Ngay cả lúc này lòng đang rối bời, Ngọc Băng Nhan cũng bị câu nói của Ngọc Mãn Thiên làm cho bật cười : "Ba người là anh em ruột thịt, bà của đại bá không phải là bà của Tam thúc ngươi sao?"
Ngọc Mãn Thiên định xoay người đi bỗng nhớ đến cái gì đó quay đầu lại nói :"Ta đi rồi, ngươi sẽ ra sao? Nếu hai lão hỗn đản đó lại đến làm phiền ngươi, lại bắt ngươi uống rượu phạt gì đó…Thật là đau đầu mà, không bằng ngươi theo ta quay về Ngọc gia?"
Ngọc Băng Nhan buồn bã lắc lắc đầu :"Tam thúc, Thiên ca lúc này sống chết chưa rõ, ta sao có thể yên tâm được. Lại nói Ngọc gia chúng ta lần này quy mô rầm rộ kéo đến Thừa Thiên, mưu đoạt cơ nghiệp Lăng gia. Ta chung quy phải ở lại đến cùng. Nếu lúc này ta quay về Ngọc gia, sợ rằng sẽ khó mà ra được nữa. Ở đây còn có Lăng Thần tỷ tỷ, cùng lắm ta sẽ tới Lăng phủ biệt viện ở. Chỉ cần không khinh xuất ra ngoài, tin rằng bọn hắn không làm gì nổi ta!"
Ngọc Mãn Thiên gật gật đầu sảng khoái nói :"Như vậy được rồi, ta sẽ lên đường. Có việc gì ta sẽ cho người thông báo cho ngươi. Hiện giờ mà gặp lại hai lão rùa đen kia khéo ta lại nổi điên mất!" Nói rồi hắn cười to hai tiếng, đương trường xoay người mà đi, nhìn cũng có chút tiêu sái…
Nhìn Tam thúc của mình vội vã rời đi, Ngọc Băng Nhan cảm thấy yên tâm. Đột nhiên nàng cảm thấy sau lưng có một tiếng động nhẹ, xoay người lại thì đã thấy Lăng Thần giống như u linh xuất hiện bên người mình, áo quần trắng như tuyết, trên mặt lộ ra ý cười.
Lúc này, Ngọc Băng Nhan trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác : "người trước mắt rõ ràng là Lăng Thần, nhưng Ngọc Băng Nhan lại ngỡ như không phải là Lăng Thần vậy". Mặc dù Lăng Thần hiện tại có ý cười, cho thấy nàng đối với biểu hiện của mình có chút hài lòng, nhưng không hiểu sao Ngọc Băng Nhan cảm thấy không khí xung quanh người đột nhiên rét lạnh, trong lòng xuất hiện hàn ý. Loại cảm giác này làm cho Ngọc Băng Nhan đang có ý nghĩ muốn ôm Lăng Thần khóc một trận bỗng chốc tiêu tan.
Thấy Ngọc Băng Nhan đang nhìn mình có chút kỳ quái, Lăng Thần lãnh đạm cười, nói :"Băng Nhan muội muội, Ngọc gia quy mô đến đây, mà muội thì không thích hợp lăn lộn vào đám lộn xộn đó, theo ý tỷ, muội tạm thời đến Lăng phủ biệt viện đi, tạm thời yên tâm không để ý mấy chuyện xấu trước mắt. Sự việc về sau phát triển thế nào không nên nghĩ, đối với muội mà nói đều chỉ thêm phiền lòng."
Ngọc Băng Nhan cười thê lương nói :"Thần tỷ tỷ, muội biết muội vô dụng, vì chuyện của muội lại mang đến cho Lăng gia phiền toái lớn…"
Lăng Thần lạnh nhạt nói :"Muội không nên tự trách, cho dù không có muội, phiền toái của Ngọc gia sớm muộn cũng không tránh được, chung quy cũng sẽ phải đến!"
Ngọc Băng Nhan "ưm" một tiếng, cúi thấp đầu nói :"Tình thế lúc này đang vi diệu, muội làm sao mới có thể trốn đến biệt viện được? Bọn Đại trưởng lão nhất định không thả cho muội ra khỏi tầm giám sát của họ"
Lăng Thần tự tin cười, chậm rãi nói :"Vừa rồi Ngọc Trảm Thủy không phải đã nói sao, bệnh tình của Băng Nhan muội muội không phải đã tái phát sao?"
Trong lòng Ngọc Băng Nhan khẽ rung động, bất giác mỉm cười. Tại giờ khắc này, Ngọc Băng Nhan đột nhiên cảm giác được Lăng Thần trước mắt cho mình cảm giác vừa quen thuộc cực kỳ mà cũng lại xa lạ. Không chỉ riêng sự lãnh tỉnh tự nhiên, mà thần thái cũng vậy, dường như đã thoát khỏi bóng dáng của Lăng Thiên, đứng ở trước mặt mình…
Hơn nữa trong mắt nàng còn thỉnh thoảng lóe lên vẻ băng hàn. Thậm chí nụ cười giống như không cười kia không phải Lăng Thần cố ý bắt chước Lăng Thiên, mà là cực kỳ tương tự, giống như là trời sinh đã có thần thái vậy. Nếu trên người nàng mà có thêm chút sát khí âm sâm khẽ lộ ra, gần như có thể coi là một khuôn với Lăng Thiên!
