Chủ ý của Tiêu Phong Dương vốn là đánh ra một chưởng rồi đợi khi ả né tránh, chiêu thức kể tiếp sẽ dùng tả thủ giấu sau lưng lập tức bắt sống ả! Nào ngờ ả lại không lựa chọn cách né tránh mà lại nghênh tiếp chính diện, tả kiểm hữu chưởng đều khí thế hừng hực. Mình nếu cứ nghênh tiếp, chỉ sợ dưới một kích nữ tử áo đen này sẽ lập tức hương tuẫn ngọc tiêu! Còn mưu đồ muốn đồng quy vu tận cùng mình chỉ là vọng tưởng, nỏ mạnh hết đà thì làm được gì chứ! Nhưng như vậy, chuyện của Tiêu Nhạn Tuyết nếu là thật, chỉ sợ sẽ chẳng còn đầu mối nữa! Mà mình giết nữ tử này, rất có khả năng sẽ kích nộ đối phương, tạo bất lợi cho Tuyết nhi, nhưng nếu mình né tránh, nữ tử áo đen sẽ có thể từ bên cạnh mình lao ra, có cơ hội đào sinh!
Tiêu Phong Dương ánh mắt xoay chuyển, hắn dẫu sao cũng đã nắm chắc phần thắng, còn nữ tử này đã bị nội thương, chắc chắn không thể thoát thân, mình không cần phải vội vàng cầu thành công mau chóng. Trong nháy mắt hắn thu lại mấy phần công lực, đồng thời trọng tâm dưới chân cũng chuyển dịch, chuẩn bị nếu nữ tử áo đen từ bên hông mình xông ra, vậy mình có thể lập tức quay người đuổi theo. Lúc này thể lực của nữ tử áo đen đã tiêu hao cực lớn, thân lại thụ trọng thương. Tiêu Phong Dương tự tin, ả quyết không thể thoát khỏi tay mình!
Lăng Thiên ở chỗ tối càng hiểu rõ ẩn tình trong đó, trong lòng thầm than, ngón tay khẽ búng một cái, một cây châm sớm đã giữ trong tay bắn ra một cách vô thanh vô tức! Bất luận là như thế nào, hắn cũng không thể để nữ tử áo đen chết trên tay Tiêu Phong Dương vào lúc này! Mà trong Thừa Thiên thành không ngờ còn ẩn tàng thế lực đặc thù như thế này! Không điều tra rõ ràng thì Lăng Thiên syên tâm?
Vốn muốn ngư ông đắc lợi, cho rằng mình có thể ung dung luẩn quẩn ở phía sau là được. Cũng nhờ trời đổ mưa cho nên mới có thể biết được một tin tức đáng để kinh hỉ như thế này. Nhưng nào ngờ sau cùng vẫn phải tự mình lên sân khấu.
Thân hình của hai người nháy mắt tiếp cận nhau, Tiêu Phong Dương nghiêng người, lật tay phải liền bắt được cổ tay của nữ tử áo đen, đồng thời tay trái lập chưởng, ngoan độc chặt vào tay cầm đao của nữ tử áo đen. Nữ tử áo đen thấy Tiêu Phong Dương không ngạnh kháng thì đúng với ý nguyện của mình; Rung tay trái, đoản kiếm bay khỏi tay, vẫn đâm về phía bụng dưới của Tiêu Phong Dương như trước, thân hình thì trượt đi như cá bay, nhảy tót qua bên cạnh Tiêu Phong Dương. Người ở trên không trung vẫn biến đổi thân pháp, đủ thấy loại khinh công này tuyệt diệu như thế nào.
Điều này cũng nằm trong dự đoán của Tiêu Phong Dương, chỉ thấy tay trái của hắn quơ một cái, đã bắt được đoản kiếm, cố gắng xoay người, không ngờ lại không chút đình trệ đã bay người lên, túm vào lưng của nữ tử áo đen! Trước đó chiến lực của hắn không hề bị tiêu hao, thân pháp do đó vô cùng nhanh chóng và mạnh mẽ. Mà nữ tử áo đen lại đã như nỏ mạnh hết đà. Mắt thấy nữ tử áo đen đã không thể thoát khỏi tay Tiêu Phong Dương.
Chính vào lúc này, ngân châm của Lăng Thiên đã tới!
Đây là lần đầu tiên Lăng Thiên dùng ám khí để lâm chiến đối địch, Tiêu Phong Dương nên cảm thấy vinh hạnh.
Tiêu Phong Dương đang muốn bay người lên thì đột nhiên cảm thấy trên huyệt Hoàn Khiếu ở chân phải tê đi. Trong nháy máy, cả chân phải đã hoàn toàn không còn dùng được lực đạo, trọng tâm bị lệch đi, bỗng nhiên mất thăng bằng, thân hình trên nóc nhà đột nhiên ngã xuống.
