Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 666




“Cậu, cậu… đừng có mà làm bừa. Chúng tôi đều là đại diện cho các thế lực mạnh của các gia tộc.”

“Nếu như chúng tôi có bất cứ rủi ro gì thì cậu nhất định sẽ bị tất cả các gia tộc truy sát. Cho dù là chân trời góc bể thì cũng đừng hòng trốn thoát.”

“Vừa rồi chúng tôi chỉ là nói miệng, không đến mức bị giết chứ?”

“Tha cho chúng tôi đi, cũng là tha cho cậu.”

Sau khi nghe Thiên Khải nói, kẻ nào kẻ nấy lần lượt lên tiếng. Bọn họ rõ ràng thể hiện sự hoang mang.

Nếu là người khác mà nói ra những lời Thiên Khải vừa nói ở một nơi thế này thì bọn họ sẽ chẳng bao giờ tin. Thế nhưng sau khi ra tay, bọn họ đã tin hoàn toàn.

Chỉ một cái chỉ tay mà có thể giết chết một võ sĩ tầng thứ chín.

Nếu như hắn mà giết bọn họ thì chẳng ai trong số bọn họ có thể sống nổi cả.

Lúc này, bọn họ cuối cùng cũng định thần trở lại. Ban đầu Thiên Khải nói chuyện với Diệp Thiên có nhắc tới “võ sĩ theo võ cổ tầng thứ mười.”

Ban đầu bọn họ nghe thế thì không tin nhưng bây giờ sự việc xảy ra thế này, bọn họ không thể không tin được.

Khi thực lực càng lúc càng mạnh thì người ta sẽ càng muốn giữ thể diện. Thế nhưng với điều kiện tiên quyết đó là bọn họ phải giữ được cái mạng này đã.

Không ai muốn chết cả.

“Giờ sợ rồi sao?”

Thiên Khải lắc đầu nói: “Thế nhưng các người đến xin tha mạng cũng còn mang theo lời uy hiếp thì cũng thật nực cười. Các người cho rằng thế lực sau lưng mình sẽ vì tính mạng của một trong những kẻ các người mà đắc tội với một võ sĩ tầng thứ mười à?”

Thiên Khải nói xong, xung quanh đều trở nên yên tĩnh. Sau đó bọn họ nhìn nhau, kẻ nào kẻ nấy tỏ vẻ kinh ngạc.

Đúng vậy. Mặc dù bọn họ là võ sĩ tầng thứ tám, địa vị của những thế lực đứng sau bọn họ lại không hề tầm thường. Thế nhưng hiện giờ kẻ địch của bọn họ lại không hề sợ mà còn nói với bọn họ rằng hắn có thực lực vào tầng thứ mười.

Kẻ mạnh ở mức độ thế này thì gia tộc nào, thế lực nào dám đắc tội.

E rằng kể cả nhà họ Chu vững mạnh kia cũng không dám đắc tội.

Tuyệt đối sẽ không đắc tội.

Đột nhiên có người quỳ xuống.

“Xin tiền bối tha mạng cho chúng tôi, chúng tôi biết sai rồi.”

Nói xong, ông ta dập đầu xuống đất, và tuổi của ông ta chí ít cũng lên tới năm mươi sáu mươi rồi.

Bây giờ ông ta lại quỳ xuống dập đầu với một kẻ mới chỉ hơn hai mươi tuổi và còn liên miệng gọi hắn là “tiền bối.”

Thế nhưng cảnh tượng trước mặt này lại diễn ra hết sức bình thường.

“Cộp, cộp, cộp…”

Ngay lập tức đã có người học theo rồi quỳ xuống.

“Tha cho chúng tôi đi cậu.”

“Nếu chúng tôi có thể sống thì sau này khi gặp cậu, chúng tôi xin báo đáp.”

“Chỉ cần cậu tha cho chúng tôi cái mạng thì bảo chúng tôi làm gì cũng được.”

Mọi người đều đồng thanh lên tiếng rồi bắt đầu liên miệng xin tha, không còn bộ dạng cao ngạo như ban đầu nữa.

Chẳng có kẻ nào ngu ngốc cả. Đến lúc này rồi thì tính mạng của bọn họ đều nằm trong tay của người thanh niên đứng trước mặt bọn họ đây.

Kể cả là thế lực của gia tộc đứng sau bọn họ vì bọn họ mà đắc tội với một võ sĩ tầng thứ mười thì cũng có liên quan gì tới những người đã chết như bọn họ nữa đâu.

Vì bọn họ cũng đã chết rồi.

Kể cả những gia tộc đứng sau bọn họ muốn giúp bọn họ báo thù thì liệu có thể cứu sống bọn họ hay không?

Đáp án rất đơn giản. Cho nên bọn họ biết rằng bây giờ chỉ cần được sống thì mới là điều quan trọng nhất, và là yếu tố hàng đầu.

“Bây giờ mới biết đường quỳ xuống à?”

Thiên Khải thu lại nụ cười.

“Cái khí thế cao ngạo kia của các người sao đột nhiên lại bay đi đâu mất rồi?”

Đôi con mắt Thiên Khải lạnh lùng nhìn bọn họ rồi lên tiếng hỏi.

Cái sát khí đằng đằng cứ thế trỗi dậy bao trùm cả tầng này khiến tất cả mọi người đều run rẩy như thể bọn họ đang ở trong địa ngục vậy.