Nhưng cảm giác vi diệu vừa quen vừa xa lạ này, vì sao lại xuất hiện trên người Lăng Thần chứ?
"Hôm nay không có vấn đề gì, muội chuẩn bị giả bệnh đi. Nhớ kỹ, bệnh của muội là do khí m phát, tỷ sẽ nhanh chóng đến Lăng phủ biệt viện" Lăng Thần có chút cười, mặt lộ ra một vẻ ấm áp :"Lăng Kiếm gia hỏa kia hôm nay chắc xuất quan rồi. Không biết hắn ngộ kiếm đạo ra sao? Chẳng qua không thể để cho tên gia hỏa này biết được tin tức công tử gặp chuyện ngoài ý muốn, nếu không hắn nhất định phát cuồng! Nếu như không có tỷ, sợ rằng không người nào có thể ngăn cản được hắn! Vạn nhất xảy ra chuyện gì, phiền toái e rằng sẽ rất lớn!"
Nói xong, ánh mắt Lăng Thần nhìn về phía trời xa : "Công tử, người lúc này ở đâu? Người có biết không, nơi này còn rất nhiều người mong đợi, Lăng phủ biệt viện tuyệt đối sẽ không cho kẻ nào nhòm ngó!"
Trước mật thất, Lăng Lôi Lăng Điện hai người đứng thằng người không động đậy, ánh mắt nhưng lại đầy bi phẫn và lo lắng!
Ba ngày này trong mật thấy Lăng Kiếm không truyền ra một động tĩnh nào, hai người cảm thấy rất lo cho Lăng Kiếm. 3 ngày không ăn không uống, dù cho công lực Lăng Kiếm thâm hậu nhưng đấy cũng không phải việc nhỏ. Chẳng may xảy ra chuyện gì lúc đó tính sao? Nếu Kiếm ca chẳng may…
Hơn nữa giờ này công tử cũng không biết nơi đâu, chúng huynh đệ mặc dù luôn tin tưởng ở Lăng Thiên, nhưng đối với thực lực kinh khủng của người áo xanh kia quả là kinh thế hãi tục, công tử của mình liệu có thể chống đỡ được sao?! Đám Lăng Trì Lăng Phong giờ đang chờ Lăng Kiếm đi ra ngoài để xin ý kiến, nếu không phải quy củ bình thường nghiêm khắc cực kỳ, lại thêm Lăng Thiên trước khi đi dặn phải canh ở đây, sợ rằng bọn hắn sớm đã đuổi theo truy sát Thiên Lý rồi! Vì công tử, cho dù chết cũng đã sao?!
Ngay cả là thập tử nhất sinh thì đã sao chứ?!
Trong mật thất đột nhiên có tiếng gió ù ù. Ban đầu giống như gió xuân ấm áp, sau đó đột nhiên chuyển thành gió thu hiu quạnh, rồi lại biến thành gió lạnh run người…Cuối cùng là biến thành cuồng phong trên biển rộng, ầm ầm kích động!
Quá trình này kéo dài chừng hai thời thần, sau đó tiếng gió đột nhiên biến mất. Hai người Lăng Lôi nhìn nhau, vẻ mặt lo lắng. Bỗng cánh cửa đá mật thất kêu vài tiếng rồi mở tung ra!
Lăng Kiếm cả người quần áo nát vụn chậm rãi đi từ trong ra, vẻ mặt mặc dù uể oải nhưng thân hình vẫn đi thẳng. Nguồn truyện: doctruyen.me
Trong tay Lăng Kiếm đang ầm một thanh kiếm, một thanh kiếm hoàn chỉnh! Huyền Thiết Kiếm! Nhìn thanh kiếm này, hai người Lăng Lôi Lăng Điện trên mặt cùng hiện vẻ cực kỳ vui mừng!
Lăng Thiên đã từng nói, nếu Lăng Kiếm không thể đột phá cảnh giới mới thì vĩnh viễn không cho phép Lăng Kiếm dùng thanh kiếm hoàn chỉnh! Nhưng hiện giờ nhìn Lăng Kiếm cầm thanh kiếm này đi ra, hai người không cần hỏi cũng biết Lăng Kiếm quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của Lăng Thiên. Kiếm chi thần hồn cảnh giới đã thành công đột phá rồi!