Hai cao thủ của Tiêu gia ở bên cạnh thấy Tiêu Phong Dương xuất thủ, mà địch nhân rõ ràng đã sức cùng lực kiệt, lin thu tay đứng xem, yên lặng chờ đợi nhị gia một mình bắt nữ tử áo đen, hoàn thành đại công! Nào biết biến sinh trừu dịch (tại họa ngay dưới nách. Xuất xứ từ truyện Tam Quốc Chí: " Gần thì có Tôn phu nhân sinh biến ở ngay dưới nách". Dưới nách là chỉ nơi rất gần. Thành ngữ chỉ tai họa không phải ở xa xôi mà ở rất gần, gần như để ngay dưới nách vậy.), Tiêu Phong Dương đột nhiên từ trên nóc nhà ngã xuống!
Hai người giật nảy mình, vội vàng phi người lên, bắtình sắp ngã xuống đất của Tiêu Phong Dương. Nóc nhà không bằng phẳng, vạn nhất đột ngột không phòng bị ngã xuống, cho dù Tiêu Phong Dương võ công cao cường, thì cũng khó đảm bảo là không bị thương.
Nữ tử áo đen vốn cũng chỉ là cầu may xông lên, ý định ban đầu vỗn cũng là cầu tử, chỉ cầu cố gắng đánh cược một lần, không ngờ lại có thể lao qua! Mà địch nhân võ công cao cường không ngờ lại từ trên nóc nhà ngã xuống! Trong lòng không khỏi thầm hô may mắn, cũng không dám ở lại nói lời thừa, toàn lực triển khai thân pháp, chạy đi như bay!
Tiêu Phong Dương tức giận đến mức sắp thổ huyết. Mắt thấy nữ tử áo đen đó toàn lực chạy trốn giống như thiểm điện, có muốn đuổi cũng đuổi không kịp, không khỏi tức giận hét lên: "Kẻ nào ngầm ngầm ở sau lưng bắn tên hại người? Có bản sự thì ra đây cùng Tiêu mỗ đánh vài chiêu! Thủ đoạn ti bỉ như vậy, không sợ nhân sĩ thiên hạ khinh bỉ chê cười ư?"
Hai cao thủ của Tiêu gia hoảng sợ, thì ra nhị gia trượt ngã là do bị người khác ám toán, trừ người của mình ra không ngờ còn có người ngoài ở đây, mà người của mình không ngờ lại không phát hiện ra. Võ công của người này cao tới mức nào? Hai người không hẹn mà đồng thời nhìn xung quanh, nhưng không gian vắng lặng như tờ, ngay cả một cái bóng cũng không có. Đừng nói là Lăng Thiên lúc này sớm đã đuổi theo nữ tử áo đen, không nghe thấy lời Tiêu Phong Dương nói, mà cho dù hắn có nghe thấy e rằng cũng chẳng thèm để ý.
Phế thoại, cùng ta nói quy củ giang hồ, quả thực là nói chuyện vớ vẩn! Giang hồ nếu có quy củ thì còn gọi gì là giang hồ? Quy củ của giang hồ chỉ có một điều - phá hoại quy củ! Tiêu Phong Dương kéo ống quần lên, chăm chú nhìn vào chân, ba người không khỏi đều thở ra một hơi lạnh! Một cây ngân châm nhỏ như lông bò, sáng lấp lánh đang đâm vào chân Tiêu Phong Dương, sâu đến hơn nửa.
Trong bóng đêm như thế này, trời lại đang mưa như trút nước, cách nhau với cự ly ít nhất là mấy trượng, đối phương không ngờ có thể phi ra một cây ngân châm nhỏ xíu mà cả gió cũng có thể thổi bay này với cư ly xa như vậy, thậm chí còn dễ dàng xuyên thấu nội lực hộ thể của Tiêu Phong Dương, đâm thẳng vào thịt! Điều đáng sợ nhất chính là, không ngờ còn tìm trúng huyệt đạo mà châm vào!
Đây là nhãn lực loại gì! Đây là tu vi công lực loại gì!
Trong nhất thời, ba người đưa mắt nhìn nhau một cách bất lực, im lặng không nói gì.
Lâu sau, Tiêu Phong Dương thở dài một hơi, đêm này đúng là thất bại hoàn toàn. Nếu người rình mò trong bóng tối đó có lòng muốn lấy mạng ba người, dưới sự đánh lén bất ngờ, chỉ sợ rằng cũng không có gì quá gian nan. Nếu như cây ngân châm đó không chọn chân phải của mình mà là yết hầu hoặc chỗ trí mạng khác, vậy thì... Tiêu Phong Dương không dám nghĩ tiếp! Chỉ cảm thấy toàn thân lập tức túa ra mồ hôi lạnh, lạnh toát đến tận tim. Nghĩ như vậy, hắn cũng không cảm thấy hành động đánh lén của người trong bóng tối là đáng hận nữa, ngược lại còn cảm thấy có chút may mắn.
Ba người lại nhìn nhau, cơ hồ như đồng thời nhớ tới Tiêu Nhạn Tuyết ở Lăng phủ, không khỏi đồng thời hô một câu: "Hỏng rồi!" Cùng bật người lên, lao về phía Lăng phủ như phát điên. Tiêu Phong Dương yêu mến Tiêu Nhạn Tuyết nhất, hắn trúng một châm của Lăng Thiên, vốn nhảy nhót không tiện, nhưng khi nóng lòng, tốc độ của hắn nhanh như ngựa chạy, còn nhanh hơn lúc bình thường.
