Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 359: Giang Sơn Lệnh chủ!




Hắn nhỏ tuổi như vậy, sao có thể hiểu được nhiều như vậy? Chẳng lẽ hắn…Trong lòng Diệp Khinh Trần bỗng liên tưởng đến một điều mà cả bản thân cũng không dám tin : Chẳng lẽ Lăng Thiên cũng đã đạt đến cảnh giới Võ đạo?
Nhìn thấy ánh mắt không dám tin của Diệp Khinh Trần, Lăng Thiên cũng hiểu được hắn đang nghĩ gì, không nhịn nổi cười nói :"Với thành tựu trước mắt của tiểu đệ, so với Diệp lão ca còn kém một chút, hiển nhiên còn cách cảnh giới Võ đạo rất xa, ha ha. Tiểu đệ chỉ là biết một chút nên luận đàm thế thôi. Chẳng qua, Diệp lão ca đã đến đây, chắc không ngại nói cho đệ Giang Sơn Lệnh chi chủ đến cùng là thế nào chứ? Còn để cho tiểu đệ hiểu rõ thêm một chút về đối thủ lớn nhất trong cuộc đời này? Chắc rằng Giang Sơn Lệnh chi chủ cũng không đến mức so đo việc lão ca tiết lộ chi tiết của hắn nhỉ?!"
Diệp Khinh Trần nặng nề thở dài một tiếng. Lăng Thiên mặc dù không trực tiếp trả lời, nhưng chính vì lý do hắn không trả lời đã cho thấy quyết tâm tuyệt đối không rút khỏi sự tranh đoạt thiên hạ! Điều này tương đương với việc hắn đã tiếp nhận trận chiến với Giang Sơn Lệnh chi chủ. Điều này làm cho Diệp Khinh Trần cảm thấy vô cùng tiếc hận. Trong lòng Diệp Khinh Trần, cả thiên hạ này nhân vật có thể cùng với mình đàm kiếm luận đạo, bình phẩm rượu ngon thật sự vốn cực kỳ ít ỏi. Mà Lăng Thiên lại là người hắn nhìn thuận mắt nhất. Nếu không phải vậy hắn sao lại vội vã đuổi đến Thiên này chứ? Diệp Khinh Trần đương nhiên không hi vọng Lăng Thiên cứ như vậy mà chết dưới Giang Sơn Lệnh…Vì vậy lúc Diệp Khinh Trần nhận được tin tức từ trong môn phái, lập tức vứt hết mọi sự tình ngày đêm đuổi đến Thừa Thiên, muốn dùng sự ảnh hưởng của mình khuyên Lăng Thiên rút khỏi trận tranh phách thiên hạ kia, chỉ cần Lăng Thiên không dính dáng đến việc cõi trần nữa, Diệp Khinh Trần có thể ra mặt giải quyết giúp Lăng Thiên tránh khỏi cái chết.
Nhưng hiện giờ thái độ của Lăng Thiên dứt khoát như vậy, Diệp Khinh Trần thực sự khuyên không nổi, trong lòng bỗng vô cùng ảo não, thầm than tiểu tử này cùng với Giang Sơn Lệnh chi chủ đúng là có vài phần tương đồng. Đến ngay cả một phần cá tính ngang bướng…Diệp Khinh Trần lắc lắc đầu, cười khổ.
Bị môn quy giới hạn, Diệp Khinh Trần không có khả năng trợ giúp Lăng Thiên chống lại Giang Sơn Lệnh. Càng huống chi, trong lòng Diệp Khinh Trần cũng hiểu rõ, với võ công của Giang Sơn Lệnh chi chủ, cho dù có thêm mình thì sự trợ giúp đối với Lăng Thiên mà nói cũng là cực kỳ nhỏ bé. Cứ coi như là liều cái mạng già của chính mình, nhưng căn bản không thể thay đổi được kết cục kia…Bất giác hắn lại thở dài buồn bã.