Bọn họ sợ cảnh tượng khủng khiếp xuất hiện khiến bọn họ phải bỏ mạng.

Bọn họ sắp sụp đổ đến nơi, và phần lớn đều đang trong trạng thái tuyệt vọng.

Hiện giờ đến hành động quỳ gối xin tha không còn giữ lại chút tôn nghiêm nào cho bản thân, bọn họ cũng đã dùng tới rồi.

Đối phương lại không hề có ý định bỏ qua cho bọn họ. Hiện giờ còn cố tình để lộ ra sát khí.

“Xin cậu tha cho chúng tôi. Cầu xin cậu.”

Đương lúc Thiên Khải chuẩn bị ra tay thì đột nhiên có âm thanh xin tha mạng nữa lại vang lên. Thế nhưng người kia lại có vẻ như không phải đang nói với Thiên Khải.

Mọi người vô thức đổ dồn ánh mắt qua nhìn, sau đó ai nấy đều thẫn thờ.

Chỉ thấy gã đàn ông mặt râu ban đầu hô hào bọn họ ra tay lúc này đang nén đau, quỳ trước mặt Diệp Thiên và dập đầu liên tục. Những tiếng “cộp cộp” vang lên không ngớt.

Trên mặt đất đã xuất hiện vết máu tươi. Gã đàn ông mặt râu như thể không hề có dấu hiệu dừng lại.

Diệp Thiên cúi xuống nhìn, nhìn gã đàn ông mặt râu đang quỳ dưới chân mình rồi khẽ cau mày.

Có điều rất nhanh sau đó, anh đã lấy lại vẻ thư thái thong dong như bình thường.

“Tha cho bọn họ đi.”

Diệp Thiên nói với giọng điệu hết sức thản nhiên.

Lúc này Thiên Khải lại cau mày sau đó lên tiếng định nói gì đó nhưng ngay sau đó, Diệp Thiên đã giơ tay ra trước và đặt lên vai Thiên Khải.

“Nể mặt tôi.”

Diệp Thiên lại nói thêm một câu nữa.

Trong chốc lát cái sát khí đằng đằng bao phủ khắp khu tầng bốn đột nhiên tiêu tán và trở về trạng thái bình lặng như ban đầu.

Thiên Khải kinh ngạc, thế nhưng ngay sau đó hắn đã định thần trở lại.

Đôi mắt hắn nhìn Diệp Thiên thật sâu sau đó mới từ từ gật đầu nói: “Cậu đã có lời thì tôi vẫn nên nể mặt.”

Nói rồi hắn lùi sau vài bước nhưng trong lòng hắn vẫn không khỏi kinh ngạc.

Trong mắt hắn, Diệp Thiên cũng như hắn, đều là võ sĩ tầng thứ mười.

Còn ai mạnh ai yếu thì Thiên Khải cũng đã có tính toán rồi.

Cuối cùng hắn rút ra kết luận rằng hai người ngang ngửa nhau.

Đương nhiên Thiên Khải vẫn còn quân bài cuối cùng. Hắn tự tin nếu như dùng quân bài cuối cùng hoặc dùng chiêu giết người thì hắn chẳng có kẻ địch lại nổi.

Thế nhưng vừa rồi khi Diệp Thiên đặt tay lên vai hắn và có thể dễ dàng hoá giải cái sát khí và sự đè nén trên người hắn khiến hắn vô cùng thảng thốt.

Có điều hắn chỉ ngạc nhiên trong chốt lát mà thôi. Hắn cũng có thể làm được như vậy.

Lúc này mọi người nhìn thấy Diệp Thiên lên tiếng và Thiên Khải đã thu tay về chuẩn bị tha cho bọn họ thì mừng ra mặt.

Bọn họ vội quay người quỳ xuống dập đầu với Diệp Thiên.

Có điều ngay sau đó, Diệp Thiên đã lập tức lên tiếng: “Đừng vội cảm ơn. Tôi không hào phóng độ lượng như Thiên Khải đâu. Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Bây giờ tôi cho các người ba lựa chọn.”

Mọi người đều giật mình kinh ngạc.

“Thứ nhất, tự các người phế đi tu vi của mình, sau đó rời khỏi đây.”

“Thứ hai, phải tự kết liễu lẫn nhau, kẻ nào còn sống sót thì có thể rời khỏi đây.”

“Thứ ba, tôi ra tay với các người thì sẽ không khiến các người cảm thấy đau đớn.”

Diệp Thiên vừa dứt lời, cả đám im bặt.

Có điều ngay sau đó vang lên một âm thanh “keng” như thể tiếng vỡ nồi.

“Đây, đây là lựa chọn gì chứ?”

“Sao có thể lựa chọn như vậy được.”

“Tôi tuyệt đối sẽ không huỷ đi võ công của mình.”

“Nếu trở thành phế nhân thì có khác gì với chết đâu?”

Mọi người đều hoang mang nhưng lại không tỏ vẻ sợ hãi như ban đầu nữa. Chí ít thì sự lựa chọn lúc này của bọn họ là vẫn có thể bảo toàn tính mạng.

“Cậu biết chơi đấy.”

Thiên Khải nhìn Diệp Thiên cười nói. Trong khi đợi những người khác, đôi mắt hắn tỏ rõ vẻ hứng thú và chờ đợi.