Lăng Kiếm quay đầu nhìn cửa đá đang từ từ đóng lại, trong cặp mắt lãnh khốc lộ ra thần sắc cực kỳ tôn kính, chậm rãi nói :"Lần đầu tiên ta gặp công tử, lúc đó công tử còn chưa đến 6 tuổi nhưng lại có thể giải quyết giúp ta tất cả những vấn đề khó khăn mà ta không làm được. Từ thời khắc đó, công tử đã là chủ nhân cả đời này của Lăng Kiếm ta, là người duy nhất ta có thể dựa vào! Lần mà ta võ công có sở thành, báo được đại cừu cũng là lúc ta biết cả đời này sẽ phục vụ cho công tử, tận tâm hoàn thành hết mọi nhiệm vụ người giao. Ngoài ra không còn một mục tiêu thứ hai nào hết!"
Lăng Kiếm thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó nhè nhẹ nói :"Nếu nói đến điều gì tiếc nuối, đó chính là từ lúc võ công của ta có thành tựu, trong đầu ta luôn có một ý niệm kỳ lạ. Mỗi lần võ công của ta đột phá được một tầng cảnh giới mới, ta ngược lại càng cảm giác thấy cảnh giới của công tử lại cách xa mình nhiều hơn. Thành tựu cực cao, cao đến không thể với được! Lần này công tử làm cho ta chân chính tham ngộ được kiếm đạo, chỉ tùy tiện nói một câu đã khiến cho ta tìm hiểu được kiếm đạo!! Ta chỉ có duy nhất một tiếc nuối chính là kẻ thù mà ta ứng phó không nổi sẽ lại làm phiền đến bản thân công tử!" Ánh mắt Lăng Kiếm như sáng rực lên :"Cảnh giới của công tử, dường như đã đạt tới thiên nhân chi cảnh rồi ? Thiên hạ này ai có thể địch nổi!"
Vẻ mặt Lăng Kiếm xuất hiện ý cười, nhìn hướng hai tiểu huynh đệ. Đột nhiên phát hiện vẻ mặt hai người có gì đó không bình thường, bất giác giật mình :"Các ngươi có chuyện gì vậy? Sao vẻ mặt lại thế kia? Có chuyện gì xảy ra sao?" Trong lòng hắn càng lúc càng hồ nghi, đột nhiên một cảm giác bất an xuất hiện trong lòng Lăng Kiếm, cả người chấn động, bất giác tiến lên một bước hỏi :"Xảy ra chuyện gì?"
Lăng Lôi Lăng Điện hai người nghẹn lời, bọn hắn rất hiểu cảm tình của Lăng Kiếm đối với công tử! Trong mắt bọn hắn đã xuất hiện nước mắt, dường như chuẩn bị rơi xuống. Một lúc sau, Lăng Lôi khó khăn lắm mới nhúc nhích môi, ngập ngừng nói :"..là..là ..Công tử người xảy ra
Lăng Kiếm kinh hãi thất sắc, duỗi tay ra đã túm lấy Lăng Lôi, thái dương huyệt như nhô ra, hai mắt dường như biến thành màu đỏ, chợt như phát cuồng, rống to :"Các ngươi nói bậy cái gì thế? Công tử sao có thể xảy ra chuyện gì? Công tử tài ba cái thế, sao có thể có chuyện ngoài ý muốn được chứ? Nhanh nói rõ cho ta nghe!"
Giọng nói hắn giống như tiếng sấm động giữa trời quang!
"Công tử..người bị Vô Thượng Thiên Tống Quân Thiên Lý truy sát…Kiếm ca, Tống Quân Thiên Lý chính là người áo xanh lần trước chúng ta gặp ở Mính Yên Lâu! Giờ này công tử đã một mình rời khỏi Thừa Thiên, trước mắt sống chết không rõ!" Mắt thấy Lăng Lôi bị Lăng Kiếm túm chặt đến mức nghẹn thở, Lăng Điện cấp bách nói xen vào giải thích.
"Bịch!" Lăng Kiếm đẩy Lăng Lôi té ngã, sống lưng Lăng Lôi đập mạnh vào bức tường đá. Ánh mắt Lăng Kiếm lạnh lùng nhìn hai người, trong mắt đột nhiên hiện lên sát khí :"Vô Thượng Thiên? Tống Quân Thiên Lý?! Người áo xanh?! Cho dù là hắn thì đã làm sao? Giỏi , giỏi! Hai người các ngươi quả là huynh đệ tốt của công tử, quả là tay chân tốt nhỉ?! Công tử vì bảo vệ chúng ta, dấn thân vào nguy hiểm, đem cường địch dẫn dụ rời xa Thừa Thiên, trước mắt sống chết chưa rõ. Hai tên khốn khiếp các ngươi không lo giúp công tử, giờ này còn đứng ngây ngốc ở chỗ này sao? Lương tâm các ngươi bị chó ăn mất rồi sao???"
Hai người cúi gằm mặt, không dám nói một lời. Giờ này bọn hắn cũng không biết mình liệu có thể nói gì được…
Lăng Kiếm hừ lạnh một tiếng, cũng không chần chờ nữa, thân thể cực tốc hướng ra phía ngoài lao đi! Tốc độ giống như điện chớp, vô cùng quả quyết!
Quyển 4