Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 688




Tính cách của ông ta cũng không hề thay đổi. Việc có thế nào đi nữa thì ông ta cũng phải đích thân đi hỏi.

Lúc này ông ta cũng nghe nói bố mẹ phải nhập viện cho nên vội vàng tranh thủ thời gian tới thăm.

Thế nhưng ai ngờ ông ta vừa tới hành lang đã thấy hai chiếc giường bệnh nằm ngang lối cửa phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.

Ông ta thấy hai người đang tranh luận gì đó thì liền cau mày. Còn những người ở phía này khi nghe thấy tiếng chuông của thang máy liền lập tức quay đầu lại nhìn.

Gần như là cùng một lúc, sự vui mừng khôn tả hiện rõ trên nét mặt bóng loáng phây phây của Trương Đức Chí.

“Đạo Lâm à.”

“Đạo Lâm, cậu mau tới phân xử cho anh. Ở đây có người ngăn cản, không cho mẹ chúng ta nằm phòng đặc biệt.”

Ông ta lập tức đem mọi chuyện vừa rồi nói với Vương Đạo Lâm. Ông ta nói với giọng mình là người nộp tiền phí trước và trở thành người bị hại, còn Diệp Thiên lại vô tình trở thành người không biết phải trái, dựa vào tên đàn em quần là áo lượt kia mà bắt nạt ông ta.

Sự hiểm ác trong từng lời nói của ông ta khiến cho những hộ lý xung quanh nghe thấy thì không kiềm chế nổi mà càng cảm thấy ghét ông ta hơn.

Thế nhưng mặc dù nghe ông ta nói vậy nhưng sắc mặt Vương Đạo Lâm lại không hề thay đổi. Sau khi đi tới nhìn rõ mặt Chu Mặc An, ông ta mới cau mày rồi nói: “Sao người nhà họ Chu lại ở đây.”

“Cái gì mà nhà họ Chu với không họ Chu. Em Đạo Lâm, em mau đuổi mấy con chó…. Đuổi mấy người này ra đi. Vừa rồi, vừa rồi chính bọn họ đã ngăn không cho mẹ mình vào phòng bệnh, lại còn hống hách, suýt chút nữa thì ra tay đánh người đấy.”

Thấy cậu em vợ mình cau mày, Trương Đức Chí lại tỏ vẻ vui mừng. Ông ta lập tức chỉ vào hai người phía Diệp Thiên rồi lên giọng, chỉ còn thiếu nước không chỉ thẳng mặt mà chửi bọn họ nữa thôi.

Rõ ràng sự xuất hiện của cậu em vợ khiến cho dũng khí và cái gan của ông ta càng được đà mà hống hách hơn.

Thế nhưng Vương Đạo Lâm vốn hiểu rõ tính cách của anh rể nhà mình nên trong lòng vẫn còn hoài nghi. Thế nhưng bố mẹ ông ta lại còn phải nằm ở cửa phòng bệnh và không thể nào vào phòng.

Lại nhìn sang Diệp Thiên với vẻ mặt thản nhiên như thường và Chu Mặc An với bộ dạng của người cấp dưới cứ đứng nép đằng sau Diệp Thiên không nói nửa lời.

Sau khi suy nghĩ, Vương Đạo Lâm lập tức nhìn mấy hộ lý trước mặt.

“Các cô nói xem, sự việc rốt cục là thế nào?”

Ông ta vừa dứt lời, Diệp Thiên liền gật đầu, và để mọi chuyện tiến triển theo hướng của Vương Đạo Lâm.

Cũng vì Vương Đạo Lâm là người chính nghĩa, nếu không thì Diệp Thiên sao có thể đợi tới lúc này cho được?

Thế nhưng vì gã thanh niên mặc độ âu kia sợ cấp trên và mấy cô hộ lý kia cũng chỉ biết đứng yên không nói lời nào. Vì so với Ngọc Hoàng, cái mà người thường sợ nhất vẫn là cấp trên lãnh đạo trực tiếp mình hơn.

Thấy vậy, đương lúc Trương Đức Chí thở phào thì một câu nói của Vương Đạo Lâm khiến ông ta vỡ mộng.

“Không sao, cứ nói sự thật. Có tôi ở đây, không có hộ lý làm việc chuẩn mực nào bị cách chức cả. Còn người nào rắp tâm hãm hại người khác sau lưng thì sớm muộn cũng bị loại.”

Nghe xong, gã thanh niên nước mắt còn chưa khô nước mắt kia liên tục lẩm bẩm.

Tiếp sau đó thì đương nhiên không cần phải nói nữa. Sau khi hiểu được sự tình, vị viện phó này lập tức xin lỗi mấy người phía Diệp Thiên.