Giờ này nghe Lăng Thiên hỏi, trong lòng ngẫm nghĩ một chút rồi hắn chậm rãi nói :"Theo ta biết, Giang Sơn Lệnh chi chủ không có tên, là một cô nhi do thượng đại chưởng môn thu nhận. Nhưng người này thiên phú khác người, kinh tài tuyệt diễm. Vừa gia nhập môn phái không đến một năm, hắn đã bộc lộ thiên tài võ học siêu phàm của hắn. Bất kể là công pháp gì, chỉ cần giải thích một lần là hắn có thể hiểu, thậm chí học một hiểu mười. Bất kể là chiêu thức kiếm pháp gì, chỉ cần làm mẫu và giải thích một lần, hắn cũng lập tức hiểu rõ. Thượng đại chưởng môn đã từng than : Bổn tọa vốn nghĩ rằng rằng thiên tài trăm năm khó gặp. Nhưng giờ chỉ nhìn từ ngộ tính này có thể thấy được đây đúng là thiên tài cả ngàn năm chưa từng thấy, bổn tọa tự thẹn không bằng!"
Lăng Thiên cùng Lăng Thần đồng thời chấn kinh, không ngờ người này lại lợi hại vậy!
"Đúng ra mà nói người thông minh tuyệt đỉnh thế nào cũng có một khiếm khuyết nào đó. Nhưng người này lại khác! Hắn không chỉ đối với địch nhân hạ sát thủ vô tình, mà đối với chính bản thân cũng tàn nhẫn vô cùng! Vì tu luyện võ công, hắn từ lúc 7 tuổi đã ở trong bí địa của Vô Thượng Thiên tự che mắt luyện kiếm. Mà không chỉ vậy, hắn còn rèn luyện thân thể chịu sự đau đớn cắt da cắt thịt, nhiều lần vô cùng thê thảm, máu me đầm đìa. Nhưng cứ được chưởng môn cứu lại, ngay ngày thứ hai hắn liền lại đi tiếp. Bất kể xuân hạ thu đông, ba nămchưa từng gián đoạn một ngày nào. Từ 10 tuổi, hắn bắt đầu luyện kiếm luyện công dưới thác nước, lợi dụng lực trùng kích mạnh mẽ của thác nước để rèn luyện chính mình. Thác nước trong núi, từ nhỏ đến lớn…cuối cùng là ở thác cao ngàn trượng uy lực cực lớn đè xuống, kiên trì ngày đêm. Sau khi đến được cực hạn, không ngờ có thể dùng uy lực của một kiếm mà làm cho thác cao ngàn trượng phải lệch dòng! Khi đó tiền nhiệm chưởng môn vẫn còn tại thế, đã nói võ công như vậy tuyệt đối là vô địch thiên hạ không ai chống được! Sau đó liền đem Giang Sơn Lệnh, một lệnh đổi một mệnh nhiệm vụ giao cho hắn!"
Lăng Thiên cũng phải hít một hơi lạnh! Theo lời Diệp Khinh Trần nói, gia hỏa này quả là không phải người! Đây là quái vật! Đúng là biến thái!
Trên mặt Diệp Khinh Trần có chút sầu lo, tiếp tục nói :"Người này trời sinh ngạo cốt, từ nhỏ cha mẹ bị kẻ thù giết chết, được một lão nhân thu dưỡng. Rồi lão nhân đó vào năm hắn 3 tuổi cũng bị một kẻ ác hại chết, hắn lúc đỏ trẻ con đương nhiên cũng phải chịu ngược đãi, tình cảnh lúc nhỏ bi thảm khó mà tưởng tượng được. Nhưng chính điều này đã tạo nên cho hắn tính cách vô cùng cực đoạn. Hắn nhận xét trên thế giới này từ lâu đã không có Thiên Lý tồn tại! Thế giới này người tốt khó tìm, ai cũng có thể giết được! Mà hắn chính là người nắm giữ sinh tử của thế nhân, là Thiên Lý. Chính vì vậy hắn đã lấy cho mình một cái tên, gọi là Thiên Lý!"
