Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 680




Người đàn ông kia chỉ hận không thể trừng mắt mà khiến Diệp Thiên phải chết. Chu Mặc An đứng cạnh đấy, hắn ta thấy thế, không tài nào trơ mắt nhìn tiếp được. Mãi đến giờ phút này Diệp Thiên – người sôi trào lòng báo thù kia mới nghĩ đến chuyện Đường Oánh chỉ là do trùng hợp, có khi nào việc hai người họ trốn trong khu rừng rậm này chỉ là ngoài ý muốn, rồi đúng lúc bị bọn họ gặp phải...

Diệp Thiên nghĩ vậy trong lòng, người đàn ông cao to kia ngã cả thảy hết ba lần mới rút ngắn khoảng cách giữa đôi bên xuống tầm mười mét. Đương lúc ông ta chuẩn bị liều mạng, còn Diệp Thiên định tiếp tục kiểm soát ông ta xong sau đó dò hỏi thì một tiếng nhốn nháo ồn ào vang vọng chốn rừng sâu.Tiếng động này còn rõ ràng hơn hai lần trước đó, có phạm vi lớn hơn so với hai lần trước đó, khí thế mạnh mẽ tạo hình bán cung kia lao về phía bọn họ.

Đường Oánh thấy thế, đôi mắt phẫn nộ kia của cô ta còn thêm nét kinh hãi, nhưng vì máu chảy lênh láng được hai phút rồi nên cô ta đã cạn kiệt sức lực, không tài nào hô hào được nữa mà chỉ có thể giơ đầu ngón tay lên, chỉ phía sau lưng cha mình: “Cha, chúng nó đến rồi, mau chạy đi...”

“Đường Oánh.” Lại là một tiếng rống đầy giận dữ, sau đó ai ai cũng trông thấy tốc độ lao về phía trước của hình bán cung kia ngày càng nhanh, cùng lúc đó, người đàn ông cao to kia cũng đã đứng dậy đến lần thứ ba, ông ta không kiểm soát được cây nạng chống trong tay, nện về phía huyệt thái dương của Diệp Thiên. Nhưng dù lửa giận có sôi trào thế nào đi nữa thì thực lực của ông ta vẫn chỉ là một kẻ tu luyện võ cổ tầng thứ ba mà thôi, huống hồ ông ta còn đang bị thương nặng vì đôi chân tàn phế của mình. Với tình huống này thì dù là tốc độ hay sức mạnh của ông ta đều khiến Diệp Thiên không có hứng thú lôi uy lực ra khống chế. Khi nắm đấm không có tính uy của anh nện xuống khiến ông ta ngã trên đất thì cũng là lúc hình bán cung bị rừng rậm che khuất kia cuối cùng cũng hiện ra trước mặt mọi người.

“Ha ha, Đường Lập Thiên, tôi đây muốn xem xem nay ông liệu có còn chân để đứt nữa không.” Tiếng cười lớn nghe đầy ngông cuồng dội vào tai, một tên để tóc đầu đinh nhuộm vàng, có vết sẹo kéo dài từ đuôi mắt xuống đến tai xuất hiện trước mặt bọn họ.

Sau lưng hắn ta là cả một hàng dài những tên đô con mặc quần áo của kẻ luyện võ đang cầm mã tấu trên tay. Nhìn cũng phải có mười mấy hai mươi người, thực lực bình quân của ai cũng ở trên tầng thứ ba cả, tên tóc vàng cầm đầu kia còn lên tới tầng thứ năm. Bọn người xếp thành hình bán cung từ từ xông về phía Diệp Thiên, trông thanh thế ấy vô cùng doạ người.

Đường Lập Thiên thấy vậy mới vội vã bò dậy sau khi ngã xuống đất do cú chưởng của Diệp Thiên, dáng vẻ giận dữ trong mắt ông ta lúc vừa rồi cũng bay biến sạch sẽ, giờ trong ấy chỉ còn đôi chút sợ hãi cùng với sự điên cuồng y như con thú bị nhốt trong lồng đang bên bờ cái chết.

“Xuỳ, thằng cẩu tặc họ Hoàng kia, tao vẫn còn một đôi tay đây, mày đến đi. Dù hôm nay thằng Đường Lập Thiên này có chết cũng sẽ không khiến chúng mày được yên.” Ông ta nói xong sau đó chống nạng lùi về sau mấy bước, chắn tại trước người Đường Oánh, hướng mặt trừng mặt nhìn hai phương kẻ địch. Cơ bắp trên người của ông ta căng cứng, chuẩn bị liều mạng một lần nữa bất cứ lúc nào. Dù ông ta biết khả năng này không có một chút ý nghĩa gì cả.

Tên tóc vàng lắc đầu cười cợt, được lúc lại gãi đầu thở than như thương tiếc điều gì đó: “Haiz, việc gì ông phải khổ thế chứ, lúc đầu ngoan ngoãn giao Dược Sơn ra có phải là được rồi không? Nhà họ Hoàng chúng tôi không chỉ cho ông một công việc ngon nghẻ còn cho ông một thằng rể ngoan nữa kia mà, việc gì phải càn quấy tạo thành kết quả ngày hôm nay.”

“Con mẹ mày. Ai mà còn sống sau khi vào nhà họ Hoàng thử thuốc? Chúng mày là lũ súc sinh.” Đường Lập Thiên dứt lời, phun một bãi nước bọt trên đất để thể hiện sự khinh thường nhà họ Hoàng.

