của hắn lạnh như băng, vẻ mặt cũng lạnh tanh, tự nghĩ rằng biểu hiện của mình rất thích hợp. Cho dù là đối chọi nhưng không hề mất phong độ của Bạch Ngọc cao thủ Ngọc gia. Nhưng hắn bản thân không hề phát hiện ra rằng, trong sâu thẳm ý thức của hắn, dưới khí thế uy hiếp của Lăng Kiếm hắn đã có ý niệm sợ hãi rồi! Đối với lời nói tràn ngập sự vũ nhục của Lăng Kiếm, hắn không ngờ lại không có chút dũng khí phản bác nào!
"Có thể nghe được tên thật của ta, đã là vinh hạnh của 30 người các ngươi rồi!" Lăng Kiếm hừ lạnh một tiếng, trong mắt bắn ra sát khí không hề che đậy "Chẳng qua nếu như các ngươi không rời đi, sợ rằng sẽ gặp bất hạnh!"
"Bất hạnh à? Ngọc gia chúng ta muốn lĩnh giáo thử thế nào là bất hạnh!" Con giun xéo lắm cũng quằn, huống gì là cao thủ cấp bậc Bạch Ngọc của Ngọc gia, bình thường coi trời bằng vung? Mặc dù cảm thấy sự cường đại của Lăng Kiếm, nhưng dưới sự vũ nhục của Lăng Kiếm, người áo trắng này cuối cùng cũng nổi giận, tiến lên muốn khiêu chiến!
"Keng" một tiếng, trường kiếm đã rút khỏi vỏ, chỉ về phía Lăng Kiếm :"Nếu như ngươi có thể đánh bại ta, bọn ta hôm nay sẽ nghe theo lời ngươi nói, ngoan ngoãn rời đi. Nếu không thể thì đừng có xen vào chuyện người khác!" Hắn mặc dù dưới cơn thịnh nộ, nhưng vẫn để đường lùi cho bản thân.
Lăng Kiếm cười lạnh, một tay giữ kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn người áo trắng. Đột nhiên một trận kiếm rung rít lên! Lăng Kiếm đã nhè nhẹ duỗi kiếm ra, mặc dù chưa rút khỏi vỏ nhưng dưới nội lực tác động lên thân kiếm khiến cho nó kịch liệt rung động, va chạm với vỏ kiếm phát ra âm thanh chói tai, giống như thiên quân vạn mã đang xông tới vậy!
Kiếm ý tràn ngập đất trời, dường như không chỗ nào không có tuyệt cường kiếm khí! Tất cả không ngờ đều phát ra từ trường kiếm chưa hề rút khỏi vỏ của Lăng Kiếm! Lăng Kiếm uy nghi đứng thẳng nơi đó, giống như một bảo kiếm chấn thế chôn vùi ngàn năm chuẩn bị xuất thế, khí thế lẫm liệt sắc bén, không gì có thể ngăn cản.
Huyền Thiết bảo kiếm trong vỏ mới nhích ra một nửa, dưới ánh mặt trời chiếu rọi phát ra quang mang rực rỡ. Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me - www.doctruyen.me
rời khỏi vỏ, đám người Ngọc gia đã hồn vía lên mây! Mỗi người trong mắt đều lộ ra sự khiếp sợ, dưới uy thế cường đại như vậy, mặt tất cả đều tái mét, không ai dám có nổi chút chiến ý nào!
Hai người chưa hề ra tay, nhưng thắng bại đã rõ!
Bạch Ngọc cao thủ cẩm đầu phía Ngọc gia bỗng than một tiếng rồi thân thể ngã ra, một ngụm máu tươi phun ra khỏi miệng, lảo đảo. Lăng Kiếm mặc dù chưa thực sự ra tay, nhưng hắn đứng thẳng đối mặt với Lăng Kiếm, có thể coi là đứng mũi chịu sào. Hắn cố vận toàn thân công lực để đối kháng với khí thế của Lăng Kiếm, rơi vào hạ phong. Cao thủ cấp độ này, giao thủ kiểu này có thể nói là sống chết trong gang tấc, người mạnh sẽ sống, người yếu hơn sẽ chết. Tâm mạch của hắn vô hình trung đã bị kiếm khí của Lăng Kiếm chấn thương, quả nhiên là sống chết trong gang tấc!
Lạnh ngắt như tờ!
"Keng!" Một tiếng nhẹ vang lên, trường kiếm của Lăng Kiếm lại chui vào vỏ. Lăng Kiếm lạnh lùng nhìn qua một lượt mặt các vị "cao thủ" NGọc gia, ánh mắt như lôi điện, khiến cho mọi người không khỏi tự cúi thấp đầu.
Lăng Kiếm cười lạnh, quát :"Đi!"
Xe ngựa lại chầm chậm lăn bánh, mọi người Lăng gia bước nhanh theo, dần dần đi xa. Hoàng hôn buông xuống, 29 bóng người Ngọc gia đứng ngơ ngác ở bìa rừng, ngây ra như phỗng vậy! Bóng họ phủ dài dưới ánh hoàng hôn, không ngờ lại vô cùng thê lương…
Ai có thể ngờ được chứ, 30 cao thủ Ngọc gia, đối mặt với Lăng Kiếm, không ngờ lại không có cả dũng khí để rút kiếm?!
Bên cánh cửa xe lộ ra mặt Ngọc Băng Nhan :"Bọn hắn đã quay về rồi chứ?"