"Thiên Lý!" Lăng Thiên lắc đầu than. Thế giới này không ngờ còn có loại người này! Quả là cố chấp, thậm chí đã đến mức cuồng vọng! Lăng Thiên không tự chủ lại nghĩ đến kiếp trước của mình, nghĩ đến việc mình thường xuyên phải đối mặt với trời cao biển lớn, phẫn nộ kích động mà hét to : Thiên Lý ở đâu? Thiên Lý nơi nào?!
Giờ thì Thiên Lý đã thực sự xuất hiện, nhưng mà là vì cái mạng của mình mà đến!
Trong lòng Lăng Thiên cười khổ, nhưng đồng thời cũng có cảm giác đồng bệnh tương liên đối với tính cách cố chấp của Thiên Lý. Bản thân hắn kiếp trước không phải cũng có tâm tính giống như người kia sao? Chẳng qua, người kia so với hắn còn hạnh phúc hơn nhiều, ít ra cũng thành công hơn nhiều.
Đây là sự gặp gỡ của số mệnh sao?
"Vì vậy, mỗi lần giết người Thiên Lý đều không quản đối phương là loại người nào. Điều này đối với hắn chẳng có nghĩa lý gì, hắn giết người, nhưng trong nhận thức của hắn đó không phải là một tội nghiệt, mà là một kiểu Thiên Lý, giúp người bị giết được gặp Thiên Lý! Chính vì vậy hắn rất cao hứng, thậm chí còn lấy thêm một ngoại hiệu nữa gọi là Tống Quân Thiên Lý! May mà hắn còn tuân thủ môn quy bổn môn, không tùy tiện giết người bừa bãi. Nếu như hắn sa vào ma đạo, sợ rằng thiên hạ này không ai có thể chế trụ được hắn cả. Từ lúc Thiên Lý xuất đạo, vì ước định của Giang Sơn Lệnh mà ra tay 3 lần, vì giang hồ cừu sát ra tay 14 lần. Trước mắt tổng cộng ra tay 17 lần, giết chết toàn là tuyệt thế cao thủ, không thì cũng là người quyền thế ngất trời, phú hào một phương. Nhưng trước giờ chưa một ai có thể may mắn trốn khỏi tay hắn cả!" Diệp Khinh Trần đến đây cũng không hiểu nổi bản thân mình giờ có tâm trạng thế nào nữa, hắn chỉ cười khổ nói ra mấy câu đó.
Sau lúc Diệp Khinh Trần nói đoạn này ra, hắn đột nhiên cũng bị lời nói của chính mình dọa cho phát hoảng. Đây mà là người sao? Sao ta có cảm giác như là đang nói về một quái vật vậy?
Từ trước đến giờ chưa từng liên kết các hành vi của Thiên Lý xâu chuỗi lại với nhau, hôm nay nói ra không ngờ lại làm cho chính mình cũng phát sợ!
Gia hỏa này thực sự là người sao?
Mắt của Lăng Thần càng mở to hơn, trong mắt là sự hoảng sợ tràn ngập. Công tử sắp phải đối mặt bới dạng nhân vật gì thế này? Đáng sợ như vậy! Kinh khủng như vậy! Cố chấp như vậy! Lần đầu tiên, Lăng Thần vốn tràn ngập lòng tin đối với Lăng Thiên nhưng giờ đã không đủ lòng tin Lăng Thiên có thể ứng phó được nguy cơ lần này. Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me - www.doctruyen.me
Lăng Thiên cười khổ một tiếng, dạng người này chính là một cuồng nhân cố chấp mà.