Đến giờ thì Diệp Thiên cũng hiểu biết đôi chút về lai lịch của hai người này, anh thấy cạn lời cực độ, thôi không sử dụng uy lực nữa, ra hiệu Chu Mặc An đi băng bó cho Đường Oánh để tránh việc cô ta đi luôn vì mất máu quá nhiều. Dù gì thì đấy cũng chỉ là hiểu nhầm thôi, cô gái này còn trẻ tuổi mà đã lên đến tầng thứ ba rồi, thân là người bảo vệ Long Quốc như anh đây không muốn làm kẻ bóp chết thiên phú trời cho của cô ta. Bởi đều là người tập võ với nhau, bình thường cũng không tránh khỏi việc xô xát va chạm nên Chu Mặc An rất khéo tay hay việc trong chuyện băng bó cấp cứu kiểu vậy. Đọc truyện nhanh nhất tại Tamlinh247.com

Cảnh tượng phía này mau chóng thu hút sự chú ý của Đường Lập Thiên và tên tóc vàng, Đường Lập Thiên là kẻ đầu tiên định thần lại, ông ta trợn trừng mắt, đang lúc định xông lại gào lên dừng tay thì một luồng sức mạnh xuất hiện đè ép ông ta khiến cả cơ thể không động đậy được. Mỗi cái chuyện đứng thôi cũng đã sử dụng hết mọi sức lực của ông ta, giờ chỉ có thể đứng ngay tại chỗ trừng mắt với vẻ điên cuồng. Khi ông ta trông thấy Chu Mặc An đang băng bó vết thương thì vẻ mặt thay đổi nhanh vô cùng, nhìn Diệp Thiên bằng đôi con ngươi đầy sự kinh ngạc.

Phản ứng của tên tóc vàng kia thì khác hoàn toàn, lửa giận trong mắt hắn ta ngùn ngụt khi trông thấy có kẻ dám “mò lần” trên chân Đường Oánh – người mà hắn ta coi là món đồ của riêng mình. Dù sao mục đích mà hắn ta chủ động xin đuổi giết cha con nhà họ Đường chỉ có hai, một là tạo ấn tượng tốt trước mặt các bậc trưởng lão trong gia tộc, hai là cô gái tên Đường Oánh này. Nếu không thì sao hai cha con nhà họ Đường này với cái thực lực thấp thế kia, trong đó còn có một người bị tàn phế lại có thể đào thoát dưới tay hắn ta suốt cả một tháng trời vậy cho được?

“Dừng tay, cái loại thấp hèn như mày không có cửa đụng vào chân em Đường Oánh của tao.” Tên tóc vàng nói xong vẫn thấy Chu Mặc An không dừng động tác trên tay, máu ghen xộc lên tận não, hắn ta không quan tâm xem kia có phải băng bó hay không mà phóng đao qua đó, mục tiêu của hắn ta là cắt cổ Chu Mặc An, tiếp đó hắn ta lại phất tay: “Lên, giết sạch bọn đàn ông, tao muốn con bé kia còn sống.”

Chu Mặc An nghe thế, đã vậy còn trông thấy mười lăm tên đô con kia cầm mã tấu trợn trừng mắt xông về phía mình, hắn ta thấy hơi mất mặt nên giận dữ khôn nguôi, chưa chờ Diệp Thiên nói gì đã bắt lấy thanh đao kia, cả cơ thể của hắn ta rung lên.

“Hỗn láo, chúng mày biết tao là ai không hả?” Chu Mặc An nói xong thấy vị trí đứng không đúng lắm nên lùi một bước nhỏ, đứng sau Diệp Thiên khoảng chừng nửa bước chân.

Diệp Thiên trông vậy thì hơi buồn cười, anh thấy vết thương trên chân Đường Oánh đã băng bó xong xuôi nên chẳng nói chẳng rằng mặc cho Chu Mặc An xử lý, còn mình thì cứ đứng thong dong. Diệp Thiên định chờ cho bọn người vướng víu này đi sau đó hỏi chuyện cha con Đường Oánh cho rõ, xem có thể tìm được đầu mối có giá trị gì không. Dù sao họ cũng chỉ là hạng võ cổ tầng thứ ba con con thôi, anh thấy hơi thấp kém khi động vào bọn họ.

Chẳng biết là tên tóc vàng kia nghĩ gì mà lại thầm cười lạnh khi thấy “thằng nhãi ranh dám rờ đùi Đường Oánh” kia ăn nói ngông nghênh phách lối thế. Dù gì cũng đuổi giết cả một tháng trời nên hơn ai hết, hắn ta là kẻ rõ ràng cha con nhà họ Đường là hạng gì nhất. Không đời nào có chuyện kẻ có thực lực mạnh giúp đỡ họ cho được, dù có thì thực lực của chúng chỉ đến tầng đỉnh của võ cổ bậc thứ tư là cùng thôi. Tên tóc vàng nghĩ thế, nét lạnh lùng kia hiện ngay trên mặt, hắn ta khẩy ngón tay.

Mười lăm tên đô con vây quanh đám người Diệp Thiên xông lên, chúng vung vẩy mã tấu, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm ngay vị trí giết người. Đường Lập Thiên thấy cảnh tượng ấy, đã thế còn cảm nhận được uy lực đè nặng trên người mình không hề giảm bớt, ông ta vẫn không tài nào động đậy được nên nản lòng thoái trí cực độ, cơ bắp buông lỏng đồng nghĩa với việc hoàn toàn từ bỏ chống cự, mặc cho cơ thể của mình rạp trên đất. Ông ta quay đầu nhìn Đường Oánh – cô con gái cũng không thể động đậy vì mất máu quá nhiều của mình, cuối cùng cũng không thể nén được giọt nước mắt trên mi, hai hàng lệ ấm nồng tuôn dài.