Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 333: Vương tộc




Lúc này, bên trong Tứ Hợp Viện của nhà họ Tô, ngoài Diệp Thiên ra thì chỉ còn có Hiên Viên Hạo và lão già phía sau hắn.

Có điều, mặc dù ít người nhưng bầu không khí lại trở nên nặng nề.

Tô Vệ Quốc quay đầu lại không quan tâm tới Hiên Viên Hạo mà nhìn về phía con gái mình.

“Thanh Thanh, đưa các bạn về phòng trước, bất luận là nghe thấy gì cũng không được ra ngoài. Diệp Quân, cháu cũng quay về đi.”

Nghe được giọng điệu nghiêm trọng đó của Tô Vệ Quốc, Tô Diệu Quân gật đầu cùng ba cô gái đứng dậy.

Có điều bọn họ còn chưa nhấc chân đi thì Hiên Viên Hạo đã lạnh lùng lên tiếng.

“Đứng lại.” Hiên Viên Hạo đứng dậy, vẻ mặt hắn nhìn Tô Vệ Quốc như hàn băng, lạnh lùng vô cảm.

“Tô Vệ Quốc, ông có ý gì đây? Không nghe thấy bổn thiếu gia nói gì lúc nãy à?”

Tô Vệ Quốc cười lạnh lùng, tỏ vẻ đã có chỗ dựa nên không sợ.

“Hiên Viên Hạo phải không? Coi như cậu là người nhà họ Hiên Viên nhưng cậu vẫn chưa đủ tư cách nói chuyện với tôi như vậy.”

Nói xong, ông xua tay ra hiệu cho mấy người chỗ Tô Thanh Thanh.

Cả bốn người vẻ mặt khó coi. Không ai có thể ngờ tới một buổi sinh nhật đơn giản lại trở nên như vậy.

Thấy bọn họ định rời đi, sắc mặt Hiên Viên Hạo tối sầm lại rồi đột nhiên hét lớn.

“Đứng lại hết cho tôi. Ai dám bước thêm một bước thì tôi cho người đó không thấy được mặt trời ngày mai.”

Bộ dạng cao cao tại thượng, Hiên Viên Hạo lên tiếng đầy bá đạo như mọi việc trong thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay hắn vậy. Hắn không cho phép bất cứ ai làm trái ý mình.

Có điều, hắn vừa dứt lời, Diệp Thiên lại lên tiếng: “Hiên Viên Hạo phải không? Tốt nhất cậu nên nói cho tôi biết vì sao các người xuất hiện ở đây, nếu không thì đừng mong bước ra khỏi đây.”

Chỉ là câu nói đơn giản nhưng lại mang theo sự tự tin và bá đạo tận cùng.

“Tiểu tử, mày là ai? Có tin tao…” Vừa nghe vậy, Hiên Viên Hạo như bùng phát. Có điều hắn còn chưa nói xong thì chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Cái lạnh thấu xương khiến hắn ho hắng một hồi. Hắn đột nhiên có một cảm giác rằng người đàn ông đối diện rất đáng sợ.

Hắn không thể đắc tội nổi. Đến cả lão già đắng sau hắn cũng phải cau mày. Trong đôi mắt ông ta cuối cùng cũng có chút dè chừng.

Diệp Thiên liếc hắn ta một cái rồi khoát tay với Tô Thanh Thanh.

“Các em đi trước đi.”

Cả bốn người phía Tô Thanh Thanh gật đầu, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng.

“Anh cẩn thận đấy.” Tô Thanh Thanh nghiến răng, còn không quên nhắc Diệp Thiên một câu.

Diệp Thiên gật đầu, thấy bọn họ rời đi mới ngồi xuống ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Hạo đối diện trước mặt mình đầy hứng thú.

“Nói đi, cậu chỉ có một cơ hội duy nhất.” Giọng nói Diệp Thiên có ý bỡn cợt nhưng Hiên Viên Hạo thấy vậy liền tối sầm mặt mày lại.

“Tiểu tử, tao thấy mày chán sống rồi, dám nói chuyện với người nhà họ Hiên Viên như vậy? Nhà họ Viên Hiên biết không hả? Có cần tao nói cho mày biết không hả đồ nhà quê?”

Ánh mắt Hiên Viên Hạo trông rất đểu cáng, hắn vừa nói xong thì Tô Vệ Quốc đột nhiên lớn tiếng.

“Hiên Viên Hạo to gan, dám nói với ngài ấy những lời này, mày đáng tội chết.”

Nghe vậy, ánh mắt Hiên Viên Hạo càng giữ tợn hơn, không hề có chút sợ hãi.

“Tô Vệ Quốc, đừng cho rằng ông giỏi, đắc tội nhà họ Hiên Viên thì người đó cũng không cứu nổi ông đâu.”

Chỉ đáng tiếc, hắn vừa dứt lời thì Diệp Thiên lại lên tiếng: “Nhà họ Hiên Viên giỏi lắm à?”

Cái gì? Nghe được câu này, Hiên Viên Hạo cau chặt đầu mày đột nhiên bật cười ha hả.

“Ha ha, nhà quê đúng là nhà quê, đến cả họ Hiên Viên cũng không biết, đúng là đáng chết.”