"Thiên Lý này giờ đã không còn có thể dùng từ võ si để hình dung hắn nữa, căn bản hắn chính là một võ cuồng! Cuồng võ đạo! Nhưng trong đời hắn quan trọng nhất là giữ chữ tín, chỉ là cực hiếm người có thể để cho hắn phải hứa hẹn gì đó. Nếu như nhìn từ góc độ nhân sinh kinh nghiệm mà nói, hắn gần như trống không. Trừ việc luyện võ công, rèn luyện tâm cảnh, hoàn thành nhiệm vụ của bổn môn, không còn sự tình nào khác cả. Thêm nữa là Thiên Lý có một tập quán là độc lai độc vãng, độc đạo chuyên hành! Bất kể gặp chuyện gì, hắn cũng một mình đối mặt, một mình giải quyết! Và hắn quả thực có thể giải quyết tốt. Hắn trừ có võ công tuyệt đỉnh, về mặt y đạo thế giới này cũng khó ai bì được hắn. Do đó thực lực thật sự của người này căn bản là một ẩn số. Trừ bản thân hắn ra, không người nào có thể giải đáp được!" Diệp Khinh Trần cảm giác lời nói của mình có chút gì đó khó khăn. Dù cuối cùng cũng có thể đem toàn bộ "tư liệu" về Thiên Lý này giới thiệu hết, Diệp Khinh Trần cũng thở phào một hơi.
"Hắn không có gia đình?" Lăng Thiên nhạy cảm hỏi ra một vấn đề.
"Gia đình? Điều này đối với Thiên Lý mà nói là một cấm kỵ…Người thân nhất sau cùng của hắn, ngoài lão nhân kia cũng chỉ có môn chủ bổn môn!" Diệp Khinh Trần cười khổ một tiếng, ý tứ liếc nhìn Lăng Thiên :"Hắn từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc với phụ nữ! Trong mắt hắn, thế giới này chỉ có "người", không phân biệt nam nữ. Thiên Lý sẽ không vì đối phương là phụ nữ mà hạ thủ lưu tình. Trước giờ trừ tiền nhiệm chưởng môn, và bằng hữu mà hắn thực sự tin tưởng ra, Thiên Lý chưa từng để cho người nào lại gần thân thể hắn trong phạm vi 3 trượng!" Diệp Khinh Trần lại than một tiếng :"Hắn chính là một quái vật! Quái vật thì quái vật, nhưng hắn vẫn là một quái vật đối xử rất tốt với bằng hữu, mặc dù bằng hữu của hắn cực kỳ ít ỏi!"
Diệp Khinh Trần giống như đang suy tư điều gì rồi mới nói tiếp :"Chắc do quan hệ đồng môn, lão hủ may mắn được quái vật kia nhận làm bằng hữu, những lời vừa rồi do đó cũng coi như có cơ sở" Nói đến đây, Diệp Khinh Trần khẽ cười một chút :"Hai năm trước, Thiên Tinh chi Ngọc lánh đời trưởng lão Ngọc Siêu Trần xuất quan. Ngọc Siêu Trần bế quan 10 năm, cuối cùng đã đột phá tiên thiên trung đoạn. Lão này cùng với ta từng có ân oán, bèn tìm đến ta. Đây vốn là ân oán cá nhân, không phải chuyện của môn phái. Lại nói hai bên cũng ước định là luận bàn chứ không phải là đánh nhau sống chết! Tình cờ làm sao lúc Ngọc Siêu Trần đến thì ta lại đang cùng Thiên Lý đánh cờ. Không ai ngờ được Ngọc Siêu Trần một lời không hợp, chọc giận Thiên Lý. Thiên Lý bèn xuất thủ. Sau đó đại chiến giữa ba người chúng ta xảy ra. Mà cũng không thể nói là đại chiến được, lý do là Thiên Lý chỉ dùng có 7 chiêu! Ngọc Siêu Trần bế quan 10 năm, vậy mà không chịu nổi 7 chiêu!"
"Vậy ngày đó hắn dùng binh khí gì mà trong vòng 7 chiêu có thể giết chết Ngọc Siêu Trần?" Sắc mặt Lăng Thiên ngày càng khó nhìn…
Quyển 4