Lăng Thần cười cười nói :"Băng Nhan muội muội yên tâm đi, mọi việc đã nằm trong tầm tay chúng ta rồi"
Ngọc Băng Nhan thở dài một tiếng nói :"Thần tỷ tỷ, xảy ra việc này, tiểu muội cảm thấy rất có lỗi, thực sự xin lỗi mọi người, xin lỗi Lăng gia, càng xin lỗi Thiên ca…"
Lăng Thần trầm mặc một hồi, nói :"Băng Nhan muội muội, muội không biết rằng trước khi đi công tử đã tính toán được của Ngọc gia sao? Huynh ấy nếu biết muội có thể lựa chọn thế này, khẳng định sẽ vô cùng vui mừng!"
Ngọc Băng Nhan lại buồn bã thở dài, trong lòng buồn phiền, miễn cưỡng cười nói :"Lựa chọn? Thực ra muội cũng không lựa chọn gì cả. Chuyện này vốn không cần phải lựa chọn mà. Nếu là hai nhà công bằng chiến đấu, động binh động mã, có lẽ muội sẽ không đứng về bên nào cả. Nhưng lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, muội quyết không thể nhẫn nhịn được, muội sẽ đứng về phía người mà muội yêu nhất!" Lăng Thần "ừm" một tiếng, nói :"Yên tâm đi, tất cả rồi cũng sẽ qua thôi. Muội nghỉ ngơi cho tốt. Công tử cũng hi vọng muội nhanh chóng trưởng thành, đến lúc đó mới thực sự có thể giúp được huynh ấy!"
Ngọc Băng Nhan gật đầu, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng hỏi :"Thần tỷ tỷ, còn một chuyện cuối cùng muội chưa hiểu rõ lắm. Thừa Thiên hoàng thất hiện giờ đã chỉ còn trên danh nghĩa. Thừa Thiên cũng là một quc gia, đúng ra cũng phải có Giang Sơn Lệnh của Vô Thượng Thiên mới đúng? Nếu như Thiên ca cầm Giang Sơn Lệnh, liệu có thế triệt tiêu sự truy sát được không? Sao Thiên ca không làm vậy?"
Lăng Thần cười buồn bã nói :"Chuyện này sau khi công tử rời đi, ta cũng từng thỉnh giáo qua Diệp tiên sinh. Diệp tiên sinh nói, Giang Sơn Lệnh chỉ có ở trong tay thành viên hoàng thất mới có thể phát huy tác dụng. Người ngoài cầm đến không có hiệu quả gì, thậm chí còn mang lại họa sát thân! Nếu không vậy, thiên hạ cao thủ đông đúc, 8 miếng Giang Sơn Lệnh phân tán khắp nơi chẳng lẽ không phải đã sớm lọt vào tay người trong võ lâm sao?"
Nói rồi, Lăng Thần cười nhìn Ngọc Băng Nhan :"Nếu như không có hạn chế này, với thực lực của Ngọc gia mà nói, thậm chí thu thập đủ cả 8 miếng Giang Sơn Lệnh cũng không phải là khó khăn. Nếu vậy, Vô Thượng Thiên không phải đã thành nô lệ cho Ngọc gia sao?"
Ngọc Băng Nhan gật gật đầu, bừng tỉnh hiểu ra nói :"Thì ra là vậy!"
Lăng Thần thở dài nói :"Nhưng tiếc thay, Thừa Thiên giờ lại không còn huyết mạch của Long Tường. Kiểu Nguyệt công chúa lại là nữ, nếu không thì chúng ta chỉ cần dùng chút thủ đoạn là có thể hóa giải đại họa lần này thành vô hình rồi!"
Ngọc Băng Nhan trầm mặc một hồi, lại thở dài một tiếng rồi quay về xe ngựa.
Lăng Kiếm cũng đã lặng im đuổi tới, cùng sánh vai với Lăng Thần bước đi.
Đôi mắt đẹp của Lăng Thần nhìn Lăng Kiếm, đột nhiên nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Lăng Kiếm, dò hỏi :"Lăng Kiếm, ngươi có phải đã có cảm giác đột phá "Nhân kiếm hợp nhất"? Có phải là đã cảm thấy mình đạt đến kiếm đạo đỉnh phong không?"
Lăng Kiếm trầm ngâm một hồi, thành thật nói :"Không sai, ta lúc này đúng là có cảm giác vậy! Giống như trong cả đất trời chỉ có mình ta tung hoành vậy. Trên thế gian này, không có ai là ta không thể giết được! Chính vì vậy nên ta mới muốn đi giúp công tử một tay. Người áo xanh kia tuy thực lực đáng sợ, nhưng tin rằng nếu ta liều mạng, hẳn sẽ làm Tống Quân Thiên Lý hắn bị thương nặng!" Nói đến đây hắn khẽ liếc Lăng Thần một cái, vẫn chưa hài lòng việc Lăng Thần cản trở hắn đi cứu Lăng Thiên. Chẳng qua ngại vì Lăng Thiên trước đã có lệnh nên hắn không có dũng khí phát tác. Giờ nhân cơ hội Lăng Thần hỏi tiến cảnh võ công của mình, hắn liền thừa dịp "phát tác"!
"Ta đã biết ngươi nhất định sẽ không phục!" Lăng Thần cười khổ một tiếng, nhìn Lăng Kiếm, trong mắt có chút ý cười, chậm rãi nói :"Từ ngày ngươi bắt đầu bế quan, ta cùng công tử rời khỏi biệt viện, công tử đã từng nói một câu…"
Lăng Thần bỗng ngừng lại nhìn Lăng Kiếm, thấy sắc mặt hắn trở nên trịnh trọng, hai lỗ tai cũng đang dỏng lên, bất giác nàng cười nói :"…Công tử nói: - Nếu Lăng Kiếm có thể phá quan thành công, tu vi kiếm đạo của Lăng Kiếm chân chính bước vào giai đoạn …nhập môn! "Nhân kiếm hợp nhất", ừm, chỉ là giai đoạn nhập môn thôi!"
Quyển 5