Thái độ của Hiên Viên Hạo vô cùng kiêu ngạo hống hách, gần như không coi ai ra gì.

Nhà họ Hiên Viên với những người bình thường thì đương nhiên không ai hay biết. Chỉ có những lãnh đạo cấp cao trong quân đội như Tô Vệ Quốc hoặc những gia tộc hạng nhất mới biết sơ sơ.

Trong con mắt của người bình thường, gia thế thuộc hạng nhất đã đủ để cao cao tại thượng rồi, nhưng cũng chỉ có các gia tộc hạng nhất mới ở trên bọn họ, và còn cả ba đại vương tộc lớn nhất nữa.

Còn nhà họ hiên Viên là một trong số đó.

Ba đại Vương tộc đã tồn tại từ ba trăm năm về trước, cũng là bọn họ đã gây dựng nền móng cho Long Quốc ngày nay. Cho dù là kinh thế hay quyền thế cũng đứng đầu Long Quốc.

Nguyên nhân không gì khác mà chính là ba đại Vương tộc đều theo võ cổ truyền. Gần như mỗi một người trong dòng tộc đều là võ sĩ cổ truyền. Đây là điều mà những người bình thường rất khó có thể tưởng tượng được.

Có thể nói, ba đại Vương tộc thuộc tầng lớp hàng đầu, mũi nhọn của Long Quốc. Kể cả các lãnh đạo cấp cao của Long Quốc cũng không dám sơ suất đụng vào họ.

Nhưng vấn đề bây giờ là người nhà họ hiên Viên sao lại xuất hiện ở đây?

Theo như hiệp định ban đầu thì bọn họ không nên xuất hiện ở giới bình thường này mới phải.

“Tiểu tử, tao không quan tâm mày là ai. Hôm nay mày chết chắc rồi.”

Hiên Viên Hạo nhìn Diệp Thiên, Diệp Thiên không coi hắn ra gì, đúng là đáng chết.

“Đây là đáp án của cậu à?”

Diệp Thiên nhìn hắn mặt không chút biểu cảm.

“Rất đáng tiếc, cậu trả lời sai rồi.” Vừa nói, Diệp Thiên vừa đứng dậy đi về phía Hiên Viên Hạo.

“Thế nào, muốn đánh nhau à? Ha ha ha, mày đã muốn chết thì tao cho mày toại nguyện.”

Hiên Viên Hạo vô cùng đắc ý, là người của nhà họ Hiên Viên, hắn đương nhiên là người theo võ cổ truyền.

Đối với loại tạp nham tép riu, thì cũng chỉ có một đòn tóm lại là xong.

Có điều, hắn vừa tiến lên trước một bước thì lão già phía sau hắn đột nhiên cử động.

Ông ta đứng chắn trước mặt hắn, ánh mắt nhìn Diệp Thiên đầy thận trọng. Ông ta thậm chí còn có một cảm giác rất quen thuộc nhưng lại rất khó tả.

“Phùng Lão, ông làm gì vậy? Đối phó với loại tạp nham này còn cần ông đích thân ra tay sao?”

Hiên Viên Hạo lên tiếng vẻ khó hiểu, giọng điệu tỏ vẻ coi thường. Chỉ đáng tiếc, Phùng Lão như không nghe thấy gì, ánh mắt ông ta từ đầu tới cuối chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên đứng trước mặt.

“Vị này, vừa rồi là thiếu gia nhà chúng tôi sai rồi, tôi thay cậu ấy xin lỗi cậu, việc ngày hôm nay coi như xí xoá nhé.”

Phùng Lão nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói với ý tứ thoả hiệp nhưng câu này lại khiến Hiên Viên Hạo nổi giận.

“Phùng Lão, ông đang…” Hắn đường đường là thiếu gia nhà họ Hiên Viên, còn phải đi xin lỗi người ta sao?

Chỉ đáng tiếc, Phùng Lão quay đầu lại trợn mắt với hắn.

“Nếu cậu không muốn chết thì tốt nhất im miệng lại.” Phùng Lão thận trọng lên tiếng, người đối diện ông ta lúc này quả thật ông ta nhìn không thấu.

Thậm chí ông ta có một cảm giác sợ hãi. Có điều trong lòng ông ta lại không cam tâm.

Hừ, lão già này lại dám nói với mình vậy? Đợi sau khi về lại gia tộc, xem tôi xử lý ông thế nào.

Sau khi lên giọng nạt nộ Hiên Viên Hạo, Phùng Lão mới quay đầu lại. Có điều không đợi ông ta nói tiếp, Diệp Thiên đã lên tiếng trước.

“Phùng Thanh, ông còn nói thêm một câu thì tôi không ngại cắt luôn ngón tay của ông đi đâu.” Giọng nói của Diệp Thiên không lớn nhưng ngữ khí lại rất điềm nhiên.

Có điều anh vừa dứt lời thì Phùng Thanh ở phía đối diện đột nhiên đổi sắc mặt.

“Cậu, cậu chính là người thần bí đó sao?”

Phùng Thanh lên tiếng giọng điệu không thể nào tin nổi.