Lăng Thiên không nhanh không chậm bám theo sau nữ tử áo đen, càng theo càng thấy kinh ngạc! Nử tử này thật quá cẩn thận, dưới tình huống biết rõ là đã thoát khỏi ba người của Tiêu gia, lại thêm thân bị trọng thương, không ngờ vẫn còn dẫn Lăng Thiên loanh quanh mấy vòng.
Kỳ thật điều này cũng khó trách, Tiêu Phong Dương dưới tình huống chiếm ưu thế tuyệt đối lại đột nhiên thất thủ, nữ tử áo đen sao lại không hoài nghi, mà Tiêu Phong Dương lại nổi danh về cơ trí, qua những lời nói sắc bén vừa rồi của hắn có thể thấy được điều đó. Mà lần thất thủ này chưa chắc đã không phải là Tiêu Phong Dương cố ý làm ra, để tìm chỗ ẩn thân của phe mình. Nữ tử áo đen tất nhiên không thể không cẩn thận.
Lăng Thiên cảm thấy nước mưa lạnh buốt đang không ngừng đập lên người mình, cả người trên dưới sớm đã không còn chỗ nào khô ráo. Nhìn nữ nhân áo đen ở xa xa giờ đã có chút lảo đảo nhưng vẫn cố chấp đi lòng vòng, Lăng Thiên không khỏi có chút tức giận, hận không được bắt lấy ả rồi đánh cho một trận vào mông! Nữ nhân đáng ghét!
Nữ tử áo đen hiện tại tuy khẳng định mình đã thoát khỏi sự truy tung của đám người Tiêu Phong Dương, nhưng với giác quan thứ sáu thiên sinh mẫn duệ của nữ nhân lại khiến ả thủy chung cảm thấy rằng nguy hiểm vẫn còn tồn tại. Cho nên bất chấp thân thể bị thương nặng, triển khai thân pháp đi lòng vòng trong thành! Đi hết thời gian khoảng một tiếng, trên đường nữ tử áo đen hoặc nhảy lên cao để nhìn, hoặc đột nhiên giấu mình vào trong góc, hoặc đang phi lên không trung lại đột nhiên nhảy ng lại, thủy chung không phát hiện ở đằng sau mình có người bám theo, không khỏi tự lẩm bẩm nói với mình: "Chẳng lẽ thật sự là mình nghi thần nghi quỷ, quá cẩn thận ư?"
Tuy trong lòng vẫn còn nghi ngại, nhưng sau khi thử qua nhiều cách dò xét như vậy, vẫn không phát hiện ra nửa điểm dị thường, không khỏi khiến nữ tử áo đen dần dần buông lỏng cảnh giác. Vả lại, nội thương trên người cũng khiến cho nữ tử áo đen không còn dư lực để đi lòng vòng nữa, nếu không, e rằng nữ tử áo đen vẫn muốn tiếp tục làm vậy.
Nữ nhân bề ngoài thì ngu xuẩn, nhưng giác quan thứ sáu quả thật rất kinh người.
Thấy thân ảnh như khói xanh của nữ tử áo đen lướt thẳng về phía đông. Trong bóng tối, dưới màn mưa, một bóng người như u linh tựa hồ như xoay mấy cái, từ từ hiện ra rõ ràng, lộ ra thân ảnh Lăng Thiên đeo khăn che mặt màu đen, hắc hắc cười lạnh, lẩm bẩm: "Tuy khinh công của ngươi cao minh, tuy lòng cảnh giác cũng rất cao, có điều, không thể không nói, kinh nghiệm phản truy tung của ngươi thực sự là quá kém cỏi, tối đa chỉ đạt trình độ tốt nghiệp tiểu học mà thôi!!" Bóng người vươn ra, giống như một cái bóng u linh hữu hình nhưng vô chất, bắn thẳng về phía nữ tử áo đen ở đằng xa.
Dần dần, Lăng Thiên phát hiện phương hướng của nữ nhân áo đen đang đi, cảnh vật xung quanh đối với mình mà nói thì càng lúc càng quen thuộc, chờ đến khi thấy nữ tử áo đen từ một hậu viện quen thuộc nhảy vào một toà đại viện tử đèn đuốc sáng rực, Lăng Thiên không khỏi sờ sờ mũi cười khổ. Bạn đang đọc truyện được copy tại doctruyen.me
Chỉ vì chỗ này chính là địa phương mà Lăng Thiên vô cùng quen thuộc, cũng chính là nơi mà các hoàn khố trong thành Thừa Thiên tụ hội gây rối.
Trong mấy năm trước kia, Lăng Thiên cơ hồ mỗi năm đều có mấy tháng là sống trong đại viện tử này, ở đây gây họa, đánh nhau nhiều không đếm xuể.
Bên trong, cũng chính là cái ổ tiêu tiền và tiêu hồn của người Thừa Thiên, không chỉ là nơi chủ yêu để các vương công đại thần đãi khách khoe của, mà còn là thiên đường của các con bạc.
Minh Yên lâu.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử