Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 315: Tuỳ ông




“Tôi gọi, giờ tôi gọi, tôi gọi luôn.”

Lưu Khải Nam không màng đến những giọt mồ hôi đầm đìa trên trán nữa, cậu ta vô cùng hoảng sợ, trong giọng nói gần như mang theo ngữ điệu thỉnh cầu.

Cậu ta không muốn chết, càng không muốn quỳ ở đây cả đời. Nói xong, cậu ta vội rút điện thoại ra bấm một số.

“Tút tút tút, bố, bố mau đến cứu con, con ở quán trà Tuấn Viên. Đúng đúng, bố phải nhanh lên đấy.”

Điện thoại vừa kết nối, Lưu Khải Nam vội vàng cầu xin trong nước mắt nước mũi lê thê.

Bộ dạng đó đâu còn chút nào là đắc ý như khi nãy nữa.

Đợi cúp điện thoại xong, cậu ta mới thận trọng nhìn Diệp Thiên: “Bây giờ, tôi có thể đứng dậy được chưa?”

Thấy vậy Diệp Thiên không buồn quan tâm đến cậu ta.

“Trước khi bố cậu đến thì cứ quỳ cho tử tế đi.”

Nghe vậy, Lưu Khải Nam mặt mày trắng bệch, cho dù có không cam lòng thế nào đi chăng nữa thì cũng không dám đứng dậy, cậu ta không muốn phải chịu khổ.

Thấy cảnh này, Tô Diệu Quân đột nhiên bật cười ha ha, giọng nói vô cùng đắc ý.

Lưu Khải Nam nắm chặt bàn tay, nghiến răng thật chặt, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Có điều ánh mắt lạnh lùng như băng kia thì tối sầm đến đáng sợ.

Diệp Thiên không quan tâm, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Phong.

Lưu Phong đã bị doạ cho ngẩn người từ lâu, ánh mắt hắn nhìn Diệp Thiên sợ hãi đến mức khiến hắn quỳ sụp xuống đất.

“Anh Diệp, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi. Đều là tôi có mắt như mù, đắc tội anh, cầu xin anh, coi tôi như phát rắm đánh đi.”

Lưu Phong rên rỉ như sắp khóc. Hắn vừa xin lỗi, vừa dập đầu, trong lòng vô cùng hối hận.

Vốn dĩ hắn định để Lưu Khải Nam giúp hắn hả giận nhưng bây giờ đến Lưu Khải Nam cũng phải bó tay thì hắn còn làm gì được nữa?

Sớm biết Diệp Thiên là một vị Thần vị Phật thế này thì có cho hắn mười cái gan hắn cũng không dám đắc tội.

“Còn nhớ lời tôi nói lúc trước không?”

Diệp Thiên nhìn hắn từ trên cao, sắc mặt mặc dù không hề biểu cảm nhưng theo như Lưu Phong thấy thì còn đáng sợ hơn cả ma cả quỷ.

“Tôi, tôi…”

Lưu Phong sợ hãi lắp bắp, toàn thân run rẩy, phía dưới người hắn có thêm một vũng nước, mùi khai bốc lên nồng nặc.

“Hừ, đúng là đồ đáng chết.” Tô Diệu Quân hắng giọng, bịt mũi, trong ánh mắt đầy vẻ miệt thị.

Diệp Thiên chỉ khẽ lắc đầu, trong lòng cảm thấy bi ai. Đây chính là con cháu của gia tộc lớn sao? Gặp phải người yếu vía thì bắt nạt, còn gặp phải kẻ cứng đầu thì bị doạ cho đái ra quần. Thật thê thảm.

“Ông cũng quỳ xuống luôn đi.” Diệp Thiên lên giọng, không hề ra tay, anh sợ ra tay làm bẩn thêm tay của mình.

Cũng đúng lúc này, ở cửa đột nhiên có một người đàn ông chừng năm mươi tuổi mặc bộ đồ âu đeo kính đi vào.

Người đàn ông này liếc nhìn Lưu Khải Nam và Lưu Phong một cái rồi đột nhiên cau mày, trong ánh mắt hiện rõ sự tức giận.

Tiếp đó, khi thìn thấy Diệp Thiên, ông ta lại bày ra bộ mặt tươi cười.

“Vị này là cậu Diệp phải không? Tôi là Lưu Cánh Hải, thằng súc sinh ăn hại này làm phiền cậu rồi, tôi thay mặt nó và cả nhà họ Lưu xin lỗi cậu.”

Khi nói, Lưu Cánh Hải vừa cúi người hướng về phía Diệp Thiên, giọng nói càng tỏ vẻ chân thành hơn, thái độ cũng đủ thành khẩn.

Có điều sự lạnh nhạt trong ánh mắt của ông ta không tài nào qua mắt Diệp Thiên được.

“Xĩn lỗi thì khỏi cần.” Diệp Thiên lạnh nhạt lắc đầu, ánh mắt không hề thay đổi.

“Cậu Diệp nói đùa rồi, con trai làm chuyện sai trái, người làm bố như tôi xin lỗi là chuyện nên làm.”

Lưu Cánh Hải cười nói, rồi mới nhìn thằng con trai của mình, lạnh lùng quát nạt.

“Lưu Khải Nam, mày đúng là loại bỏ đi, cả ngày không làm được việc gì ra hồn, chỉ biết gây chuyện, xem lần này tao xử lý mày thế nào.”

Chỉ một câu mắng chửi mà khiến cả Lưu Khải Nam và Lưu Phong cúi gằm mặt xuống đất, không tên nào dám ngẩng đầu lên. Nạt nộ chúng xong, ông ta mới nhìn Diệp Thiên cười nói.

“Cậu Diệp, cậu xem nên xử lý chúng thế nào? Có đánh chết tôi cũng không đau lòng.”

Lưu Cánh Hải bày ra bộ dạng đại nghĩa giệt thân, có điều Diệp Thiên lại nhận ra nếu như ai dám động vào một cọng lông của con trai ông ta thì ông ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý.

“Tuỳ ông.”

Diệp Thiên lắc đầu không thể phủ nhận, Lưu Cánh Hải lợi hại hơn Lưu Khải Nam nhiều. Còn về ý đồ của ông ta thì không phải người bình thường nào cũng có được.

“Vậy đa tạ cậu Diệp, không biết giờ cậu Diệp có thời gian không ạ? Tôi muốn mời cậu Diệp dùng bữa cơm bày tỏ lòng xin lỗi.”

Mặc dù Lưu Cánh Hải nói rất chân thành nhưng Diệp Thiên vẫn lắc đầu từ chối.

“Ăn cơm thì thôi, nhưng sau này tốt nhất ông nên quản con mình cho tốt vào. Nếu như ngày nào đó mà hắn chết thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”

Câu này của Diệp Thiên có hai ý tứ. Vừa muốn cảnh cáo Lưu Khải Nam vừa muốn nhắc nhở nhà họ Lưu tốt nhất nên thật thà một chút.

Quả nhiên, ánh mắt Lưu Cánh Hải nheo lại, rồi nhanh chóng ổn định lại cái nhìn bình thường.

“Nhất định rồi, cảm ơn cậu Diệp đã nhắc nhở.”

Nói xong ông ta không quên liếc Tô Diệu Quân ở bên một cái.

“Tiểu Tô cũng ở đây à? Hôm qua chú còn ăn cơm với bố cháu nữa, lâu rồi chú không gặp cháu đấy.” Lưu Cánh Hải vỗ vai Tô Diệu Quân nhiệt tình nói.

Thấy vậy Tô Diệu Quân chỉ gật đầu không nói gì thêm.

Không thể phủ nhận Lưu Cánh Hải thật biết cách giả tạo.

Nói xong, ông ta mới trợn mắt nhìn thằng con trai và đứa cháu trai một cái.

“Hai đứa mày còn không mau đứng dậy? Đúng là làm mất mặt tao. Nếu không phải là cậu Diệp đại lượng thì hôm nay tao không cứu nổi chúng mày đâu.”

Nghe vậy Lưu Khải Nam và Lưu Phong mới đứng dậy, cái áp lực trên người khi nãy đã tiêu tan tự bao giờ. Có điều, quỳ lâu như vậy nên chân của chúng đã tê tái rã rời.

Đặc biệt là Lưu Khải Nam, cậu ta chỉ cảm thấy như chân mình không còn nữa, nếu không có Lưu Phong đỡ thì chỉ e không đứng dậy nổi.

Thấy thế, Lưu Cánh Hải càng nhìn giữ tợn hơn.

“Vậy tôi xin phép được đưa hai đứa nó đi. Cậu Diệp yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy dỗ chúng tử tế.”

Nói xong, ông ta không đợi Diệp Thiên đồng ý liền quay người rời khỏi quán trà.

Lưu Khải Nam và Lưu Phong ở phía sau dìu nhau không dám nhìn Diệp Thiên và Tô Diệu Quân nữa.

Thấy bọn họ rời đi, Tô Diệu Quân đương nhiên không cam tâm. Có điều Diệp Thiên đã nói rồi nên hắn đành phải chịu.

“Anh rể, sao anh…”

Diệp Thiên lắc đầu ngắt lời hắn: “Được rồi, đi thôi.”

Diệp Thiên xua tay trong lòng có chút hiếu kỳ. Tên Lưu Cánh Hải này sẽ cho anh bất ngờ gì đây?

Chu Khải nãy giờ không dám lên tiếng giờ mới chêm vào, ông ta rút ra một tấm thẻ vàng đưa ra trước mặt Diệp Thiên, vẻ mặt vô cùng cung kính.

“Cậu Diệp, đây là thẻ vàng tặng cậu và Tô thiếu gia, có nó, hai người tới tiệm trà của chúng tôi sẽ được miễn phí mãi mãi.”

Giọng điệu của Chu Khải là lấy lòng, nhưng trong lòng ông ta lúc này vô cùng thấp thỏm, ông ta chỉ muốn xoa dịu cơn giận của Diệp Thiên mà thôi.