Khi dặn dò hộ lý sắp xếp phòng bệnh bình thường cho bố mẹ mình, ông ta cũng tự bỏ tiền ra để chi trả mọi chi phí viện phí cho mấy người phía Diệp Thiên.

Mãi tới khi hộ lý sắp xếp phòng bệnh cho người bệnh của hai bên xong thì Vương Đạo Lâm mới rời đi thăm bố mẹ mình, vả lại trước khi rời đi, ông ta còn dặn Trương Đức Chí một câu.

“Cho dù bố mẹ mình có ra mặt thì trước mặt nhà họ Chu cũng không hơn được gì đâu, tốt nhất anh tự biết điều đi.”

Nói rồi Trương Đức Chí lập tức lặng người trợn to mắt nhìn Chu Mặc An.

Đôi tay ông ta run run, hồi lâu vẫn chưa định thần trở lại được. Sau đó ông ta như thể nghĩ ra gì rồi nhìn sang phía Diệp Thiên – người được Chu Mặc An coi như đại ca.

Ông ta cứ thế lẩm nhẩm. Vừa rồi ông ta còn đứng thẳng hiên ngang lắm, nhưng lúc này đã cúi gập người như thể đang kéo cửa xe cho người ta, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.

“Đại, đại ca… À không, ông lớn. Ông lớn đại nhân đại lượng, vừa rồi tôi có mắt không biết núi Thái Sơn. Tôi vừa từ nước ngoài về không hiểu chuyện, ông lớn coi tôi như phát rắm đánh đi, tha cho tôi nhé.”

Nói rồi, ông ta cũng học lại những lời của gã thanh niên mà ông ta coi khinh ban nãy. Ông ta chắp hai tay lại sau đó không ngừng cúi người về phía Diệp Thiên và Chu Mặc An xin tha.

Cảnh tượng lúc này khiến người ta cảm thấy nực cười. Đến cả gã đàn thanh niên mặc đồ âu mãi vẫn không dám đứng dậy kia thấy thế cũng không nhịn được mà thầm chửi ông ta là loại hạ đẳng.

Diệp Thiên nghe xong thì thở dài, nói: “Haiz, sớm biết thế này thì ban đầu ông cần gì phải như thế? Trước đó tôi đã cho ông cơ hội rồi nhưng ông lại không biết nắm giữ đã đành, ngược lại còn dùng lời nói hống hách đáp trả. Ông nói nên thế nào?”

Diệp Thiên dứt lời, Trương Đức Chí run lẩy bẩy, giống như bộ dạng vừa rồi của gã thanh niên mặc đồ âu, suýt chút nữa thì quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.

“Vâng, vâng, vâng. Là tôi không biết nắm lấy cơ hội. Ông, ông lớn cho tôi thêm cơ hội nữa đi mà. Tôi xin ông lớn…” Nói rồi, ông ta cúi người lên, rồi lập tức dùng hết sức tự tát vào mặt mình.

Bốp, bốp, bốp…

Những âm thanh chói tai vang lên, những tiếng bạt tai bạt rát mặt Trương Đức Chí và cũng gạt đi cả những âu lo trong lòng những hộ lý kia.

Trong chốc lát nơi hành lang yên tĩnh hẳn lại. Ai nấy đều nghe thấy rõ mồn một tiếng tát chát chúa đó. Nhưng trước đó, ở đây chỉ có thể nghe thấy tiếng người hống hách quát tháo, giống như vận mệnh trêu đùa vậy.

Ông ta tự tát mình được một lúc thì Diệp Thiên trợn trừng mắt bảo gã thanh niên ở bên cũng tự tát mình.

Cả hai người cùng nhất loạt tự đánh mình, nghe như tiếng pháo nổ, vô cùng náo nhiệt.

Thấy vậy khi thấy cả hai người sắp mờ mắt và không thể tự đánh nổi nữa thì Diệp Thiên mới gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó anh đứng dậy rời đi, quay về chăm sóc cho hai cha con nhà họ Đường.

Đương nhiên rồi, nếu đổi lại là bình thường thì anh cũng sẽ không nhiều lời như vậy làm gì. Thế nhưng công tư phân minh, phó viện trưởng có lời xin tha rồi thì việc dễ như trở bàn tay như vậy anh cũng sẽ không từ chối, nếu không thì lời căn dặn của Vương Đạo Lâm trước khi đi để làm gì chứ?

Giọng nói ông ta không to không nhỏ, vừa đủ để khiến mấy người phía Diệp Thiên nghe thấy. Ông ta cũng chỉ muốn bọn họ làm thay, dạy dỗ cho ông anh vợ và cái tên quan tép riu kia một bài học mà thôi.